Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27: Dẹp loại 12 Sứ quân(1)

Tiểu thuyết gốc · 1755 chữ

Khác với thí luyện Hiệp Khách khi cả hai giai đoạn là một câu chuyện nối tiếp, thí luyện Đế Vương là hai giai đoạn khác biệt. Khi Thuận đăng nhập lại thì được dịch chuyển tới một thời gian và không gian khác biệt, không còn là mảnh đất Hoa Lư chật hẹp mà giữa mảnh đồng bằng xanh ngát, trên người khoác một thân giáp, khí thế chỉ vô tình tiết lộ cũng khiến người ở bên không khỏi cúi mình.

Một dòng trí nhớ bất ngờ truyền vào, Thuận hoàn toàn đồng bộ cũng cỗ thân thể. Sau khi giết trâu, Đinh Bộ Lĩnh bị người chú chèn ép, đành mang theo bạn bè tạm rời xa quê hương. Lúc đầu làm lính ở Tĩnh Hải Châu, sau cùng bộc lộ tài năng được Trần Lãm yêu quý gả con gái và đưa cho tiếp quản lực lượng. Với nỗi lòng canh cánh trước cảnh đất nước, Đinh Bộ Lĩnh tiến hành khuếch chương và dần thống nhất. Hiện tại chỉ còn sứ quân Đỗ Cảnh Thạc ở Đỗ Động Đình (huyện Quốc Oai và Thanh Oai, Hà Nội ngày nay) và Sứ quân Nguyễn Siêu ở Tây Phù Liệt (Thanh Trì, Hà Nội ngày nay). Nhiệm vụ giai đoạn hai là chiến thắng hai người, thông qua đó nhất thống giang sơn. Thuận nhớ lại những kiến thức được giảng giải ở Tổng cục, muốn tìm đối sách nhanh nhất thì Lưu Cơ từ bên ngoài, tiến lại:

“ Thưa Vương, thành nằm ở vùng chuyển tiếp giữa đồng bằng và miền núi, quân lực bên trong có hơn vạn người. Tường cao, hào sâu, dễ thủ khó công. Mặt khác, theo thám báo truyền về quân Tây Phù Liệt đang kéo sang, muốn hình thành thế gọng kìm. Thuộc hạ kiến nghị tạm thời rút, tìm cơ hội khác.”

Thuận nhíu mày:

“Chúng hợp quân, thì càng khó đánh, không biết bao nhiêu người phải chết. Ngươi cho quân lính lui lại 500m dựng trại, gọi chúng tướng vào bàn bạc.”

Lưu Cơ vâng dạ.

*

Không bao lâu toàn bộ đã có mặt đông đủ, Thuận chỉ sa bàn, trầm giọng:

“Chúng dần khép vòng vây, ép chết chúng ta. Đơn giản thì rút quân, nhưng như vậy thì thế mất, chiến dịch Bắc phạt kết thúc, không biết bao giờ mới có cơ hội lần thứ hai.

Với lời hứa cùng đồng bào hậu phương, với trách nhiệm với dân tộc, ta muốn quyết chiến, chúng đến thì đánh cho chúng sợ. Các khanh ai có ý kiến nêu ra.”

Chúng tướng lĩnh đồng thanh:

“Giết! Giết! Đánh một trận sạch không kình ngạc, đánh hai trận tan tác chim muông, đánh cho chúng biết nước ta Vương làm chủ…”

Sau đó cùng nhau bàn bạc, quyết định ra kế hoạch tấn công, Thuận trầm giọng:

“Cánh thứ nhất, Lưu Cơ cho người giả truyền tin, nói là quân Tây Phù Liệt ngày mai sẽ tới đồn Bảo Đà. Phối hợp với Đinh Điền mang 5000 quân đuổi tới, đánh nghi binh cho tên Đỗ Cảnh Thạc tin tưởng. Hai kẻ này bằng mặt không bằng lòng, Đỗ Cảnh Thạc chắc chắn sẽ kéo quân về.

Cánh thứ hai, Lê Hoàn cùng Nguyễn Bặc lãnh đạo, mỗi người 5000 quân tiếp tục bao vây bốn phía, đánh làm sao để cho chúng không nghi ngờ, quân ta đã rút.

