Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26: Tam Vương chi chiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 1631 chữ

Về phòng trọ, vốn định lên lầu chia cho Tài tiền xong rời đi, thì ông chủ hốt hoảng:

“Hôm qua cậu đi đâu, quan phủ đang tìm.”

Phát hơi giật mình, hỏi han:

“Không biết có việc gì mà quan phủ tìm thế ạ?

Ông chủ thở dài:

“Không phải tìm mỗi cậu mà tất cả. Sáng nay Hoàng đế ngự giá thân chinh vừa tới. Vô tình nghe nói đêm qua có sự việc phóng hoả giết người, nên cho bị ‘đánh mặt’ thế là lệnh quan binh khắp nơi lùng sục. Khách sạn là điểm đầu.”

Nghe đến đây, Phát gật đầu hiểu ý. Không lâu cả hai tới phòng tra hỏi, hai tên lính trầm giọng:

“Nói đi? Qua ngươi đi đâu?”

Phát chậm rãi kể mình hôm qua làm gì. Nghe được đi Hoa Lâu, mấy tên lính lộ vẻ hâm mộ, Phát cũng hiểu ý kín đáo đưa chút bạc. Mấy tên lính hài lòng, đáp:

“Tốt, cậu có ‘chứng cớ ngoại phạm’ đi đi, thời gian này đừng ra đường ban đêm.”

Phát vâng vâng dạ dạ rời đi. Là ‘hung thủ’ nhưng được chứng minh trong sạch, Phát tưởng vụ án rơi bế tắc, nhưng ngay buổi trưa, ông chủ khoe “đã bắt được thủ phạm, chiều nay xử tử công khai.”

Phát giật mình, nhớ tới đây là cổ đại hơi dần bằng phẳng, lòng mang chút tự trách. Thế là chiều mặc âu phục đen đi tới bên ngoài quan sát, định cứu đi. Nhưng khi diện mục thủ phạm dâng lên, Phát nheo mắt, bởi dù khuôn mặt chịu đòn roi sớm biến dạng, nhưng Phát dám khẳng định hai tên này chính là hai tên sáng nay tới tra hỏi ở khách sạn, có lẽ sáng mình bị lừa, khẽ thở dài:

“Gieo nhân nào gặp quả nấy.”

Dứt lời rời đi.

*

Về phòng, Phát lấy ra hộp gỗ chứa bạc, đẩy qua Tài, trầm ngâm:

“em cầm lấy lo việc sau này, lấy vợ, sinh con, mua nhà. Anh giải quyết thù xong, quyết định đi tu.”

Tài giật mình:

“Công tử cho tôi đi với..từ nhỏ tôi đã đi theo công tử, công tử ở đâu tôi ở đó…”

Phát lắc đầu, xong chậm rãi khuyên nhủ. Cuối cùng Tài dập đầu ba cái rồi rời đi. Mặc dù chỉ là Thí luyện, nhưng thói quen không nợ nhân quả, Phát cố gắng trong khả năng.

Khi Tài rời đi, Phát cũng chậm rãi đi tới phủ thành chủ, đưa cho lệnh bài xác nhận quan hệ, xong cúi người giơ cao hộp gỗ, kêu lớn:

“Thần Lê Phát, dâng điềm lành. Mong được triệu kiến.”

Ba lần hô to, Lê Long Đĩnh vừa đi về nghe thấy, cộng thêm tên Lê Phát, hắn có chút quen thuộc, hình như em con chú con bác của mẹ, hồi nhỏ từng chơi cùng, thế là quay sang Tổng quản thị vệ Lê Kha, nói:

“ Ngươi ra xem sao.”

Lê Kha vâng mệnh. Không lâu có mặt ở cửa, nhìn Phát cau mày:

“ Hô to gọi nhỏ cái gì. Mang đổ ra đây.”

Phát run run ôm chặt:

“ Thưa ngài, đây là bảo vật tôi vô tình tìm được, muốn tận tay dâng lên bệ hạ.”

