Trận phục kích đầu tiên
Chương 10: Trận Phục Kích Đầu Tiên
Ánh mặt trời chói chang đổ xuống doanh trại, từng tia sáng như thiêu đốt mặt đất khô cằn. Không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi, binh sĩ tất bật chuẩn bị vũ khí, trang bị. Hoàng Thiên đứng bên cạnh Nguyễn Tài, chăm chú nhìn tấm bản đồ trải trên bàn. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia lập kế hoạch cho một trận đánh thực sự.
Nguyễn Tài chỉ tay vào một vị trí trên bản đồ, nơi địa hình gồ ghề, hai bên là núi, giữa là con đường nhỏ xuyên qua rừng rậm.
• Đây là tuyến đường mà quân địch chắc chắn sẽ đi qua. Theo tin tức từ trinh sát, chúng sẽ vận chuyển lương thực cùng vũ khí qua đây vào rạng sáng mai. Chúng ta chỉ có một cơ hội. Nếu thất bại, toàn bộ quân ta sẽ rơi vào thế bất lợi.
Hoàng Thiên gật đầu, ánh mắt lóe lên sự tập trung. Cậu đã dành suốt đêm qua để nghiên cứu địa hình và phân bổ lực lượng. Chỉ vào một điểm trên bản đồ, cậu nói:
• Chúng ta nên chia quân làm ba đội. Một đội mai phục ở đầu con đường, nhiệm vụ là chặn đường tiến của địch. Đội thứ hai sẽ ẩn nấp hai bên sườn núi, lợi dụng địa hình cao để tấn công bất ngờ. Đội cuối cùng sẽ chặn đường rút lui của chúng.
Nguyễn Tài nhíu mày, vẻ nghi hoặc:
• Kế hoạch này nghe có vẻ ổn, nhưng ngươi chắc chắn chứ? Địa hình hai bên núi rất hiểm trở, chỉ cần sơ suất nhỏ, cả đội mai phục có thể bị phát hiện.
Hoàng Thiên hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
• Đó là lý do chúng ta phải hành động nhanh gọn và bất ngờ. Thời điểm tấn công quyết định tất cả. Nếu chúng ta làm chủ được nhịp độ trận chiến, quân địch sẽ không kịp trở tay.
Nguyễn Tài im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn sâu vào cậu. Cuối cùng, ông gật đầu:
• Được. Ta sẽ giao toàn quyền chỉ huy đội mai phục sườn núi cho ngươi. Nhưng nhớ kỹ, chỉ cần xảy ra sơ suất, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.
Đêm đó, Hoàng Thiên gần như không ngủ. Cậu đứng trước lều, nhìn bầu trời đầy sao. Tâm trí cậu rối bời giữa cảm giác hưng phấn và lo lắng. Đây không chỉ là cơ hội để cậu khẳng định bản thân, mà còn là thử thách lớn nhất từ trước đến nay. Sai lầm đồng nghĩa với việc kéo theo mạng sống của nhiều người.
Trước giờ xuất phát, Hoàng Thiên kiểm tra kỹ từng món vũ khí và giáp trụ. Những người lính dưới quyền cậu, tuy ban đầu tỏ ra không tin tưởng, nhưng giờ đây ánh mắt đã thay đổi. Họ không còn coi cậu là kẻ ngoài cuộc, mà là một chỉ huy thực sự.
Một binh sĩ trẻ tuổi, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt sắc sảo, tiến lại gần Hoàng Thiên.
• Chỉ huy, ngài thực sự tin rằng kế hoạch này sẽ thành công chứ?
Hoàng Thiên mỉm cười, vỗ vai anh ta:
• Ta không dám chắc điều gì cả. Nhưng nếu chúng ta không tin vào chính mình, thì làm sao địch có thể sợ hãi chúng ta?
Câu nói đơn giản ấy đã thắp lên niềm tin trong lòng binh sĩ. Họ đồng loạt gật đầu, ánh mắt sáng rực.
Trời dần sáng, toàn đội đã vào vị trí. Hoàng Thiên dẫn đầu đội mai phục bên sườn núi, nằm im trong bụi cây rậm rạp. Tiếng ve kêu râm ran hòa lẫn tiếng lá xào xạc trong gió, tạo nên một bầu không khí yên bình đến lạ thường. Nhưng cậu biết, sự yên tĩnh này chỉ là bình phong cho một cơn bão lớn sắp xảy ra.
Tiếng vó ngựa vang lên từ xa. Đoàn quân vận chuyển của địch đang tiến đến, hàng ngũ chỉnh tề. Đi đầu là một tên tướng lĩnh, dáng người cao lớn, áo giáp sáng bóng. Đằng sau là hàng chục binh sĩ hộ tống, tất cả đều được trang bị đầy đủ.
Hoàng Thiên nín thở, quan sát từng cử động của đối phương. “Cơ hội chỉ có một. Phải chờ đúng thời điểm.”
Khi đoàn quân đi đến giữa con đường hẹp, tiếng tù và vang lên chói tai, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Đội mai phục ở đầu đường lập tức lao ra, chặn đứng đường tiến của địch. Cùng lúc, Hoàng Thiên ra hiệu cho đội mình tấn công.
Từ trên cao, những tảng đá lớn được lăn xuống, đập mạnh vào hàng ngũ quân địch. Tiếng hét vang vọng khắp nơi, hòa lẫn tiếng kim loại va chạm. Hoàng Thiên dẫn đầu đội quân, lao xuống từ sườn núi như một mũi tên. Thanh kiếm gỗ giờ đã được thay bằng một thanh kiếm thật, nhưng cậu vẫn chưa quen tay. Những đường chém của cậu không mạnh mẽ, nhưng lại nhanh và linh hoạt.
Một tên lính địch lao đến, ánh mắt hung tợn. Hoàng Thiên vung kiếm lên, tay run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Thanh kiếm của cậu trúng vai đối thủ, khiến hắn ngã nhào. Máu từ vết thương bắn tung tóe, thấm đỏ mặt đất. Đây là lần đầu tiên cậu hạ gục một người. Cảm giác kinh hoàng lẫn tội lỗi dâng trào trong lòng, nhưng không có thời gian để do dự. “Nếu ta dừng lại, người ngã xuống sẽ là mình.”
Trận chiến diễn ra khốc liệt hơn dự đoán. Quân địch dù bị bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại đội hình, phản công mãnh liệt. Hoàng Thiên cảm thấy sức lực dần cạn kiệt, nhưng cậu không cho phép mình ngã xuống. Ánh mắt cậu nhìn về phía trước, nơi Nguyễn Tài dẫn đội chặn đường rút lui của địch. Cậu biết, chỉ cần cầm cự thêm một chút, chiến thắng sẽ thuộc về họ.
Khi ánh mặt trời lên cao, tiếng hò reo vang vọng khắp cánh rừng. Quân địch tan rã, bỏ lại chiến trường đầy xác chết và vũ khí. Hoàng Thiên ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi và máu. Đôi tay cậu run rẩy, nhưng ánh mắt ánh lên sự mãn nguyện. Đây không chỉ là chiến thắng của nghĩa quân, mà còn là chiến thắng của bản thân cậu.
Nguyễn Tài bước đến, vỗ nhẹ vai Hoàng Thiên:
• Ngươi đã làm tốt. Ta không ngờ, một người mới như ngươi lại có thể dẫn dắt đội quân giành chiến thắng.
Hoàng Thiên cười gượng, giọng nói khẽ run:
• Ta chỉ làm những gì cần làm. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Chúng ta còn rất nhiều thứ phải đối mặt.
Nguyễn Tài gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Trong lòng ông, Hoàng Thiên không còn là một kẻ lạc lõng giữa nghĩa quân, mà đã trở thành một phần quan trọng trong đội ngũ.
Đăng bởi | yy15033529 |
Thời gian |