Cánh thứ ba, do ta chỉ huy, cầm xuống Trại Quyền.”

Lời vừa dứt, Đinh Liễn đứng dậy:

“ Thưa Vương, đánh Trại Quyền nguy hiểm, để thuộc hạ đi thay. Nguyện bằng mọi giá sẽ lấy được.”

Thuận cười:

“ Ta có đối sách, chiếm Trại Quyền không quá tốn công. Các ngươi hãy làm tốt việc mình được giao. Một mắt xích không hoàn hảo, sẽ khiến cỗ máy bị hỏng.”

Trước ánh mắt sắc lẹm, cả đám người nhanh chóng đi chuẩn bị.

*

Ban đêm, bên ngoài thành Đỗ Động, Lê Hoàn cưỡi chiến mã, giọng cười sa sả:

“ Thằng nhóc Cư, có dám ra đây đối chiến với ông.”

Phía sau binh sĩ phụ hoạ:

“Rùa rụt đầu là rùa chết..Cư nấp trong thành bú sữa mẹ, khóc tu tu.”

Trịnh Cư khinh miệt:

“Ngươi có giỏi thì lên đây đối chiến, quan tài ta sớm chuẩn bị cho quân Hoa Lư. Đảm bảo các ngươi mồ yên mả đẹp. Haha.”

Lê Hoàn khẩu chiến vài câu, bắt đầu thúc trống xông trận. Hai bên đánh với nhau gần 1 tuần nay, nên vô cùng quen thuộc, tuy tiếng binh đao va chạm kêu xoen xoét, nhưng thiếu đi sự huyết tính, nặng về tính biểu diễn. Trịnh Cư nhíu mày:

“ Đám này chắc chắn có gì lạ. Thám báo dò xét, thế nào.”

Trịnh Hà - Phó Tướng, cung kính:

“ Thưa Tướng quân. Tin của Chủ công truyền về, quân Tây Phù Liệt kéo sang. Bọn chúng đánh nghi binh để rút.”

Trịnh Cư cười lớn:

“ Tốt. Vậy ta cũng giúp chủ công một tay. Ngươi mang 1000 quân xông ra đánh úp.”

Trịnh Hà vâng mệnh. Dưới màn đêm tối tăm lao ra, xông về phía đốm lửa. Tới nơi, một loạt tên bắn tới tấp. Đang tính lui, Nguyễn Bặc quát:

“ Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải chân. Đến rồi thì vào uống chén nước.”

Biết bị mai phục, Trịnh Hà đành quyết tử tới cùng, sau một tiếng, phẫn uất bỏ mình. Chứng kiến vậy, Trịnh Cư run sợ, cho quân đóng chặt 4 cửa, mặc cho tiếng chửi bới đều làm ngơ. Nhìn vậy, Nguyễn Bặc nói với Lê Hoàn:

“ Đám con rùa này chắc không dám ra.Ngươi ở lại, ta mang 3000 người, đi tiếp ứng Vương.”

Lê Hoàn trầm ngâm:

“ Nhưng Vương có lệnh…”

Nguyễn Bặc đáp:

“ An tâm. Ngươi giữ vững, nếu Vương trách ta chịu.”

Lê Hoàn thở dài:

“ Bảo trọng.”

*

Đỗ Cảnh Thạc là kẻ hữu dũng hữu mưu, dù nghe được tin đồn nhưng không quá tin, lạnh giọng;

“ Để người của ta đi xác nhận, đánh chậm thắng chắc.”

Phạm Liên vâng dạ định lui, thì từ bên ngoài, một tên Thám báo chạy lại:

“ Bẩm Chủ Công, bên thành Đỗ Động, Đinh Điền âm thầm mang theo 1 vạn binh tiến về đồn Bảo Đà.”

Nói xong đưa lên Thủ lệnh. Xem đúng là nét chữ và ám hiệu của Trịnh Cư, Đỗ Cảnh Thạc cười lớn:

“Haha. Trời giúp ta rồi. Điểm 1 vạn quân theo ta, Phạm Liên dẫn 2000 quân đánh nghi binh xung quanh, vờ ứng cứu thành Đỗ Động, chủ yếu chờ bắt cá lọt lưới. Còn lại ở lại giữ thành, không có lệnh, không được ra.”

“ Rõ.” Quân lính Đỗ Động Đình khí thế bừng bừng.

Nhánh quân của Thuận thật không ngờ là Đỗ Cảnh Thạc cẩn thận vậy, lần đầu tiên bất ngờ rơi vào thế ‘bánh mì kẹp thịt’, một hồi ác chiến, quân số không còn lại 3 phần, bản thân dù có kỹ năng gia trì, cũng bị thương nặng, không phải Nguyễn Bặc đuổi kịp, dễ mất mạng. Mà một mắt xích hỏng, thế mất, quân Hoa Lư lui binh, thí luyện thất bại. Những lần sau, Thuận lựa chọn tránh né, nhưng kịch bản cũng tuỳ thời phát sinh, một bàn tay ép buộc quân Hoa Lư phải đối đầu với nhánh quân Đỗ Đình do Phạm Liên lãnh đạo. Mà dù thắng, hay thua, thì giai đoạn 2 đều sớm định thất bại, bởi theo binh pháp đánh thành mà quân số không vượt qua 10 lầm thì thành công là số 0.

Mà mỗi lần thất bại, Thuận càng cảm thấy chiến tích Dẹp loạn 12 Sứ quân của Đinh Bộ Lĩnh hiển hách ra sao.

Cuối cùng từ vô số tài liệu, Tổng cục qua quá trình phân tích và thống kê, cũng tìm được phương án tối ưu. Khi tới gần Trại Quyền, Thuận để binh lính dừng, chia nhỏ quân lính thành từng nhóm phân tán trong rừng.

*

Đám người Phạm Liên theo kế hoạch, diệt được đám cá lọt lưới, lòng tràn đầy vui sướng trên đường trở về, khi băng qua khu rừng cách doanh trại không xa thì một loạt mũi tên lao tới, khi kịp phản hứng thì hơn 10 người đã bỏ mạng, Phạm Liên hừ lạnh:

“ Một đám chuột nhắt. Người đâu, tiến lên, phải bắt gọn đám này.”

Phạm Hùng than:

“Trời tối này, đuổi theo không có lợi. Trại đang ở phía trước, mọi người tăng tốc tiến lên về sớm nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận ác chiến ngày mai.”

Phạm Liên trầm giọng:

“Đó là thường thức nhưng Đinh Bộ Lĩnh văn võ toàn tài, nên mới có biệt hiệu Vạn Thắng Vương. Để qua đêm, ta lo lắng. Chúng ta phải cần đánh dồn dập, không cho chúng thở nổi.”

Xong nhìn binh sĩ đang run run, tiếp:

“ Quan sát thật kỹ xung quanh. Chậm tiến, lấy an toàn là trọng. Dồn nó về trại. Ai lấy được đầu giặc, thưởng 100 xâu tiền, thăng 2 cấp.”

Dưới tiền tài cùng danh vọng, quân lính như được bơm kích thích, sĩ khí dâng trào. Vài đợt phục kích của Cao Hà thất bại. Đi khoảng hơn 500m, dưới ánh trăng mờ mờ, một tấm gỗ chặn ngang đường, bên trên nghi; ” Quân Đỗ Động Đình sẽ chết ở đây. Xem xong, Phạm Liên giật mình lui lại, quát:

“ Cẩn thận có mai phục.”

Binh lính lăm lăm vũ khí, xung quanh tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng côn trùng. Hơn 5 phút trôi qua, không thấy sao, Phạm Liên biết mình bị lừa, sắc mặt bi phẫn:

“Chết tiệt. Dám coi thường tao. Ta thề sẽ băm xương, xẻ thịt các ngươi.”

Xong cầm kiếm chém. Và hành động này vô tình phát động bẫy rập, Phạm Liên bị mũi tên xuyên giữa cổ, một mệnh ô hô ngã xuống.

Quân Đỗ Động Đình mất chủ tướng, như rắn mắt đầu, tán loạn bỏ chạy. Cao Hà lập tức hô:

“ Giết. Không để ai thoát.”

Phối hợp quân Nguyễn Bặc đuổi tới, nhánh quân Đỗ Động Đình này bị diệt sát. Cuộc đảo khách thành chủ diễn ra ngoạn mục. Ánh mắt tướng lĩnh nhìn Thuận càng thêm sùng bái.

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.