Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29: Thất Trảm Sớ

Tiểu thuyết gốc · 3764 chữ

Thí luyện Sĩ phu, ba thẻ bài lật mở, Lan không chần chừ chọn kỹ năng [Ý Chí Sắt Đá], một màn sáng bao phủ. Lần này Lan đã trong thân hình Chu Văn An từ từ mở mắt, quen dần với hoàn cảnh xung quanh. Một hồi, hai thân ảnh xuất hiện, nước mắt nghẹn ngào:

“Tiêu Ẩn (- tên chữ của Chu Văn An), tại sao ngươi hồ đồ vậy? Chuyện quan trọng này, sao không báo ta chúng ta một câu.”

Trước đây không rõ nhưng mấy ngày tra duyệt, Lan cũng biết hai người lần lượt là Tả gián nghị đại phu Trương Hán Siêu cùng Đại hành khiển, Hữu thượng thư Nguyễn Trung Ngạn. Cùng với hắn trải qua ba đời vua, hết mình vì đất nước. Lan thở dài:

“Năm xưa khi ta có tuổi cáo quan về quê, Thượng Hoàng vi hành đến tận nơi và nói: “Ái khanh tài học vạn năm có một, dậy dỗ bao bậc Lương thần cho Triều đình, giúp đất nước hùng mạnh, đủ sánh ngang cùng Khổng Tử. Trẫm thời gian không còn nhiều, hoàng tử tuổi còn nhỏ, trong triều người thực một lòng vì dân vì nước càng ngày càng ít, Trẫm sợ rằng khi mình băng hà, cơ nghiệp sẽ chao đảo, mắc tội cùng Tổ tiên, nay Trẫm tới mong ái khanh trở lại chức Tư nghiệp Quốc Tử giám, giúp triều đình, giúp muôn dân ấm lo.”

Nhưng giờ đã 5 năm, mọi sự càng ngày càng xấu, ta đã thử mọi cách, chỉ còn cách cuối cùng này, mà vào đây cũng là ta bản ý, nhằm răn mình. Hai người gia tộc tại Kinh Thành, đừng xen vào, kẻo bị tiểu nhân ghi nhớ, mang hoạ vào thân.”

Nguyễn Trung Ngạn lửa giận phừng phừng:

“Hừ, ta sao có thể ‘Ngậm miệng mà được đắc sủng.’ được, ta sẽ vào cung gặp Quan gia?”

Bên cạnh, Trương Hán Siêu giữ tay:

“ Quan gia đã sai treo biển miễn chầu, trước ta đi còn bị đánh thừa sống thiếu chết. Trước để Quan gia nguôi giận, chúng ta chậm rãi khuyên.”

Dứt lời, lấy trong tay một loi thuốc nhỏ:

“Dùng đi, có thể giúp giảm bớt đau đớn. Việc Can gián là chức trách của ta, để ngươi liên luỵ, thật là có lỗi.”

Nếu không biết lịch sử thì nhìn hai người biểu hiện thì dễ cho rằng ‘giả mù sa mưa’, nhưng đọc sử nghi chép, Lan biết rằng bộ dáng là thật và đây chính là hai kẻ âm bức, vì ổn định căn cơ nhà Trần, điều gì cũng có thể làm.

Đầu tiên là Nguyễn Trung Ngạn biết mình bệnh không thể sống lâu, mỗi ngày yết triều đều tìm mấy tên kia bới móc, căng thẳng nhất đánh thẳng mặt tên hoạn quan thân tín của Vua, mục đích đơn giản là ép đám này động thủ, và chỉ cần vậy, hắn sớm đi chầu ông bà. Mà hắn là công thần, trung thần ba đời vua, kết cục vậy sẽ khiến bách quan và binh lính rét lạnh nhân tâm, nhà vua muốn ổn định sẽ cần giết sạch.

Còn Trương Hán Siêu từng là môn khách của Hưng Đạo Vương, biết vua Dụ Tông không thể khuyên giải, và mắc bệnh liệt dương, nên âm thầm ủng hộ Cung Định Vương Trần Phủ (vua Trần Nghệ Tông sau này). Lan miễn cưỡng:

“Ta chính mình có gan làm, có gan chịu. Hai ngươi mau chóng ly khai, kẻo liên lụy.”

Nhìn sắc mặt vậy, cả hai đã biết, khẽ thở dài. Không còn ai, Lan ngậm mật nhịn đau, kiên nghị cầm thanh gỗ nhọn, dựa vào tia sáng lờ mờ, đâm vào mụn nhọt, bởi nếu không trừ, sẽ sinh bệnh mà chết. Đây là lý do, khiến nhiều người chưa làm gì đã toi. Một vài tên lính canh đi qua trông thấy, xa xa cúi đầu bái phục.

*

Mấy ngày sau, cuộc sống trở lên bình thản, mưng mủ bị khuê ra, cỗ thân thể dần thoải mái. Trưa ngày thứ bẩy, Lan theo thường lệ bịt mũi, nuốt xuống từng thìa cơm đầy mùi hôi thối, bỗng một tiếng la lớn:

“ Mang phạm nhận ra thẩm vấn.”

Rất nhanh, hai tên lính tiến tới, Lan vờ như không thấy, bình tĩnh mà ăn. Một tên lính hơi cười:

“Đại nhân, tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, công việc này là nguồn nuôi sống cả gia đình, ngài dùng nhanh, đi cùng chúng tôi được không?”

Tên lính thái độ tốt do bội phục ý chí, ngoài ra dù trong tù, nhưng chức quan vẫn giữ. Lan nuốt xuống miếng cúi cùng, gật đầu. Hai người vội tiến tới đặt lên cán, khênh ra tới nghế ngồi.

Không lâu từ phía đối diện, ba người áo đen bước vào, lần lượt là Mai Đức Thọ, Đoàn Nhữ Cẩu và Trần Canh. Thấy sắc mặt Chu Văn An bình tĩnh, Mai Đức Thọ cười:

“Có vẻ nhìn thấy chúng ta, ngài cũng không có gì ngoài ý muốn?”

Ba kẻ này ác nhất trong bảy tên hầu cận, trước đây mỗi khi gặp, Lan đều chửi rủa, nhưng nhiều lần chết cũng ngẫm ra ‘mắng nữa thì chó cũng không hiểu tiếng người’, thờ ơ, đáp:

“Ta cùng các ngươi không đội trời chung, các ngươi chắc muốn ta chết. Sớm muộn cũng thấy mặt. Ta tiếc thay là cha mẹ ngươi sinh mà không thể giáo. Để một thứ ô uế phóng bãi khắp nơi.”

Đoàn Nhữ Cẩu vỗ tay:

“ Ngài mắng thật hay, đúng là sĩ phu. Người đâu mang vào.”

Rất nhanh, binh lính bê tới một cái bàn, bên trên có bốn bát rượu cùng một hồ lô. Đoàn Nhữ Cẩu rót rượu đầy bốn bát, tiếp:

“ Ta biết ngài hận chúng ta thấu xương, nhưng trong triều đình, chỉ có ngài vì Quan gia, ngài mới xứng với hai chữ anh hùng. Chúng ta kính ngài một ly.”

Dứt lời, cả ba uống cạn, Lan chỉ hừ lạnh, bởi như vậy mới phù hợp nhân vật thiết lập. Mặt khác, có người chơi từng hào sảng uống, xong quát lại. Cuối cùng bị phán là ma quỷ nhập, xử trảm. Có người khác im lặng, không nói không rằng, bị phán là thần trí có vấn đề, Thái y kể thuốc, ngày sau chết, tên thái y chôn cùng…Cuối cùng, có kẻ đồng ý rút đơn và xin lỗi, nhưng sau khi thả bị một tên Ngự Sử Đài tố cáo tội khác, chết. Trần Canh than:

“ Ai là người để ngài viết tấu chương này?”

Lan đáp:

“Hừ, chỉ cần đọc sách thánh hiền, đều có chức trách hướng bệ hạ can gián.”

Trần Canh thở dài:

“ Ngài có biết, đạo tấu chương này khiến Quan gia giận tím mặt, thân thể bất an, hai tháng không thể tới điện Kính Diên nghe giảng.

Mặt khác, biên giới địch quấy nhiều, giờ trong nước nội loạn, ngài muốn gây nguy hiểm căn cơ Đại Việt, làm cho dân chúng lầm than. Ngài có thấy mình ích kỷ không? Vì danh vì tiếng mà bao ngươi chết?”

Lan yên lặng chốc lát:

"Vậy ngươi dậy ta làm gì bây giờ.”

Thấy Chu Văn An nhả ra, Mai Đức Thọ ngồi bên vui mừng, nói:

"Rất đơn giản, ngài chỉ cần nói đạo tấu chương trên là hồ đồ, viết khi chưa suy xét kĩ. Đồng thời, hướng Quan gia xin lỗi. Quan gia đức cao, sẽ đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại. Ngươi tiếp tục trở về làm quan. Chưa kể, câu chuyện này có thể thành một giai thoại.”

Lan đáp:

" Ngươi trở về đi. Nói nữa cũng vô ích. Không làm sai thì cần gì phải sợ.”

Ba người nhìn nhau, Mai Đức Thọ lạnh giọng:

“Đem ra vụt 10 côn.“

Binh lính gật đầu, từng côn từng côn vụt. Bên cạnh ba tên cười vô cùng hả hê, đợi Lan chịu đựng sau đưa trở lại, Trần Canh thở dài:

“Cần gì phải khổ thế, coi như vừa ta không nhớ, một lần nữa hỏi lại, ngài có đồng ý không?”

Lan cắn răng, gằn lên:

“Không.”

Trần Canh phất tay:

“Đánh tiếp.”

Cứ vậy, Lan bị hành hạ thừa sống thiếu chết, nếu không phải lúc đầu lựa chọn kỹ năng [Ý chí sắt đá], cùng bảy ngày điều dưỡng tốt, có lẽ Lan sớm mất mạng.

*

Ngày hôm sau, một người áo đen bước vào, Lan lần này được dìu đi, nếu không phải nhiều lần trải qua, thì thực sự Lan không dám nghĩ Hoàng Đế Dụ Tông chính thức đến. Qua lớp vải mỏng, Dụ Tông giọng khàn khàn:

“ Tấu chương của ngươi, Quan gia đã cho đám Hàn Lâm Viện nhìn. Mỗi người đều đã có phản bác. Nhưng Quan gia biết, ngươi chắc chắn không phục, nên để ta đến đây, hỏi ngươi mấy vấn đề. Ngươi có thể trả lời, học không?”

Thời kỳ này là thời kỳ phong kiến, Nho gia thịnh hành, hai chữ Trung Hiếu được đặt lên đầu, con không thể cãi lệnh cha, thần không được kháng chỉ vua, hắn từng chửi thẳng Dụ Tông, nhưng cái chết rất thảm, thông quan cũng không được. Phía ban ngành họp bang phân tích, cuối cùng kết luận, muốn thông quan phó bản này , nhất định phải đứng tại lập trường của Chu Văn An, dùng quy tắc của thế giới thắng được. Lan cung kính.

“ Nếu là ý chỉ của Quan gia, ta sẽ hết sức hồi đáp.”

Dụ Tông cười:

“ Từ cổ chí kim, triều đình nào cũng có tham quan và thanh quan? Thanh quan như phượng mao lân giác, mà tham quan lại như cá riếc qua sông. Muốn làm một hoàng đế tốt, cần sử dụng hài hoà cả hai. Như thời Lý Nhân Tông, Lý Anh Tông, có Đỗ Anh Vũ, được sách sử cũng coi là kẻ ‘đại ác’, nhưng với tôn thất nhà Lý luôn hết lòng, không phải hắn xả thân, chịu tiếng xấu thì vua Nhân Tông khi đó mới ba tuổi, có đấu lại Lê Dương Côn. Hay như triều ta, thời Anh Tông Hoàng Đế, khi bổ nhiệm Đoàn Nhữ Hải chỉ chưa đầy 20 tuổi, công danh chưa, vào chức Ngự Sử Đài, khắp nơi đàm tiếu, Đoàn Nhữ Hãi cũng có lúc tự mãn, không phải sau cùng vì nước hy sinh quên mình ư.

