Chương 24:”Linh” và “Hồn tệ”
Phát từ giường ngồi dậy, vốn định khoe khoang nhưng quan sát xung quanh ai nấy sắc mặt đều như đưa đám, đành nhịn. Đúng lúc này, Thuận bước vào, nhẹ giọng:
“Thất bại là mẹ thành công, không cần buồn bã. Cục trưởng bảo tôi tới gọi mọi người đến Hội trường, nói ra trải nghiệm, các chuyên gia đã ở đó, lắng nghe và cho ý kiến.”
Mấy người gật đầu, không lâu yên vị trong hội trường, ông Đang mặc quần vải đen, áo sơ mi trắng, giản dị đứng lên, nói:
“ Căn cứ tình huống các nơi hồi báo, các chuyên gia cũng nhận định kế hoạch ban đầu có chút thiếu sót, thất bại là điều không thể tránh khỏi. Mọi người lần lượt đứng lên nói ra những điều trải qua, không cần quá áp lực.”
Đợi ông Đang dứt lời, Lan đứng dậy bắt đầu. Có người làm mẫu, những người khác tiếp bước, hầu hết đều ‘chỉ thiếu một chút, chỉ cần một hai ngày là ổn’. Khi ai nấy đều có chút buồn chán thì tới lượt, Phát đứng đứng dậy:
“Thưa mọi người, kế hoạch ban đầu ổn, tôi đã thông quan giai đoạn 1 của thí luyện. Đang chuẩn bị giai đoạn 2.”
Lời ra, cả hội trường xôn xao:
“Thật ư? Cậu không nói điêu?”
“Áp lực quá? Tinh thần hỏng?”
“Mau? Mau báo cáo?”
Ông Đang nhìn Phát ánh mắt đầy kích động, trầm giọng:
“Mọi người yên lặng, Phát cậu nói tiếp.”
Phát gật đầu lần lượt tường trình, kể cả việc trứng màu lúc đầu, xong nói:
“‘Phất Phất’ ( - tên Chat GPT của Phát) bảo tôi có thể chuyển hoá hồn tệ thành năng lực. Nghĩ thấy đồ trong cửa hàng dù mua vẫn còn dư, nên tôi dùng thử 10 điểm, không ngờ cơ thể có chuyển biến cực lớn, so trước đây mạnh không thiếu.”
Nghe lời này, nhân viên Tổng Cục giật mình, Thuận nói:
“Cậu thử dùng toàn bộ sức mạnh, đấm tôi 1 cái xem.”
Phát không do dự, tích súc đấm ra, Thuận tuy đứng vững nhưng trong lòng nhấc lên kinh hãi, nhìn về phía ông Đang, run run:
“Thưa Cục trưởng, Phát đã bước vào ngưỡng cửa siêu phàm.”
Ông Đang nghe xong, lòng không khác là bao, nhưng dẫu sao đều là người từng trải, đứng lên nhìn Phát:
“Tôi thay mặt Tổng cục ban thưởng cậu 1000 điểm cống hiến. Hy vọng, cậu có thể vượt qua bài sát hạch, trở thành thành viên chính thức của Tổng cục.”
Phát kích động cảm ơn, bởi hắn biết 1 điểm cống hiến tương đương 100 triệu, nhưng đó là thô thiển, bởi có những thứ dù nhiều tiến đến mấy cũng không thể mua được.
*
Khi Phát an vị, nhận chúc mừng của mọi người thì trên đài, ông Đang ra khí tức bao trùm toàn bộ hội trường. Đám Phát, Lan cảm thấy trên người như đeo ngàn cân búa tạ. Thấy hiệu quả đạt được, ông Đang cao giọng:
“Trước đây khi ký hiệp ước mọi người đều đã rõ nhiệm vụ của Tổng Cục và cơ cấu. Nhưng Siêu Phàm giả thế nào sinh ra? Năng lục như thế nào? Hẳn nhiều người đang thắc mắc. Nhân việc hôm nay, Phát thành Siêu phàm giả, ta tiết lộ thêm chút tin tức, mong mọi người lấy đó làm động lực tiến lên.”
Đợi tất cả hơi tiêu hoá, ông Đang tiếp:
“Trên Trái Đất, vạn vận đều có linh, hầu hết trong cùng 1 loài, linh là như nhau. Con người mạnh mẽ nhất, lên làm chủ được thế giới.
Nhưng ‘sự cố bất ngờ’ có thể khiến linh biến đổi. Linh thiếu thốn, người đó dễ điên khùng, đần độn. Linh vượt trội có thể thấy được điều vượt ra khỏi lẽ thường. Linh chính là cội nguồn của sức mạnh, nó diễn hoá được vô số năng lực, phụ thuộc mỗi người.
Nhưng hấp thụ linh vô cùng khó, thường con người chỉ có thể hấp thụ linh tinh thuần, đó là những linh thoát ra từ người chết hoặc vật thể SCP. Tôi cùng Thuận hay những người trong Tổng Cục cũng ‘vô tình’ thu được, sau đó tiến mạnh bằng cách liều mạng giết các SCP. Vì vậy, Siêu phàm giả không thể tạo ra nhiều, hầu hết hiện nay đều lấy ‘truyền thừa’ nối tiếp.
[Chinh Chiến] ban thưởng ‘Hồn tệ’, 1 điểm tương đương 1 Siêu phàn giả đốn ngộ 1 tháng mà có thể vô hạn tạo ra. Có [Chinh Chiến] thế giới càng thêm biến hoá.”
Xong nhìn về Phát:
“ Cậu có bán hồn tệ cho Tổng Cục, chúng tôi sẽ dùng giá cao mua lại.”
Phát cười khổ:
“Nghe ngài nói, tôi cũng muốn nhưng vừa hỏi [Phấn Phấn], thì bảo hồn tệ hiện không thể chuyển cho nhau. Cần thời gian.”
Ông Đang tiếc nuối, đúng lúc này, An tiến tới:
“Dựa theo Phát kể, đối chiếu thông tin, chúng ta đã sơ bộ có phương án. Giai đoạn 1 - thí luyện Hiệp Khách, chỉ cần không có sai xót là thông qua.”
Ông Đang cầm lấy, vừa đọc vừa cười hài lòng, đưa lại cho An, nói:
“Để phần lớn nghiêng về Thí luyện 1, hoàn thành nhanh giai đoạn 1, xong dùng tốc độ thu hoạch tình báo giai đoạn 2. Trước 18h hôm nay, có kế hoạch, ta muốn Phát dùng nó ngày mai thông quan thí luyện 1, bảo trì ưu thế. Nhưng những thí luyện khác cũng cần tiếp tục.”
An gật đầu rời đi. Mọi người chuyện phiếm vào câu xong đi ăn sáng rồi bắt đầu rèn luyện. Bởi tham gia trò chơi thân thể bên ngoài giống như lâm vào ngủ say, nên không cần ngủ bù.
*
Học thuộc kế hoạch chỉnh sửa, Thuận mặc niệm tiến vào [Chinh Chiến], khác với lần trước, lần này Thuận lựa chọn Thí luyện Đế Vương. Sau khi chọn kỹ năng [Lam: Võ nghệ tinh thông], Thuận hoá thân vào Đinh Bộ Lĩnh nằm trên lưng trâu hưởng thụ ánh nắng chói chang. Bỗng Đinh Điền chạy lại:
“ Thủ lĩnh, thủ lĩnh có đám chiếm bãi cỏ lau, không cho chúng ta chăn trâu.”
Thuận ngồi dậy, nhẹ giọng:
“ Tập hợp mọi người theo ta.”
Rất nhanh đám người có đủ, cả đám cưỡi trâu hùng hổ tiến tới bãi cờ lau. Trước mặt là đám thanh niên to lớn, khí tràng cũng không phải hạng xoàng, Thuận nói:
“ Thưa các anh, đây là bãi chăn trâu của chúng tôi từ bao lâu nay. Các anh không thể đuổi chúng tôi đi được.”
Nguyễn Bặc khịt mũi:
“Hừ. Đám con nít ranh, tỉm chỗ khác, nơi là trưởng làng đã phân cho chúng ta để luyện tập, phòng bị có kẻ xâm lấn. Ruộng không còn, chăn trâu có tích sự gì.”
Thuận đáp:
“ Ý chí các anh, chúng tôi khâm phục. Nhưng chăn trâu không ảnh hưởng. Mặt khác, các anh có thể cho tôi tham gia cùng.”
Nguyễn Bặc lạnh giọng:
“Không là không. Đánh trận thật không phải là đánh trận giả như các ngươi đâu. Cút.”
Kinh nghiệm từ những người khác, cứng đối cứng chỉ có con đường chết, Thuận nhẹ giọng:
“Đàn bà mới cãi nhau, chúng ta là nam nhi so trí tuệ tài năng. Anh xó dám quyết một trận. Ai thắng thì bãi lau thuộc về người đó. Địa điểm là trên sông A.”
Dù sao danh tiếng của Đinh Bộ Lĩnh trong đám trăn châu lớn, cùng cha từng là Hào Trưởng có tiếng, Nguyễn Bặc đồng ý.
*Thuận sớm hôm sau, kéo toàn bộ tới trong khe núi, chỉ những dấu loằng ngoằng, nói:
“ Theo đó mà làm. Lưu Cơ, cậu trên bờ. Đinh Điền dưới nước. Cỏn lại theo ta..”
Giữa sông X, đám người Nguyễn Bặc sớm có mặt, nhìn thấy bè thuyền của Thuận đơn sơ cười:
“ Haha. Ta đã quá để cao ngươi rồi. Xông lên.”
Dưới mệnh lệnh, hơn 10 thuyền, tổ hợp 1 chèo một lính tiến lên. Thuận để cho người vừa đánh vừa lui. Đám người Nguyễn Bặc khí thế bừng bừng đuổi theo, khi đến khe hẹp, Thuận quay đầu, hét: “ Chiến.”
Hai bên bắt đầu cứng đối cứng. Nhân lúc này, Đinh Điền mang đám người, lợi dụng dùng dây thừng buộc nối bè địch với nhau. Xong xuôi, cả đám rời đi. Thuận nhận thấy tín hiệu, cười:
“ Lui.”
Trên bờ, Lưu Cơ cũng để người ném đá. Quá bấy ngờ, đám người Nguyễn Bặc hấp tấp đón đỡ, nhiều kẻ u đầu. Nhưng Nguyễn Bặc cũng không phải kẻ ngu, lập tức quát:
“ Xông lên.”
Nhưng do thuyền bị buộc, cả đám nhất thời như gà mắc tóc. Và bị các thân gỗ theo dòng nước đâm sầm. Nguyễn Bặc đành để người nhảy xuống nước, và rơi vào bẫy mai phục. Đinh Điền cùng nhóm người nhanh chóng áp sát và trói lại. Sau một hồi, đám Nguyễn Bặc bị áp giải lên. Thuận mỉm cười:
“ Các anh phục chưa?”
Nguyễn Bặc gật đầu:
“ Quả nhiên tai nghe không bằng tận mắt. Tôi có thể tham gia đại quân cờ lau không?” Thuận cười:
“ Được.” Sau đó một bảng hiện lên:
“ Mổ trâu khao quân.”
Sớm lường được, Thuận gương mặt tươi cười:
“ Được. Nhân ngày vui hôm nay, tôi sẽ mổ trâu khao mọi người.”
Đinh Điền lo lắng:
“ Nhưng….nhưng đó là của ông Dự.”
Thuận nói:
“ Không sao, theo tôi nói mà làm thôi.”
Nhanh chóng một con trâu bị xẻ. Cả đám đánh chén lo lê, phần còn thì đem đi cho những người già lớn tuổi, hoặc đổi gạo giúp người khó khăn. Buổi chiều, trâu được đưa vào chuồng, ông Dự đếm thấy thiếu, hốt hoảng:
“ Một con đâu. Thằng Lĩnh đâu.”
Thuận giọng bù lu bù loa:
“ Cứu với, Cứu với. Chú ơi, con trâu nó chui vào hang đá. Giờ con không thể kéo ra được.”
Ông Dự nhíu mày:
“ Đâu.”
Thuận dẫn theo tới hang đá. Quả nhiên thấy cái đuôi, ông Dự vội cầm lấy kéo, sau đó cả hai tên khác giúp: “ Bịch.”
Đuôi trâu đứt, ba người ngã nhào. Thuận khóc rống:
“ Trâu ơi là trâu. Vậy là mất rồi.”( dựa trên truyện Vương Cám Lợn của người Giáy.)
Dự hừ lạnh:
“ Mày coi là tao ngu ư? Đánh nó cho ta.”
Đúng lúc này, thì một tiếng nổ lớn, cùng khói và tảng đá rơi ầm ầm, giọng nói kinh hồn vang lên:
“ Các ngươi đây là muốn làm phiền giấc ngủ của ta ư?”
Một người thân cao 3 mét xuất hiện. Ông Dự run run:
“ Thần. Thần..con không dám nữa. Trâu là con hiếu kính ngài.”
“ Được. Mau cút đi.” Rồi nhìn Thuận:
“ Kẻ này nhất định lên đại nghiệp. Haha. Hoa Lư sẽ phồn vinh.”
Nói xong biến mất. Ông Dự thần hồn nát thần tín rời đi. Thuận cũng thoát cửa ải. Sau đó chui vào hang. Đám Nguyễn Bặc, Đinh Điền hô:
“ Thủ lĩnh vạn tuế.”
Hoá ra bóng người cao là do đám này xếp chồng lên nhau, dùng cây đan thành áo phủ rộng. Kết hợp hiệu ứng hun khói, đá đổ, đánh đúng vào tâm trí nhát gan của ông Dự. Thuận bàn giao vài câu rồi về nhà.
*Sáng hôm sau, câu chuyện đồn thổi khắp nơi, cửa hang được nhiều người dựng bàn thờ tế lễ. Đội quân cờ lau nhiều người theo về. Tới đây, tinh linh cũng vang:
“ Chúc mừng ngài hoàn thành giai đoạn 1: cờ lau tập trận. Do là người đầu tiên, hồn tệ thưởng 100. Đã tiến hành Save. Giai đoạn 2, chiến thắng Nguyễn Siêu và Đỗ Cảnh Thạc.”
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |