Chương 23: Phương hướng đúng đắn
Khi đi qua sảnh, một tên đồng bọn đang ngồi ngáp, nhìn thấy Sửu:
“Xong việc rồi ư?”
Sửu đáp:
“Ừm, lão Tuất trông giúp ta, ta mang tên này đi tra khảo. Xong thay ca cho.”
Lão Tuất nói:
“Cậu thương mới khỏi, nghỉ đi, dù sao lão già ta cũng không ngủ được.”
Sửu gật đầu cùng Phát vào trong phòng. Phát nói:
“Mời quan gia cởi áo và nằm xuống giường.”
Sửu làm theo, Phát cũng chầm chậm đặt hai tay xuống, đầu tiên là bài đấm, tùng xẻo…vừa làm vừa hỏi:
“Quan gia thấy ổn không? Cần tăng hay giảm lực lượng không ạ?”
Sửu gật đầu: “Được.”, giọng khẽ rên đầy vui sướng.
Bên ngoài lão Tuất nghe âm thanh phát ra, khẽ chẹp miệng:
“Người trẻ a…thật kích thích…”
*
Thời gian chậm rãi trôi, Sửu thiu thiu ngủ, Phát ra tay nhanh lẹ, nhằm đúng huyệt vị chém tới, hành động luyện tập vô số lần, nên không sai xót, Sửu khẽ ‘Hự’ một tiếng rồi ngất.
Phát cẩn thận vớ lấy chìa khoá, tháo xích trên người, xong lột quần áo Sửu mặc vào. Hít một hơi thật sâu, làm bộ chân đau nhức, vừa siêu vẹo vừa ngân nga đi ra. Lão Tuất trông vậy cười:
“Trước ta bảo sao cậu không lấy vợ, hoá ra là thích điều nay.”
Phát hơi cười xong cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng bước tới. Trời tối ánh sáng trong ngục lập loè, lão Tuất cũng không nhận ra bất thường. Chỉ khi Phát vòng lên, dùng xích sắt siết cổ thì mắt mới trợn tròn, miệng ú ớ xong tắt lịm.
Cổ thân thể này quá yếu, nên làm xong Phát hơi thở dốc, nhưng kinh nghiệm bên ngoài, biết không được chủ quan, mò lấy dao, rồi tiến vào về khu phòng giam. Đầu tiên thả Tài, dặn dò vài câu, xong nhất kích tất sát những người còn lại. Khi Tài mặc xong quần áo, quay vào định giúp đỡ thì thấy Phát đang đi ra, bên tay cầm bình rượu đựng máu, Tài run run:
“Công tử….người..”
Phát lạnh lùng:
“Người không vì mình trời tru đất diệt. Ta không muốn chỉ sống sót mà còn muốn trả thù cho cha ta. Nợ máu phải trả bằng máu.”
Tài cúi đầu:
“Vâng, thưa công tử. Tiểu nhân biết lỗi.”
Phát thở dài ném cái bánh bao qua:
“Ăn đi…xong chúng ta lên đường.”
*12 giờ, cả hai cũng rời đi được ngục giam, nhìn ánh trăng vằng vặc trên trời, Phát cười:
“Cuối cùng cũng tự do.”
Xong đưa cho Tài một đôi dép đã nhuốm máu, tiếp:
“Theo ta nói và làm. Cho ngươi 15 phút.”
Tài gật đầu đi lên đôi dép, chạy nhanh về phía bờ sông Tô Lịch, kèm theo là dấu chân nhuốm máu. Không lâu, Tài cẩn thận từ con đường khác quay lại, chân cũng được lau sạch. Phát hài lòng, cả hai theo hướng đối diện mà đi. Được một lúc, thì trộm lấy hai bộ quần áo khác thay thế. Do quần áo thời này rất đơn sơ, chỉ có một mầu nâu đất, cùng kỹ năng giúp đỡ, hai người vòng vo thật lâu, thuận lợi tiến sát cửa thành. Gà gáy 5 canh báo hiệu trời sáng, cánh cửa gỗ được binh lính chậm rãi kéo ra, Phát hoà cùng dòng người chuẩn bị rời đi.
Bỗng từ xa, một đám binh lính đi chân đất, đầu đội mũ tứ phương bình đính chạy tới, Tài run run:
“Công tử là Tứ Sương Quân, chả nhẽ họ biết…”
Phát nhíu mày:
“Bình tĩnh, không có gì. Chắc việc khác..”
Chẳng bao lâu, đám binh lính tới nơi, hình thành một vòng tròn bao bọc, tên cầm đầu lạnh giọng:
“ Bắt lấy.”
Phát chưa hiểu, thì từ trong đám người, một thanh niên bước ra, tay phe phẩy quạt, sắc mặt lạnh lùng:
“Phó chỉ huy sứ muốn lấy mạng bổn Vương ư?”
Một người mặc giáp sắt từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hai tay ôm quyền:
“Xin lỗi Ngự Man Vương, lệnh của bệ hạ, làm bề tôi không thể không theo.”
Lê Long Đinh cười lớn:
“Haha, Phó chỉ huy sứ đây là cho rằng kẻ giết anh cướp ngôi liệu xứng đáng? Phụ hoàng năm xưa nhìn nhầm.”
Lý Công Uẩn không trả lời, nhẹ giọng:
“Vậy thần xin phép được đắc tội, mong Ngự Man Vương thứ lỗi.”
Dứt lời đám binh lính từng bước tiến lên, vòng vây dần được siết chặt, Lê Long Đinh cũng không phải kẻ hùng dũng gì, nhìn thế chủ động mất, thở dài:
“Phó chỉ huy sứ dẫn đường, bổn Vương định đi dạo thôi.”