Lê Kha giọng the thé cười:

“ Sợ ta tranh công chứ gì. Yên tâm, ta xác nhận không phải đao kiếm, vật dụng nguy hiểm sẽ cho vào.”

Phát chần chờ một hồi xong mới run run đưa qua. Lê Kha thấy nhiều bảo vật, nhưng nhìn tượng rồng hai mắt sáng long lanh, ngậm hòn ngọc, gật đầu:

“ Đi theo ta.”

Phát vâng dạ bước theo.

*

Càng gần doanh trại, lớp phòng ngự dầy hơn, khi hai bên là lính lăm lăm giáo mác, trên trán khắc chữ ‘Thiên Tử quân’. Phát cũng có chút hơi giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh. Lê Kha mở miệng:

“ Ngươi đứng ở đây. Đợi lệnh vào.”

Nói xong, Lê Kha bước vào trong. Phải gần nửa tiếng, âm thanh mới lần nữa phát động:

“ Cho vào.”

Phát bước vào trong, nhìn thấy Lê(Lý) Công Uẩn đứng bên tả, bên hữu là Thái Uý Triệu Lộc. Lê Long Đĩnh mặc hoàng bào, gương mặt uy nghiêm. Phát không dám nhìn lên, vội quỳ gối, thưa:

“ Thảo dân tham kiến bệ hạ.”

Không khí được bóp nghẹt dần, chẳng rõ qua bao lâu, giọng Lê Long Đĩnh một lần nữa bá khí vang lên:

“ Đứng lên đi. Điềm lành đâu.”

Phát mở ra hộp gỗ, để lộ ra đồ bên trong, nói:

“ Thưa Vương, đây là rồng quý."

Lê Long Đĩnh hài lòng;

“ Lê Kha, khanh mau chóng mang lên cho trẫm. Còn ngươi có công hiến dâng, xuống dưới chờ phong thưởng.”

Đây là khoảng cách gần nhất, Phát có thể tiếp xúc, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, bấm nút ớ dưới, một loạt mũi tên bắn ra. Lê Kha hô:

“ Có thích khách, có thích khách…”

Xong dùng thân che chắn trước mặt Lê Long Đĩnh, Triệu Lộc cùng Lý Công Uẩn đồng loạt rút kiếm, quát:

“ Nghịch tặc, chết đi.”

Phát dù thân thể nhanh nhẹn khéo léo, cũng không sống qua ba hơi. Một lần nữa xuất hiện bên ngoài doanh trại, Phát cau mày:

“ Thật khó. Làm sao có thể tới gần đây.”

Phát lần lượt thử đủ mọi kỹ xảo, như lẻn vào bếp thả độc, ban đêm kích sát, nhưng như tạo hóa trêu ngươi, cách nào đều bị Lý Công Uẩn vô tình phát hiện và diệt trừ. Phát cau mày hô lớn:

“ Trời sinh ra rồi còn sao sinh Uẩn.”

*

Bỗng một ánh sáng loé lên, Phát nhớ tới giai đoạn 1 thí luyện Đế Vương, Thuận từng kể nếu ban đầu cứng đối cứng là vô dụng, trò chơi chú trọng uyển chuyển mềm mại. Thế là lúc được đưa vào trong điện, khi Lê Long Đĩnh tuyên Lê Kha xuống lấy, để Phát lui, thì Phát phủ phục:

“ Thảo dân đáng chết, mong bệ hạ trị tội.”

Cả doanh trướng im phăng phắc, người vốn đa nghi như Lê Long Đĩnh cũng khẽ nhíu mày:

“ Chuyện gì?”

Phát giọng run run:

“ Thưa bệ hạ, bước tượng này có một chút khiếm khuyết nhỏ, thảo dân không nói trung thực từ đầu. Mong bệ hạ trách tội.”

Trên mặt Lê Long Đĩnh xuất hiện vẻ thất lạc, nhưng không quá tức giận. Phải nói, Phát không hổ là sát thủ, nắm bắt tâm lý một cách vô cùng tài tình, không sai một ly. Bởi nếu chưa mở mà nói, Lê Long Đĩnh chắc chắn sẽ hồ nghi. Còn nếu nói khiếm khuyến lớn, sẽ bị chém đầu. Lê Long Đĩnh chăm chú nhìn, nhưng không thấy, nhíu mày:

“ Tỳ vết ở đâu, mau nói.”

Phát đáp:

“ Thưa bệ hạ , cái này tỳ vết nào quá nhỏ , thêm nữa màu mặc ngọc sâu , khó có thể phát hiện. Thảo dân cả gan , khẩn cầu tiến lên cho bệ hạ chỉ ra.”

Lê Long Đĩnh gật đầu: “ Được.”

Phát xuyên qua hàng văn võ bá quan, khi chuẩn bị bước lên bậc tam cấp, Lý Công Uẩn bước ra:

“ Thưa bệ hạ, chúng ta đang chuẩn bị vây trại Phù Lan, tình hình căng thẳng. Kẻ này tuy bệ hạ quen, nhưng đã lâu không gặp, rất có thể là gian tế, để thần tiến xem rồi trình lên người."

Quả nhiên câu nói này khiến Lê Long Đĩnh bừng tỉnh, Phát nhìn chằm chằm Lý Công Uẩn, chửi thề:

“ Thằng điên.”

Rồi vung dao chém. Lý Công Uẩn nhanh chóng đối lại, lòng cũng đậu đen. Bởi thận phận của Lý Công Uẩn rất khổ, nếu giờ trong lúc bảo vệ mà vua chết, thì sẽ bị kẻ tru di tam tộc, mộng lớn không thành. Nên khi chém tới cổ Phát, nhẹ giọng:

“ Tâm niệm của ngươi, ta sẽ giúp. An nghỉ đi."

Phát tới đấy mới hiểu, tâm lý đắng chát:

“ Đây là ta cửa ải thông quan. Dù hại ngài, ta vẫn phải làm."

Biết phương hướng trên đã đúng thế là Phát liên tục lặp lại nhiều lần dần thuần thục. Lần cuối cùng khi đi tới bậc cấp, khi Uẩn định bước ra, bỗng làm động tác trượt chân ngã lảo đảo. Do bậc thấp, nên hộp gỗ không rơi. Lê Long Đĩnh giậm tím mặt:

"Hỗn trướng! Quăng ngã trẫm điềm lành của trẫm , trẫm tru di tam tộc nhà ngươi. Nhanh cho trẫm xem."

Lê Long Đĩnh cũng ngồi không yên , trực tiếp từ vương vị bên trên đứng dậy , duỗi tay cầm bước tượng. Với một sát thủ như Phát thì đây là cơ hội không thể bỏ qua. Một ám khí xuyên. Đồng thời Phát nhào lên, đấm thẳng vào thái dương, Lê Long Đĩnh chết. Dù bị Lý Công Uẩn nhanh chóng chém, nhưng Phát nở nụ cười mãn nguyện, bên tai giọng Tinh linh vang:

“Chúc ngài đã thông quan. Hy vọng thông qua thí luyện, ngài hiểu hơn về ý nghĩa của chữ [Thay trời hành đạo]? Hiểu được biết lịch sử quan trọng ra sao? Thân phận Hiệp Khách chính thức đã giải khai. Ngài sở hữu kỹ năng [Bạt Thảo Tầm Xà lv0]: Sở hữu những bài đánh hiểm, đôi khi sẽ phát động đòn đánh trí mạng. Ngoài ra, có thể ẩn núp kỹ càng như rắn.

Do là người đầu tiên thông quan 1 thí luyện, phần thưởng x105, Tổng hồn tệ nhận được là 1050 hồn tệ.”

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.