Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[Đoàn thuyền không số]

Tiểu thuyết gốc · 1489 chữ

Quốc rời khỏi không gian, nhanh chóng bật máy tính, nhưng đập vào mặt không còn là biểu tượng Google truyền thống mà đã thay thế bởi Bing, Quốc giật mình, Nguyệt Nguyệt hiểu ý, truyền âm:

“Thưa chủ nhân, Microsoft dựa vào Chat GPT, đã ký được thoả thuận liên danh cùng FPT để triển khai Chương trình Chính phủ Số, qua đó nắm thị phần mảng tìm kiếm ở nước ta.”

Quốc khẽ nhíu mày:

“Làm sao ta cứ cảm giác mình đang xuyên không?”

Nguyệt Nguyệt lòng khẽ chột dạ. Nhưng may mắn việc này quá bình thường so với vòng lặp vô hạn Quốc đã trải qua, nên Quốc cũng chẳng đi sâu, cầm lấy kính mắt trên bàn, tựa lựng vào ghế, chậm rãi dùng ý thức để tìm kiếm.

Không lâu, Quốc đăng nhập tài khoản Chính phủ Số, tiến vào trang KhoiNghiep(chấm)gov, một cô tiên ngôi e thẹn trong qua thị, phiêu du tới, mỉm cười:

“Tôi là Tấm, trợ lý ảo. Hoan nghênh Quốc đã tới. Đây là trang web trực thuộc chính phủ, một trong năm trụ đỡ của Chính Phủ điện tử. Không biết Tấm có thể giúp gì cho bạn.”

Quốc trầm ngâm:

“Tôi muốn sáng tạo một game, làm như thế nào?”

Tấm đáp:

“Trong [Kho] có vô số khuôn mẫu, Quốc có thể mua chúng và tự lắp ráp. Hoặc tiến vào [Diễn Đàn], thuê người, trình bầy ý tưởng với họ.’”

Quốc gật đầu:

“Vậy cho tôi tiến vào [Kho].”

Lời vừa dứt, Không gian trước mặt biến đổi, vô số kệ hàng hiển hiện trước mặt, Tấm chậm rãi giải thích. Cuối cùng Quốc lọc theo yêu cầu, các kiện hàng xuất hiện, xong tập trung vào một đối tượng, thông tin giới thiệu hiện lên. Sau một lúc trầm tư, Quốc nhanh chóng chọn cho mình được 3 Modul: Bờ biển, tầu không số và âm nhạc. Cốt truyện thì dựa nguyên lý game Flappy Bird, khi người chơi hoá thân thành một chiến sĩ của Quân Đội, lái tầu vận chuyển đạn dược, vũ khí từ cảng Cái Mép đến Cảng Cát Lái, thời gian được kéo dài trong vòng 8 tiếng. Hơn nữa, để tránh tình huống, người chơi giữ một nút để qua cửa, Quốc đặt cơ chế random, cứ cách một khoảng thời gian, sẽ xuất hiện hòn đá lớn, người chơi cần đánh lái tránh né, và càng về cuối chướng ngại vật càng nhiều và sát nhau.

Chưa hết, khi người chơi đưa hàng tới được cảng Cát Lái, một toán lính mang theo cờ 3/// xuất hiện, viên Đại uý cười:

“Chúc mừng cậu đã trở về. Lần này đám Cộng sản chắc tức lòi mắt.”

Nếu người chơi đồng ý trò chuyện thì bên cạnh sẽ xuất hiện bảng xếp hạng [Bảng Gián Điệp], thống kê mỗi người chơi [Số lần thành công] cùng [Thời gian đã chơi]. Còn ai liều lĩnh xông lên đâm thẳng vào bến, thì sẽ xuất hiện dòng chữ [Chúc mừng bạn đã tuân thủ bản tâm.] cùng lời bài thơ da diết [Trong bốn nghìn lớp người giống ta lứa tuổi/Họ đã sống và chết/Giản dị và bình tâm/Không ai nhớ mặt, đặt tên/Nhưng họ đã làm ra Đất Nước.]

Đóng gói xong, Quốc thử chơi, quả nhiên chưa tới nửa tiếng, đã chất vô số lần. Không phải chính mình làm, có lẽ đã chửi đổng. Quốc hài lòng, sau đó công bố trên diễn đàn:

“ Tên trò chơi [Đoàn thuyền không số]

Nội dung tóm tắt: Hoá thân thành chiến sĩ, lái con tầu không số, chi viện từ Miền Bắc cho Miền Nam, bạn sẽ hiểu được gian khổ của những người lính năm xưa, qua đó quý trọng Hoà bình và chiếm nghiệm nhân sinh.”

Giá bán: 1000 đồng ( - đây là giá thấp nhất có thể đặt.”

Công bố xong, Quốc tháo xuống kính, Nguyệt Nguyệt hồ nghi:

“Chủ nhân, liệu có người chơi ư? Không người cứ hạ thấp độ khó để thu hút.”

Quốc từng chứng kiến cơn sốt Flappy Bird, cười:

“Yên tâm, chỉ cần một tuần thôi, số liệu sẽ nói lên tất cả.”

Lời vừa dứt, tiếng bà Lan đã vang:

“Mấy giờ rồi mà chưa dậy? Con với cái lớn mà chẳng giúp được gì?”

Quốc hô lớn:

“Con xuống đây ạ.”