Thế là màn nháo cực kết thúc, Tài xụi lơ dưới đất, cỏn Phát thì say mê, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Công Uẩn, bởi đây là lần đầu gặp gỡ Chân mệnh Thiên Tử, quả nhiên chưa đăng cơ khí phái phi phàm, đồng thời hồ nghi : Lê Long Đĩnh tìm giết người họ Lý, chả nhẽ không nhận ra Lý Công Uẩn, hay có điều gì mờ ám mà lịch sử bị bỏ quên. Đúng là lịch sử do kẻ thắng viết.
Nhìn Phát ngẩn ngơ, Tài nhẹ giọng:
“Công tử, chúng ta đi. Có người đang chú ý.”
Phát gật đầu, hai người từng bước từng bước rời đi Hoa Lư, sự căng cứng mấy ngày nay được buông bỏ. Cả hai tìm chỗ ăn sáng. Khi bụng lo, Phát càng thêm buồn rầu, bởi số tiền được cất là ở Thăng Long, thuê ngựa tốn mấy lượng. Số tiền cướp được ở trại giam cũng chỉ đủ cả hai ăn vài bữa, chả nhẽ muốn đi bộ. Nhưng đường này vài tháng mới tới, chưa kể nguy hiểm dọc đường….Đúng lúc này ở phía xa thương nhân cùng dân chúng đang tránh sang bên nhường đường cho một đám thầy tăng, Phát nhìn vậy sáng lên, bởi mấy ngày rèn luyện trong Tổng Cục Tâm Linh, không khẳng định 100% hiểu lịch sử nhà Lý, Phát cũng rõ 60-70%, và đạo Phật là Quốc giáo và có địa vị cao. Thế là hơi hỏi thăm rồi mang Tài tới ngôi chùa nhỏ gần đó. Sắp xếp Tài ở ngoài xong, Phát một mình bước tới gõ cửa, chú tiểu ngó đầu ra:
“Quý khách, người tìm ai?”
Phát nói:
“Dạ, muốn tìm sư Trụ trì, tôi muốn được xuất gia tu hành.”
Nét mặt buồn cùng kỹ năng phụ thể, chú tiểu gật đầu. Chẳng mấy chốc Phát gặp được, sư Giác Tâm. Phát nước mắt như mưa, kể cố sự bản thân: Gia đình vốn có chút của ăn của để, bản thân từ nhỏ học hành chăm chỉ. Năm nay lên Kinh thi cử, nhưng không ngờ đi đường bị cướp sạch, một đường đi bộ tới đây, cũng chứng kiến muôn cảnh sắc, người đói khổ vô số, cảm thấy bất lực…Muốn đi tu để tìm tới ngã vô thường, để học theo các vị để phổ độ chúng sinh.”
Sư Giác Tâm nói:
“Con trước ở lại, suy nghĩ thật kỹ. Khi nào phù hợp thì xuống tóc.”
Phát gật đầu là sáng quét chùa, gánh nước….Trưa cùng tối tụng kinh. Cứ vậy ròng rã hơn một tuần, sư thầy hài lòng, định mai tiến hành ban pháp hiệu, thì tiểu sư đệ chạy tới:
“Sư huynh, có người nhà tìm huynh.”
Phát đi ra, Tài nước mắt nói:
“Công tử, lão gia bệnh sắp không qua khỏi, muốn gặp ngài lần cuối.”
Phát lắc đầu:
“Ta đã theo Phật, duyên trần đã hết…”
Tài ái mắt khẩn cầu nhìn xung quanh, sư Giác Tâm nói:
“Có lẽ đây cũng là duyên trần chưa tới. Con về phụng dưỡng đấng sinh thành, xong tiếp tục.”
Phát cúi đầu bái tạ, rồi dưới sự giúp đỡ của nhà chùa, theo một thương hội đi tới Thăng Long.
*
Quãng đường tuy gian khổ nhưng vẫn tính thông thuận, gần nửa tháng đã rới nơi, khi đang mải ngắm nhìn tường thành rêu phong, Tinh Linh bất ngờ xuất hiện:
“Địa điểm đánh dấu thành công. Chúc ngài đã thông qua giai đoạn 1 của phó bản. Do là người đầu tiên lên khen thưởng x10, tổng cộng nhận được 100 hồn tệ. Cửa hàng cũng sẽ giải khai 1 phần.
Giai đoạn 2 là trong một tuần cần báo thù cho cha và giết chết Lê Long Đĩnh. Thành công, ngài chính thức thông qua Thí Luyện, sẽ nhận được thân phận Hiệp Khách.”
Phát cười lớn, cảm thấy bao nhiêu uất hận được giải toả, đang tính lấy tiền xong chơi bời rồi tiến tiếp thì một thông cáo trước mặt:
[Thời gian 8 tiếng đã hết, các người chơi bị cưỡng chế trở về. Tiến độ đã được lưu lại]
Một màn sáng bao phủ, Phát xuất hiện ở Quảng Trường, bây giờ không đơn độc mà thật nhiều, rất nhiều người đang trò chuyện. Phát đang ngẩn người thì Chat GPT nói:
“ Ngài là người đầu tiên thông quan giai đoạn 1 của Thí luyện Hiệp Khách. Ngài có muốn toàn sever thông báo, sẽ được thưởng điểm danh vọng. Hiện chưa thấy ích lợi, nhưng về sau sẽ có.”
Phát lắc đầu:
“Đợi thông quan toàn bộ.”
Dứt lời tiến hành offline.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |