Chương 25: Tam Vương chi chiến (1)
Trên mạng người người bàn luận về [Chinh Chiến], mỗi giây trôi là hàng vạn hàng vạn bài viết, nhưng điểm chung đều là tiếng chửi rủa:
“Lũ chó má, chơi trò chơi mà cũng cần phải đọc sách. Bỏ.”
“Hoa Hạ mấy vạn năm văn hiến k dùng? Đi dùng cái chả ra sao?”
“Phản đối đi? Chúng ta không chơi nữa?”
“Ta chơi, ta trầm cảm. Cứu ta.”
“Miệng nói Công bằng - dân chủ - văn mình, giờ làm thế đây. Đúng là đạo đức giả. “
“Lũ CS thường là vậy, Dân chủ là tốt nhất.”
Trái ngược không khí trên, ở cứ điểm 75 tràn ngập vui sướng. Bởi nhóm người thứ 2 thí luyện đã có 80% vượt qua giai đoạn 1 ( bằng 4444 người), trong đó Thí luyện Đế Vương ngoài Thuận có thêm 124 người thông qua, còn lại ở Thí luyện Hiệp Khách. Hai thí luyện Sĩ phu cùng Võ tướng cũng rất gần. Điều này khẳng định phương hướng đang đi là đúng.
Mười hai giờ đêm, nhóm người Phát, Lan đặt tay trên lồng ngực, ánh mắt chăm chú cờ đỏ sao vàng, hát vang Quốc ca. Khi nhạc dứt, trên đài cao TBT hiền hoà, cười:
“Chúng tôi chờ đợi các bạn về? Cố lên.”
Phát dẫn đầu hô vang:
“Quyết thắng vì Vinh quang tổ quốc.”x10
Âm thanh trầm bổng hào hùng, vang vọng không gian. Sau cùng mọi người nằm xuống vị trí, tiếp tục Thí luyện.
*
Thí luyện Hiệp Khách, màn sáng tan, Phát xuất hiện trở lại trên xe ngựa, do lúc rời đi, thế giới được tạm ngừng, nên không ai thấy lạ. Trong khi đoàn xe xếp hàng đi vào, Phát ngắm nhìn xung quanh. Tường thành bằng đá bám đầy rêu phong, binh lính quần áo không quá đồng nhất, đặc biệt khi thấy màn nước xanh hiền hoà của dòng sông Tô Lịch, cả cơ thể hân hoan, muốn nhảy xuống đằm mình - thứ mà thời hiện đại không biết bao giờ được tận hưởng.
Khi đoàn xe tới cửa hàng, Tài lay nhẹ, Phát giật mình thoát khỏi suy nghĩ viển vông, vội bước xuống, nhìn An - chủ đoàn xe, cung kính:
“Quãng đường này đã vất vả các vị. Đây là món quà nhỏ nhà chùa kính tặng. Mong mọi người buôn may bán đắt.”
An cười:
“Giúp được nhà chùa chính là niềm vui.”
Khách sáo vài câu, hai người rời đi. Cách một đoạn, Tài nhẹ giọng:
“Công tử, chúng ta có đi lấy luôn không?”
Phát lắc đầu:
“Không vội, tìm chỗ nghỉ ngơi xong thăm dò. Thời gian chúng ta không thiếu, nên an toàn được đặt lên trước nhất.”
Rất nhanh, tốn chút bạc, hai người thuê được phòng, ăn uống xong, Tài vội vã ra ngoài thám thính, Phát lên phòng đóng cửa, lòng mặc niệm: [Cửa hàng]. Một màn sáng hiện lên trước mặt, nhìn trên kệ chỉ có 3 vật phẩm, lần lượt là Tượng Phật bằng ngọc khảm (5 hồn tệ), Tượng rồng bằng vàng điểm hai mắt bắt ngọc châu màu đỏ (5 hồn tệ) và một gói thuốc độc (2 hồn tệ).
Theo kế hoạch được Tổng cục phân tích thì cách dễ dàng tiếp cận Lê Long Đĩnh nhất đó là dâng điềm lành. Bởi thời phong kiến nói chung, và các bậc đế vương luôn coi mình là thiên tử, nên luôn muốn phủ lên bản thân màu sắc huyền huyễn, ý trời. Chính như Lý Công Uẩn dù được trăm quan ủng hộ, muốn đoạt ngôi nhà Tiền Lê, đều cho người thổi các câu chuyện nào là có con chó mẹ đẻ chó con màu trắng nhưng lại có những đốm lông màu đen xếp thành hình hai chữ "Thiên tử", Cây cổ thụ bị sét đánh hiện ra đôi câu thơ.
Để an toàn, Phát mua Tượng Phật bằng ngọc cùng một gói thuốc độc. Vừa giấu kỹ thì Tài cũng trở về, nói:
“Nô tài đi xem 1 vòng, thì thấy mọi thứ không đổi. Canh gác khá lỏng, ta có thể lợi dụng đêm tối, theo đường cũ lẻn vào.”
Những thứ này, Phát sớm rõ, nên Tài vừa dứt, Phát cầm bút, nhẹ đánh lên bốn điểm, trầm ngâm:
“Hoa lâu( điểm A) mới mở, từ căn phòng trên lầu dễ dàng quan sát được phủ đệ. Ta và ngươi chiều mai sẽ đến đó. Đợi thấy canh phòng giảm, sẽ từ đó chia hai đường, ngươi tới chỗ đống rơm ( - điểm B) đốt, nhằm tạo khói cùng thu hút ánh nhìn. Ta sẽ từ hầm ( - điểm C) chui vào. Xong việc sẽ tập trung ở gốc đa ( - điểm D), và từ đó trở về Hoa lâu ( điểm A). Một vòng tròn khép kín, không ai có thể nghi ngờ.”
Tài hai mắt sáng rực:
“Công tử, người thật giỏi.”
Phát liếc mắt:
“Nghỉ đi.”
*
Một đêm bình yên, buổi chiều khi mặt trời dần khuất núi, Phát mặc thân áo sam, tay phe phẩy quạt tiến tới Hoa lâu, vừa tới cửa mụ Tú bà đon đả:
“Mời công tử lại chơi.”
Mặc dù là người 22 năm, “chim” chỉ dùng để đái, nhưng video ngắn phát triển, Phát cũng lịch duyệt vô số ‘hoa thơm cỏ lạ’, nên nhìn thân hình 3 vòng như một, người nồng nặc phấn hỗn hợp. Phát ngượng ngùng giơ tay, cao giọng:
“Ta biết đường, cho chúng ta một chum rượu hảo hạng, 1 đĩa nhắm ngon và 2 ẻm phục vụ. Tiền không vấn đề! ok”
Nhìn thần thái, tướng mạo cùng cách ăn nói, Tú bà biết rằng mình vớ được khách sộp, đáp:
“Vâng….vâng…..mời công tử.”
Đợi Phát khuất nhìn tên tiểu nhị:
“Gọi Thuý Ngoan, Thuý Vi (- bài danh củ quán) xuống tiếp và dặn chúng lấy lòng. Toàn bộ tiền trong túi kia là của ta.”
*
Bên trong, Phát vừa uống rượu vừa thưởng thức không khí Lầu xanh thời cổ đại, không lâu hai cô gái đã tới, giọng on ả:
“Thưa công tử, thiếp thân đến phục vụ.”
Hai người vẻ đẹp vô cùng tầm thường, nhưng cũng đỡ hơn mụ tú bà, Phát không quá nghét bỏ, cộng thêm muốn người làm bình phong, cười:
“Ngồi đi. Tự nhiên.”
Hai người gật đầu an vị, ban đầu thay phiên bóp vai cùng rót rượu, khi hơi men vào, tay hạ thấp đảo quanh nghịch ngợm. Dù định lực cao cả, nhưng bản chất vẫn là gà tơ, “Cậu nhỏ” dần dần lớn dần, khi gần ra đến nơi. Phát nhíu mày:
“Bỏ ra, để lát nữa lên phòng. Ta có chút chuyện muốn hỏi đây?”
Hai cô gái biết ý, nhu mì đáp lại:
“Vâng, công tử cứ hỏi, nếu thiếp thân biết, chắc chắn không giấu diếm.”
Phát hài lòng, nói:
“Từ đây đến trại Phù Lan, có thế lực nào lớn không? Trừ lực lượng của các Vương?”
Thuý Vi đáp:
“Lớn nhất là thế lực núi Ba Vàng, tên đầu lĩnh là Nguyễn Kha, mấy lần các Vương truy đuổi nhưng không được. Bọn chúng ranh ma như hổ, chui lủi như chuột.....Nhưng ai đóng phí bảo hộ cho chúng thì không bị làm.”
Phát chậm rãi hỏi thêm, xác nhận mọi thứ ổn, nhìn trời đã tối, khẽ cười gian xảo, hai tay gia tốc nhào nặn đôi gò, khiến cả hai đau đớn, ánh mắt kiều mị:
“Công tử, chúng ta lên phòng…nơi này nhiều người.”
Phát chẳng thèm vạch trần, cười:
“Được.”
Dứt lời trái ôm phải ấp, Tài chậm rãi theo sau. Khi vào phòng, Phát ỡm ờ 1 lúc với 2 ả, trêu cho cả hai vang lên thở gấp. Bên ngoài mụ Tú bà vốn nghé vào nghe, đắc ý rời đi.
Phát giày vò thêm lúc, tay đánh mạnh cả hai ngất, xong đi tới bên cửa, nhẹ giọng:
“Thế nào?”
Tài đáp:
“Đúng như công tử dự đoán, một tiếng nữa ta có thể bắt đầu.”
*
Thời gian điểm, cả hai dùng móc đã chuẩn bị, chậm rãi đi xuống. Chân chạm đất thì theo đúng kế hoạch làm. Ánh lửa nổi, Phát chui mình trong lỗ chó vào trong, cẩn thận vòng qua hộ vệ tới được phòng ngủ. Tay lấy bên hông thanh lứa nhỏ khẽ châm. Theo ngọn lửa, thứ thuốc mê tự chế bắt đầu tác dụng, người trong phòng mê thất.
Đợi 5 phút không còn tiếng động, Phát vào trong, theo sự miêu tả lấy được hộp gỗ, bên trong có bạc, vội cất kỹ. Xong chậm rãi đi tới giường, dùng chăn bịt chặt mũi, hai người cố gắng vùng vẫu nhưng chỉ hơi nấc từng hơi xong tắt thở.
Phát theo đường cũ trở ra, tới điểm C tụ họp. Khi nhìn thấy Tài, Phát buông lỏng, cuối cùng trở về Hoa Lâu. Sáng sớm, mụ Tú bà lẻn vào, giết người lấy bạc, nhưng vừa he hé cửa, Phát bất thình lình đứng đằng sau vỗ vai:
“Có chuyện gì?”
Mụ Tú bà quay đầu, thấy là Phát, run run:
“Không có gì? Tôi muốn hỏi ngài sáng ăn gì?”
Phát nắm lấy bàn tay đang cầm dao bắt lấy, cười lạnh:
“Bà rất chân thành a.”
Biết thế yếu, Tú Bà ánh mắt khẩn khoản:
“Mong công tử tha tội, tôi sẽ cho cậu bạc.”
Phát lắc đầu:
“Tiền ta không thiếu, nhưng ngươi giúp ta chuẩn bị vài thân phận hợp pháp…?
Mụ Tú bà nghe xong hơi chần chừ, nhưng Phát bóp càng ngày càng đau, cuối cùng đồng ý. Không lâu, Phát cùng Tài cầm theo thân phận mới rời đi, trong ánh mắt đầy u ám sau lưng.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |