Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28: Dẹp loạn 12 Sứ quân (2)

Tiểu thuyết gốc · 1750 chữ

Diệt xong nhánh quân đánh nghi binh, Thuận cho quân tiến lên, khi cách Trại Quyền 1000m, binh lính hạ trại, Thuận nhìn phía trước, ánh mắt vô cùng chăm chú. Lưu Cơ tiến lại:

“ Thưa Vương, mấy tên đó vô cùng cứng đầu, thuộc hạ đánh đập, doạ nạt đều nhất quyết không chịu cho ta làm nội gián. Để thuộc hạ cho người đi chuẩn bị đồ để cường công.”

Thuận nói:

“ Trước từ từ, để ta đến xem sao. Ta không tin không gì là không thể.”

*

Khi Thuận bước vào, 20 người đang bị trói, nhao nhao. Đỗ Tiến hừ lạnh:

“ Đừng hòng dụ hoặc ta. Dù chết, ta cũng không phản bội.”

Trần Lập tiếp:

“ Muốn chém muốn giết tuỳ. Ta thề ta sẽ không kêu một tiếng.”

Thuận khoé miệng tươi cười:

“ Không ngờ tên họ Đỗ đó, nuôi được bầy chó thật tốt.”

Xong quay sang Lưu Cơ:

“ Toàn bộ giết, trừ lại hai tên này.”

Lưu Cơ hơi khó hiểu, nhưng cũng làm theo, ánh đao sắc nhọn giơ lên, kết liễu từng chút từng chút sinh mạng. Hai người kia xương cốt cứng cỏi, nhưng nhìn đầu đồng bạn lăn lóc, máu phun thành ròng, bắn cả lên mặt, chân cũng run run, trong lòng thầm than: ‘Tên điên.Tên điên.’

Đỗ Tiến hét lớn:

“ Làm nữa cũng vô dụng mà thôi. Ta không biết chữ, nhưng rõ, một người không thể thờ hai chủ. Giết đi.”

Thuận đặt ghế ngồi xuống, khoé miệng khẽ nhếch, đáp:

“ Hai ngươi ta để sống, không phải các ngươi hơn đám kia điều gì mà chẳng qua chỉ là nhìn thuận mắt. Muốn vào thành ta cũng chỉ cần 1 người, nên bây giờ ta sẽ tách ra thẩm vấn. 1 kẻ đồng ý, một kẻ không, thì kẻ nói sẽ sống. Cả hai đều nói thì kẻ cho tình báo cao hơn sống. Còn cả hai không thì đều chết. Nên nhớ, tù binh rất nhiều, giết sạch các ngươi, ta lại túm nhóm khác, ta cũng không tin ai cũng không sợ chết. Lựa chọn tiền tài hay đao là tuỳ các ngươi.”

Khẽ thở dài, tiếp:

“Phạm Liên chết, Đỗ Cảnh Thạc bị vây ở đồn Bảo Đà, Trại Quyền vô chủ, các ngươi nghĩ chống cự thì chống cự được bao lâu? Ta muốn nội gián là để hạn chế thương vong, bớt cảnh con mất cha, vợ mất chồng. Các ngươi đồng ý nội gián, ta sẽ cho bạc, yển ổn rời đi, tìm nơi tránh khói lửa chiến tranh.”

Nói xong, ném bạc trước mặt. Một kẻ nuốt nước bọt, một kẻ cúi đầu trầm ngâm. Phải nói, Thuận đã phát huy được thực học của bản thân. Đầu tiên, thể hiện bản thân là kẻ tất sát máu lạnh, không đàm phán mà ra lệnh. Sau đó, dụ ngon ngọt. Cuối cùng, sử dụng khốn cảnh, để hai nghi ngờ lẫn nhau và tan rã ý trí. Việc này, nếu theo dõi vụ án Năm Cam thì rõ ràng, Hải ‘bánh’ đã bị lực lượng chức năng, ‘thuần phục’ bằng cách này.

Quả nhiên, không quá lâu, Lưu Cơ tiến lại:

“ Thưa Vương, cả hai đã đồng ý. Chúng yêu cầu ta khi chiếm trại, cho chúng vài lượng bạc và thả gia đình họ an toàn rời đi.”

Thuận nhếch mép:

“ Được.”

*

Không lâu, Trần Lập đi tới gần cửa thành. Trần Thúc - lính canh gác cao giọng:

“Người đến là ai? Lập tức dừng bước, nếu không trong vòng 100 bước sẽ tấ sát.”

Trần Lập quát:

“ Mẹ kiếp, mày không nhận ra tao ư. Mau mở cửa cho tao vào thành.”

Trần Thúc dùng đèn soi rọi, nhận ra người, ngạc nhiên:

“ Ơ. Ta tưởng ngươi đi cùng với tướng quân mai phục. Sao nhanh vậy trở về.”

Trần Lập than:

“Chiến đấu kết thúc, đám đó đang bị Tướng quân vây trong sơn cốc, trong đó có cả thủ lĩnh giặc là Đinh Bộ Lĩnh, tướng quân bảo ta về gọi thêm người.”

Trần Thúc lắc đầu:

“ Ta tin ngươi, nhưng Sứ quân trước khi đi đã dặn, phải có lệnh bài mới mở. Ta không dám trái lệnh. Hay là ngươi quay về lấy.” Khi Trần Lập đang gấp thì Đỗ Tiến tiến lên, quát:

“ Thằng nhóc con, lằng nhà lằng nhằng làm gì đâu?? Còn không tranh thủ thời gian vào thành điều binh?"

Trần Lập đáp:

“ Nhưng, nhưng hắn không mở?”

Đỗ Tiến nhìn trên cao, hừ lạnh:

“ Việc này là cơ hội trăm năm có một. Nếu để đám kia chạy đi, thì ngươi có mấy cái cái đầu đủ ngươi chém vào? Muốn Thủ lệnh, đi vào ta cho ngươi xem?”

Vừa nói, vừa rút bên hông một tấm lệnh bài. Phải nói Đỗ Tiến là người nhà họ Đỗ, có uy danh nhất định, Trần Thúc chần chừ mở cửa.

Và chỉ cần vậy, nhánh quân Hoa Lư mặc áo quân Đỗ Động Đình ẩn nấp bên cạnh xông vào. Trần Thúc quát:

“ Chết tiệt. Kẻ địch tấn công.”

Nhưng như vậy quá muộn. Quân trong trại chỉ là lính dự bị, sao có thể đối đầu lại với lính tinh nhuệ Hoa Lư. Chưa vòng nừa ngày, Trại Quyền đã bị hạ. Vừa lúc Nguyễn Bặc thanh trừ xong. Đỗ Động Đình bị chia làm hai, nhất thời thành Đỗ Động như cá trong rọ. Lê Hoàn cũng liều đánh, tường thành nhiều nơi nứt vỡ.

*

Đỗ Cảnh Thạc ở đồn Bảo Đà, biết tin Trại Quyền thất thủ, nhưng tiến không được, lui cũng không xong, đôi tay nắm chặt, hằn lên cả vết máu. Quay sang Nguyễn Thực:

“ Ngươi có niềm tin hạ được Đinh Điền, ta muốn qua sông, phối hợp quân Tây Phù Liệt hình thành phòng tuyến. Trước bảo toàn mạng, rừng còn không lo thiếu lửa đốt.”

Nguyễn Thực gật đầu, để lộ ra chữ ‘Sát’ in hằn, cung kính:

“ Thuộc hạ nguyện chết vì Sứ quân.”

Dứt lời tiến ra ngoài đồn, vung lên đoản đao, cười:

“ Đinh Điền, nộp mạng chó của ngươi ra đây.”

Dứt lời, chém tới. Đinh Điền vung lên đỡ, lực chấn khiến hắn lui lại, nhưng không có vẻ sợ hãi, ánh mắt lộ ra chiến ý:

“ Tốt.”

Xong lời, hai bên trao đổi chiêu thức, hơn 100 hồi, ai nấy đều đỏ bừng bừng. Đinh Điền thấy địch sơ sẩy, cầm ám khí, bắn tới: “ Ầm.”

Nguyễn Thực hộc máu, lui lại:

“ Đồ hèn hạ.”

Đinh Điền nhếch mép:

“ Vương nói không sai. Thắng làm vua.”

Sau đó, quân đội hai bên bắt đầu quần chiến.

*

Đỗ Cảnh Thạc nhân lúc này, đem người chạy qua cầu, Thuận dẫn người đuổi theo, nhưng không kịp. Đỗ Cảnh Thạc đã sai người chặt đứt cầu, phá hủy tất cả cầu, bè và các phương tiện vượt sông. Thuận nhìn chúng tướng:

“ Có ai qua được sông trong đêm.”

Tướng Trần Ứng Long bước tới:

“ Thưa Vương, ta để cho lính mượn thúng, rổ và đốn tre để đan thứ thuyền nan rồi lấy nhựa bôi vào thân thuyền. Có thể đi.”

Thuận cho người làm theo, quả nhiên được, dù tốc độ chậm nhưng trong đêm, cũng cho 5000 người qua, sau đó đánh bất ngờ. Đỗ Cảnh Thạc thực không ngờ, tử trận, quân Đỗ Động Đình tan rã. Lê Hoàn nhân lúc này, cũng hạ thành Đỗ Động, một vùng đất rộng lớn, thuộc về quân Hoa Lư. Nguyễn Siêu đang tiến đến, hay tin, vội vã lui lại, co cụm trong căn cứ.

*

Khác với quân Đỗ Cảnh Thạc, lựa chọn xây thành cao, hào sâu, Nguyễn Siêu xây luỹ Thanh Đàm, được cấu tạo bằng cọc rặng tre gai đã có sẵn, bao quanh các thôn xóm, được trồng thành nhiều lớp, bên ngoài là cánh đồng nước hoặc đầm lầy. Chân cọc rào tre được đắp đất dày và vững chắc. Nhưng không lo có kẻ tập kích phía sau, Thuận toàn lực:

“ Nguyễn Bồ, Nguyễn Phục, Đinh Thiết và Cao Sơn, lần lượt chia thành quân Tiên phong, Tả dực, Hữu dực cùng Tổng quản. Tấn công.”

Hơn 1 vạn quân Hoa Lư lấy khí thế như hồng, từng lớp từng lớp xông lên. Nhưng luỹ này tới thời chống Pháp, Mỹ vẫn là có vai trò quân sự quan trọng, quân Hoa Lư thảm bại, chết vô số. Thuận không chịu thiệt, tiếp tục dồn quân lên tới 5 vạn, cử Nguyễn Bặc, Lê Hoàn và Đinh Điền đánh trận. Trước thế công dồn dập, Nguyễn Siêu sợ hãi, bỏ chạy. Thuận muốn kết thúc sớm, bỏ 5 hồn tệ, mua được tình báo, cười:

“ Toàn lực dồn chúng vào về phía sông Hồng.”

Lê Hoàn thắc mắc:

“ Thưa Vương, đây là tạo cơ hội để chúng hợp với tìm viện binh của các sứ tướng Lã Đường và Lý Khuê.”

Thuận nhìn chằm chằm:

“ Đánh nước địch không ngờ tới mới dễ. Ta bảo gì cứ làm. Ngươi cãi lệnh thì giỏi rồi.”

Lê Hoàn biết bị cảnh báo, tuân lệnh. Quả nhiên, Nguyễn Siêu chia quân làm hai, một tử thủ, một chạy về bờ Bắc. Đúng lúc này, gió đổi chiều, thuyền bị đắm. Nguyễn Đoàn đem theo cảm tử quân xông vào đốt thuyền, phóng hoả.. Quân Lê Hoàn, Nguyễn Bặc thấy tín hiệu vòng qua luỹ Thanh Hà, cường công. Trong vòng vây tầng tầng lớp lớp, Nguyễn Siêu chết không cam. Thuận lần đầu cảm thấy đánh một trận vui sướng, thoải mái đến vậy. Đúng lúc này, giọng Tinh Linh vang lên:

“ Chúc mừng ngài đã thông quan thí luyện. Ngài đạt được kỹ năng [Thống trị tối cao]: Khí chất trấn áp tứ phương, ai ở gần cũng sinh ra cảm giác run sợ. Chỉ cần độ thiện cảm với một người nào trên 80, họ có thể vì người vào sinh ra tử, cũng như trở thành hình nhân thế mạng."

Thuận hài lòng, nhìn Lưu Cơ:

“ Mở tiệc khao quân, thưởng binh sĩ 100 văn, áo 1 bộ.”

P/s: Phần đầu buff ưu thế cho bên mình. Sau bốn thí luyện, bước vào giai đoạn chính sẽ cân đối cả thế giới. Cầu ủng hộ.

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.