*

Sáng thứ hai, Quốc đi làm trở lại, sau khi báo cáo, trở lại phòng thu xếp chút đồ cùng quét dọn xong, thảnh thơi nằm trên ghế, đeo kính híp mắt nhìn xem số liệu. Nhưng đập vào chỉ là một con số 0 tròn trĩnh. Nguyệt Nguyệt nói:

“Chúng ta là người mới, cùng một ngày có vô số trò chơi ra mắt, bị vùi dập là điều dễ hiểu. Hay là tôi động chút, để trò chơi lên đ cử, chắc chắn sẽ khả quan.”

Quốc lắc đầu:

“Làm vậy, đâu còn sự hấp dẫn. Sau này ngươi tập trung trong đó thôi. Ta không muốn có vài kẻ bắt được nhược điểm, đúng là hùng mạnh, không phải đơn giản.”

Nói xong ánh mắt nhìn về phương Bắc, cùng phương Tây đầy thâm ý.

Bỗng lúc này, trên màn hình hiện ra quảng cáo: “Shop….pi….pi….pi….pi….Sale 2-2….”, Quốc cuối cùng cũng biết mình thiếu gì? Đó là lăng - xê. Trước đây Flappy Bird ban đầu cũng chìm nghỉm, chỉ tới khí có một Streamer quảng bá, thu hút vài ngàn Like, dẫn đến giới trẻ Mỹ chơi đùa, rồi dân lan toả và bùng nổ. Quốc khẽ vỗ trán, cầm lấy điện thoạt, nhắn tin cho Hải - một người bạn cùng KTX và đang làm Streamer.

*

Mà lúc này, trong căn phòng trọ rộng chừng 20m2 ở Hà Thành, một người đàn ông trung niên ngồi trước màn hình, nói:

“Như vậy số 99: [Trò chơi rác rưởi] đã kết thúc, nếu mọi người cảm thấy hay, xin một Like, một Subscribe. Cảm ơn.”

Khi màn hình ngừng, Hải thở phào, nằm tựa lưng lên ghế. Hắn làm cái ghề này từ khi vừa vào đại học, đến nay cũng đã gần 10 năm. Ban đầu nhờ phong cách dí dỏm cùng sự trẻ trung, hắn thu được lượng fans nhất định, hồi đại học kiếm được kha khá, khiến nhiều người tưởng rằng hắn là ‘chủ tịch giả nghèo’…nhưng theo thời gian dần trôi, fans cũng lớn, có cuộc sống riêng gia đình, cộng thêm lượng Streamer dồn dập, lượng tiền kiếm được cũng chỉ đủ hắn trang trải cuộc sống thường ngày và nuôi em ăn học. Có bữa video tệ, cả hai anh em phải ăn mì qua bữa.

Seri [Trò chơi rác rưởi] cũng là seri mới gần đây của hắn, doanh thu chiếm tới 80% tổng, nên dù quay xong hắn vẫn chưa upload. Nghỉ ngơi chừng 10 phút, úp một bát mì và ăn xong, hắn bật máy tính xem lại video, nhưng càng xem hắn càng cảm thấy nhạt, bởi trò chơi hắn vừa review quả nhiên ‘rác rưởi’ không thể ‘rác rưởi’ hơn. Hải cau mày:

“Thiếu chút gì? Dù công bố cũng khó bạo.”

“Chết tiệt, con số 99 đẹp, ta sẽ không muốn lãng phí.”

Dứt lời hùng hổ, tìm kiếm, muốn ‘đãi cát tìm vàng’ ra một trò chơi mới, nhưng loay hoay gần 1 tiếng vẫn vô vọng. Hắn đàng tháo kính, đi tới đầu giường cầm lấy điện thoại, đập vào mắt là tin nhắn của Quốc, Hải kích vào đọc tin nhắn:

“Có trò chơi tự làm, Cậu cho vào seri [Trò chơi rác rưởi] cái?”

Hải giật giật khoé mắt, ấn video call, đầu dây bên kia, Quốc nhạn chóng đồng ý, Hải cười khổ:

“Đại ca, ngươi về quê bảo làm nhà nước? Giờ lại làm game là sao?”

Quốc đáp:

“Thử xem sao? Mà cậu vừa streamer xong à.”

Hải nói:

“Vâng, mà để em cho vào seri [Trò chơi mới đề cử]…”

Quốc lắc đầu:

“Không cần đâu, nó rác rưởi mà? Nói chung cậu cứ chơi đi? Có gì nói đấy, không phải ngại. Mà tuần sau lên Hà Thành có việc, anh em nhậu nhẹt bữa nhỉ.”

Hải biết tính Quốc khuyên không được, đáp:

“Được. Để em tải xem. Cũng đang bí ý tưởng.”

Dứt lời, cũng cúp điện thoại, mở máy lên.

Theo đường link, Hải nhanh chóng tới được trang giới thiệu trò chơi, nhìn màn hình, Hải khẽ lẩm bẩm:

“Haha, có kèm chút lịch sử, đúng là phong cách của Đại ca không sai?”

“Nhưng xem ảnh, đồ họa kiểu Java đời đầu này đây là mua modul và lắp ghép..không chuyên a.”

“Suy nghĩ nhân sinh, không biết đại ca bán gì trong hồ lô a.”

Sau đó nhấn vào download, do dung lượng khá nhẹ, chưa đầy 2s, biểu tượng game đã hiện trên màn hình.

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.