Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện tập và tín nhiệm

Tiểu thuyết gốc · 1203 chữ

Chương 9: Luyện Tập và Tín Nhiệm

Sáng sớm, màn sương mỏng như một tấm chăn bạc bao phủ khắp doanh trại. Ánh bình minh mờ nhạt, những giọt sương đọng trên lá cây lấp lánh như ngọc. Hoàng Thiên đã tỉnh dậy từ trước khi mặt trời ló dạng. Hơi lạnh buốt len lỏi vào từng kẽ áo, nhưng cậu không nao núng. Đứng giữa khoảng sân trống, cậu hít sâu một hơi, để cảm nhận từng làn khí lạnh thấm vào cơ thể.

Cậu đã tự hứa với bản thân: "Mình phải mạnh hơn. Không ai cứu được mình ngoài chính bản thân mình."

Bài tập buổi sáng bắt đầu với một vòng chạy quanh doanh trại. Lần đầu tiên, cậu chỉ chạy được nửa vòng thì đã thở dốc. Đôi chân rã rời, cơ thể như muốn sụp xuống. Nhưng hôm nay, cậu đã có thể chạy trọn vẹn ba vòng mà chỉ cần dừng lại một lần để hít thở. Mỗi bước chân nặng nề của Hoàng Thiên là một lời khẳng định: dù khó khăn đến đâu, cậu vẫn không lùi bước.

Sau bài chạy, Hoàng Thiên chuyển sang các động tác chống đẩy. Những lần đầu, cơ bắp toàn thân cậu run rẩy, cánh tay như bị thiêu đốt. Nhưng nhờ sự kiên trì, động tác của cậu dần trở nên dứt khoát, mạnh mẽ hơn. Mồ hôi chảy dài trên trán, thấm ướt chiếc áo đơn sơ, nhưng Hoàng Thiên không dừng lại. Trong ánh mắt cậu, có sự quyết tâm và ý chí không gì lay chuyển.

---

Không xa đó, vài binh sĩ đã thức dậy từ sớm để canh gác. Họ tò mò nhìn Hoàng Thiên. Những động tác kỳ lạ, khác xa với cách tập luyện truyền thống, khiến họ cảm thấy thú vị nhưng cũng đầy hoài nghi. Một binh sĩ thì thầm với đồng đội:

Tên này có phải đang làm trò không? Trông chẳng giống cách người ta tập luyện chút nào.

Người kia khẽ cười, nhưng ánh mắt lại dõi theo Hoàng Thiên lâu hơn:

Có lẽ vậy. Nhưng ngươi nhìn hắn đi, ngày nào cũng kiên trì như vậy. Có lẽ hắn không chỉ đơn giản là "làm trò".

Thời gian trôi qua, những lời thì thầm dần ít đi, thay vào đó là sự tò mò pha lẫn ngưỡng mộ. Một vài binh sĩ trẻ thậm chí đã bắt chước Hoàng Thiên, thử chống đẩy hay chạy bộ vào sáng sớm. Dù chưa ai nói ra, nhưng bầu không khí trong doanh trại đã có sự thay đổi nhỏ.

---

Buổi chiều hôm đó, Hoàng Thiên được Nguyễn Tài triệu tập. Trong căn lều đơn sơ, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu hắt lên gương mặt đầy trải nghiệm của người đội trưởng. Ông nhìn Hoàng Thiên từ đầu đến chân, khẽ gật gù trước sự kiên cường mà cậu đã thể hiện những ngày qua.

Ngươi đã vào doanh trại nghĩa quân, nhưng đến nay vẫn chưa chính thức chứng minh khả năng. Ngươi muốn đứng ở đâu trong hàng ngũ này?

Giọng Nguyễn Tài trầm thấp, mang theo sự thử thách. Hoàng Thiên hít một hơi sâu, đôi mắt ánh lên sự cương quyết:

Nếu có thể, ta muốn giúp ngài làm quân sư. Nhưng hiện tại, ta cần mạnh hơn để có thể xứng đáng với vị trí đó. Ta sẽ chứng minh bằng hành động.

Nguyễn Tài không nói gì thêm, chỉ đặt một thanh kiếm gỗ trước mặt cậu. Thanh kiếm thô sơ, nhẹ hơn vũ khí thật nhưng vẫn đủ để cảm nhận sức nặng trong mỗi lần vung.

