Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22: [Hào quang rực rỡ]

Tiểu thuyết gốc · 1666 chữ

Một khu vực lớn được ngăn cách thành bốn ô, đèn đuốc sáng trưng, một nhóm người thay nhau tiến hành biểu diễn:

Khu A, một người khuôn mặt hèn mọn nhìn phía trước, nịnh nọt:

“ Đội ơn quan gia, người vất vả rồi. Tiểu nhân có bài đấm bóp gia truyền, giúp xua đi mệt nhọc, xin phép ngài cho phép tiểu nhân được phục vụ.”

“Hừ. Ngươi tưởng ta ngu ư?”

“Không không, tiểu nhân nói thật, ngài có thể dùng còng trói chân tiểu nhân, chỉ mong ngài sau cho tiểu nhân thêm chút đồ ăn.”

Tiếp theo là đôi tay thuần thục tiến hành các động tác xoa bóp. Tưởng rằng hoàn thành, người này buông lỏng, lập tức tiếng mắng vang lên:

“Không thất thần, với quên ư? Một bên xoa bóp, một bên nịnh nọt. Làm lại.”

khu B, một cô gái một bên lẩm bẩm: “Mình làm được, mình làm được.”, một bên dùng tay bốc lấy cơm trước mặt ăn lấy ăn để, mùi chua do để lâu ngày xộc thẳng lên mũi, nhưng cô gái cố nén sự buồn nôn nuốt vào. Đợi cơm tiêu hoá xong, cắn răng nhịn đau dùng thanh gỗ nhỏ, cậy mụn ung đỏ trên bắp chân.

Khu C, tiếng kim loại va đập, tạo lên âm thanh ken két đinh tai nhức óc, nhìn lại thì ra là có hai người dùng đoản đao đối chiến, động tác không phải là biểu diễn mà đều hạ sát thủ, không phải lớp giáp ngăn đỡ, máu đã đổ.

Một hồi phân ra thắng bại, nhưng cả hai không nghỉ mà lập tức nhảy xuống nước thực hiện bài lặn, sau 5 phút cả hai mới nổi lên. Quá trình ngắn, tiêu hao cường độ cao, khiến sau khi lên bờ, hai người lên bơc thở dốc. Và một chút lỡ đang đó, hai bóng đen lao tới, knock - out. Cả hai nhìn nhau, khuôn mặt đầy xám xịt cúi đầu, bên tai vang lên sự mắng mỏ.

Khu D, một nhóm người đang diễn luyện trên tay kịch bản, lời nói và nét mặt đều ăn khớp, khó nhận ra chỉ là diễn luyện. Khi trán lấm tấm mồ hôi, toàn bộ mới ngừng đọc, vội tiến vào sa bàn, bắt đầu bày trận. Mỗi nước đi đều được đưa ra trong tích tắc, chỉ cần sai lầm sẽ phải chịu phạt.

Nếu nhìn sơ qua tưởng là trường quay phim, nhưng thực ra đó là Điểm 75 - căn cứ huấn luyện của Tổng Cục Tâm Linh, những người đang ‘biểu diễn’ chính là nhóm ‘tinh anh’ mà Tổng cục chọn ra, dựa theo kế hoạch định ra để rèn luyện. Mục tiêu chính là sớm thông quan [Chinh Chiến], đảm bảo ưu thế của đất nước.

Sau khán đài, ông Đang nhìn bốn màn hình, thở dài:

“Gần một tháng mà vẫn còn nhiều vấn đề. Không biết ngày mai ra sao đây.”

Bên cạnh, Bình cười:

“Cục trưởng người kỳ vọng quá nhiều, dù sao họ cũng là người thường, được như hôm nay là cố gắng rồi. Nếu 1 ngày thành tinh nhuệ, thì trước đây chúng ta huấn luyện vô dụng ư?”

Ông Đang hơi khẽ gật đầu:

“Các nơi bố trí thế nào? Nhân tuyển phân chia đã có danh sách.”

Bình lấy bên hông tập tài liệu đưa tới, đáp:

“Theo tiêu chí: nhỏ hơn 30, từng tham gia nhiệm vụ không dưới 10 lần và bài kiểm tra lịch sử trên 9 thì có 158 người. Các nơi nhân lực thiếu hụt đã điều qua bổ sung. Đảm bảo mọi việc vẫn trong vòng kiểm soát.”

Ông Đang hài lòng:

“[Chinh chiến] là cơ hội chúng ta vươn mình, nhưng thực tại là căn cơ. TBT nói không được bên trọng bên khinh, hai bên tương hỗ cùng phát triển.”

Đám người Phát, Lan sau sự giày vò cũng hoàn thành huấn luyện, toàn bộ kiệt sức nằm dài trên đất, có lẽ thở cũng trở nên quá sức. Thuận từ ngoài đi vào, cười:

“Mọi người đều đã làm rất tốt. Giờ chỉ hy vọng các phương án ổn. Còn 7 tiếng nữa [Chinh chiến] sẽ mở, trưa nay để tôi mời mọi người ăn cua hoàng đế xong về nghỉ ngơi chờ đợi.”

Phần lớn mọi người như Phát, gia đình không khá giả, cua hoàng đế là thứ xa xỉ, hô vang:

“Anh Thuận đẹp trai! Đi thôi đi thôi!”

Một dàn xe nối đuôi xuất phát.

*

Khi thời gian đếm ngược còn 10 phút, ngoài đường hầu như không còn một bóng người, tất cả dưới sự nhắc nhở của Chat GPT bắt đầu lựa chọn một nơi an toàn chờ đợi. Ba….hai….một….đồng hồ đếm ngược kết thúc, trước mặt mọi người lập tức hiện lên bảng thông báo:

[ Chinh chiến mở ra, tiến vào để bắt đầu thí luyện. Có hoặc không]

Hầu hết đều ấn [Có], một vòng xoáy chớp hiện, sau khi đặt tên cùng chọn ngoại hình, toàn bộ được chìm đắm trong không gian đa chiều, hoà mình trong hình ảnh của CG, tận hưởng sự bi tráng, hào hùng. Sau cùng được đưa tới đại sảnh, trước mặt NPC “Không thể thông qua”. Một đoạn nói mỉa mai, thông báo về bốn cửa ai hiện ra. Hành trình trở thành Siêu phàm, cơ hội làm lại thứ hai chính thức bắt đầu.

*

Bên này, Phát dù lần nữa trải nghiệm, nhưng khi đắm chìm vẫn cảm giác vô cùng mới mẻ, nhìn NPC nói xong, định chuồn mất, Phát kêu lên:

“Dân tộc tôi nói, con người muốn đi xa cần phải đứng dựa trên vai tiền nhân đi trước. Ngài nói ngài từng tham dự, vậy ngài có lời gì khuyên hay chúc phúc có những thí luyện giả mới như chúng tôi không?”

NPC [Không thể thông qua] khẽ vỗ trán:

“Haha. Chàng trai, cậu không nói tôi cũng thật quên. Lần đầu tham dự, ta tặng cậu 1 điểm may mắn. Chúc cậu sớm thông quan, thu được năng lực và tiếp bước bậc tiền nhân.”

Nhìn màn sáng nhập vào người, Phát ngây ngô:

“Trứng màu. Không biết mình ta hay là ai cũng có. Tính sau vậy. Hy vọng lần này tiến xa hơn.”

Dứt lời bước vào cửa thí luyện.

*

Một màn sáng bao phủ, tinh linh vỗ nhẹ hai cánh, mỉm cười:

“Chúc mừng ngài đã tham dự thí luyện. Để giúp ngài có trải nghiệm tốt hơn, ngài có thể lựa chọn 1 trong ba thiên phú sau để bắt đầu:

Lam: Ý chí sắt đá: ngươi có khả năng chịu đựng hơn người thường.

Lam: Người qua đường: ngươi dễ bị người khác thường thường xem nhẹ.

Tím: Hào quanh rực rỡ: Ngươi vừa nói chuyện vừa rơi khóc hoặc vừa cười, sẽ khiến đối diện giảm đi sự cảnh giác, thiện cảm tăng thêm ba lần.

Phát nhìn dòng cuối, không khỏi kích động, bởi kỹ năng màu Tím là kỹ năng cấp độ cao nhất, không biết do NPC ban tặng hay hắn nay Âu hoàng, Phát không chần chờ lựa chọn ‘Hào quang rực rỡ.’

Đến đây, khung cảnh nhà tù hiển hiện, Phát không tiến hành bẻ gỗ mà tiến lại nói nhỏ cùng Tài, xong chui vô góc yên giấc ngủ.

Trưa hôm sau, một tên lính mang xô thức ăn tới. Nhìn bát thức ăn chỉ có rau với một mẩu khoai, Phát run run, nước mắt nói:

“Quan gia, cầu quan gia cho con thêm chút đi ạ. Con…con.”

Đến đến giọng thều thào không ra hơi, Tài ôm lấy một chân, tiếp:

“Mong quan gia rủ lòng thương, con không muốn chết đói ạ.”

Kỹ năng [Hào quang rực rỡ] phát huy, tên lính hơi chần chừ cho thêm củ khoai, Tài rối rít rập đầu:

“Đội ơn quan gia…”

Bên cạnh mấy tù nhân khinh bỉ, coi Phát là lũ nhà giàu, mới vào hai hôm đã không chịu nổi, đúng là một tên tham sống sợ chết.

*

Những ngày sau, Phát tiếp tục tiến hành, có kỹ năng cộng thêm miệng lưỡi trơn tru, Phát dần thân quen cùng đám lính, ai tới đều có thể nói vài câu, khẩu phần ăn cũng tốt hơn.

Bỗng một hôm, Phát đang trong một góc, vuốt nhọn thân gỗ thì nhìn Sửu - tên lính giam nọ, đưa cơm tới, nhìn sắc mặt khó coi, Phát cùng Tài vội tiến lên đỡ khay cơm, nhẹ giọng:

“Quan gia, người làm sao đó, khí sắc thật không tốt. Có chuyện gì ạ?”

Sửu phàn nàn:

“Hôm trước Trung thu, có mấy tên nhân cơ hội trộm đồ, quan trên sai chúng ta đi lùng?”

Phát rụt rè:

“Thưa quan gia, đã bắt được chưa ạ?”

Sửu liếc mắt khinh bỉ:

“Bọn chúng toàn võ mèo cào, sớm bị binh lính đánh chết treo đầu ở cổng thành. Nhưng bị dồn vào đường cùng, đám này liều lĩnh vô cùng. Anh Tam và anh Tèo gẫy tay đang nghỉ điều trị, ta đứng bên ngoài bị thương nhẹ. Vốn tưởng được nghỉ, ai dè thiếu người, vẫn phải đi làm.”

Phát thầm nghĩ thiếu người, đây chính là cơ hội, có lẽ cũng là thí luyện làm ra, xong vội chắp tay:

“Đội ơn trên, may mắn quan gia không sao. Mà tiểu nhân khi xưa rảnh rỗi có học bài mát - xa, giúp thân thể người thoải mái, nếu quan gia không chê, tiểu nhân xin phép được bêu xấu.”

Sửu gật đầu:

“Được, để ta đi phân đồ xong, rồi quay lại.”

Phát nói:

“Thời gian là vàng là bạc. Để lũ đó đói chút cũng không có gì. Sức khoẻ quan gia là trên hết.”

Sửu càng nghe càng ưng lòng, ném âu cơm đó, đưa Phát về phòng nghỉ.

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.