Bắt đầu từ đây. Học cách chiến đấu đi. Khi ngươi có thể đánh bại ít nhất ba binh sĩ dưới quyền ta, ta sẽ cân nhắc giao cho ngươi trọng trách lớn hơn.

Hoàng Thiên siết chặt thanh kiếm. Cảm giác gỗ lạnh buốt truyền qua lòng bàn tay, nhưng cậu không hề run sợ. Đây là cơ hội để chứng minh bản thân. Trong lòng, cậu thầm nhắc nhở: "Không có con đường tắt nào để sinh tồn. Phải tự mình bước đi, dù con đường đó đầy chông gai."

---

Những ngày tiếp theo, Hoàng Thiên vừa luyện tập thể lực, vừa bắt đầu học cách sử dụng kiếm. Cậu tìm đến những binh sĩ có kỹ năng cao để xin học hỏi. Ban đầu, sự vụng về của cậu khiến nhiều người cười nhạo. Thanh kiếm trong tay cậu không ít lần văng xuống đất chỉ sau một đòn đơn giản. Nhưng Hoàng Thiên không nản lòng. Cậu nhặt kiếm lên, tiếp tục thử lại, dù bị đánh bại bao nhiêu lần đi nữa.

Một binh sĩ lớn tuổi, từng là thợ rèn trước khi gia nhập nghĩa quân, dần để ý đến sự bền bỉ của Hoàng Thiên. Ông bắt đầu chỉ cho cậu những điều cơ bản: cách giữ thăng bằng, cách sử dụng sức mạnh từ cổ tay thay vì chỉ vung tay bừa bãi. Những lời chỉ dẫn đó như ngọn đèn soi sáng con đường mờ mịt mà Hoàng Thiên đang bước đi.

---

Một buổi sáng, toàn doanh trại bỗng xôn xao. Hoàng Thiên, sau nhiều ngày tập luyện, đã chính thức thách đấu với một binh sĩ cấp thấp. Đây là cơ hội để cậu chứng minh kết quả của sự nỗ lực không ngừng.

Trận đấu diễn ra trong ánh nhìn chăm chú của nhiều người. Thanh kiếm gỗ trên tay Hoàng Thiên tung ra những đường tấn công không hề đẹp mắt, nhưng lại đầy sáng tạo và bất ngờ. Cậu không mạnh bằng đối thủ, nhưng sự linh hoạt và khả năng ứng biến đã giúp cậu cầm cự được lâu hơn mong đợi.

Đến cuối cùng, bằng một cú đánh bất ngờ, Hoàng Thiên đã giành chiến thắng. Cả doanh trại vang lên tiếng reo hò. Chiến thắng đầu tiên này không chỉ thuộc về cậu. Đó còn là lời khẳng định rằng cậu không còn là kẻ yếu đuối, mà là một phần của đội ngũ, một chiến hữu mà người khác có thể tin tưởng.

---

Buổi tối, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Tài đến gặp Hoàng Thiên. Ông đặt trước mặt cậu một mảnh giấy, ghi chép tình hình quân đội và các nhiệm vụ sắp tới.

Đây là danh sách các tài nguyên, nhân lực và nhiệm vụ của chúng ta. Ta muốn ngươi lập kế hoạch tác chiến cho trận phục kích quân địch vào tuần sau. Nếu ngươi làm tốt, lời hứa sẽ thành hiện thực.

Ánh sáng từ ngọn đuốc phản chiếu trong đôi mắt Hoàng Thiên. Cậu nhìn mảnh giấy, cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm. Đây không chỉ là một bài kiểm tra, mà còn là cơ hội để thay đổi vị thế của mình. Trong ánh sáng lờ mờ, Hoàng Thiên bắt đầu vạch ra từng đường nét chiến lược, từng bước chuẩn bị.

Nguyễn Tài lặng lẽ rời đi, nhưng trong mắt ông, ngọn lửa trong lòng Hoàng Thiên đang ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, soi sáng con đường phía trước.

Bạn đang đọc Quân sư truyền kì sáng tác bởi yy15033529
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15033529
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.