Vậy ngươi trong tấu chương, bảo Quan gia ưu tiên một bên, đây là đạo lý gì? Đây là muốn Quan gia không noi theo các bậc tiền nhân.”

Lan trầm ngâm, bởi Dụ Tông không thể vặn lại tấu chương về mặt đạo đức, lên chuyển sang góc độ thuật trị quốc. Đừng nhìn Dụ Tông nhỏ tuổi, nhưng trước khi ngã bệnh, biết mình liệt dương, dưới sự kèm cặp của Minh Tông là một người “ tính rất thông tuệ, học vấn cao minh, chăm lo việc võ, sửa sang việc văn, các di thần đều phục.” ( ĐVSKTT - Ngô Sĩ Liên), trò này đã chơi rõ. Mặt khác, Dụ Tông còn đứng trên những nguyên tắc mà Chu Văn An từng giảng dạy ‘không thể bên trọng, bên khinh’, ‘noi gương các bậc tiền bối’ chất vấn lại. Hầu hết người chơi cứng họng và thất bại, nhưng Lan lần này có chuẩn bị mà tới, khiêm tốn, đáp:

“ Đỗ Anh Vũ, Đoàn Nhữ Hải nói đúng là tiêu cực quan không phải tham quan. Bọn họ nuốt được, cũng bỏ ra được, đảm bảo xã hội an ổn. Còn bảy tên kia, sao có thể so? Vừa không có tài, vừa không có đức, chúng ăn tận xương tuỷ, quốc khố trống rỗng, bách tính gian khổ.”

Rồi nhìn chằm chằm Dụ Tông:

“ Sợ rằng trong mắt bệ hạ, thanh quan hay tham quan ai cũng được, miễn là không uy hiếp tới quyền uy của người:

Dụ Tông lòng tức hổn hển, gằn giọng:

“ Ngươi vậy mà dám nói ra câu khi quân phạm thượng. Ngươi từng xem, đêm trung thu năm Kỷ mão (1339), quan gia rơi xuống sông, nếu không có Trần Cung, quan gia còn sống không. Còn việc liệt dương, thì chỉ cần Quan gia 15 tuổi, tức là đến tuổi trưởng thành của người con trai thì Trâu Canh dâng phương thuốc phục dương. Đây là phúc cho hoàng tộc. Trời sinh ra thế. Phượng hoàng ăn thịt các loài chim thú yếu hơn nó. Con hổ ăn thịt con chó sói. Con chó sói ăn thịt con cáo. Con cáo ăn thịt con thỏ... Còn như sinh mệnh của trăm họ đều thuộc quyền vua. Vua muốn làm gì thì làm.

Mai Đức Thọ, chính là người Thượng Hoàng lựa chọn phò tá Quan gia giống như ngươi. Diệt trừ hắn có phải trái lệnh Tiên đế.

Đây là điều ngươi muốn khuyên Quan gia, là một người bạc tình bạc nghĩ, cãi lại lệnh của bậc trưởng bối."

Nghe xong, Lan thực sự tức hộc máu, dù biết thời này thần tử chỉ có thể can gián, không được xét xử đạo đức vua, nếu không dễ bị phán tội phạm thượng và bị thế gian phỉ nhổ, nhưng Lan đứng dậy, quát:

“Đại nhân, có câu nói ăn lộc vua, phải vì vua. Ta luôn coi Quan gia như cha. Bách tính thiên hạ là con dân Quan gia, nhìn người như cha, nhưng Quan gia đã bao giờ xem bách tích thiên hạ là con dân. Người có biết câu: ‘cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan.’ Quan gia suốt ngày cao cao tại thượng, có ngày sẽ khiến cơ ngơi họ Trần mất. Đẩy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân.”

Nói câu này xong, Lan nhất thời khoái chí, lúc này phía đối diện, Dụ Tông sắc mặt trắng xanh, nghiến răng:

“ Phản rồi…Phản rồi…”

Người hơi choáng, sắp ngã xuống. Đám người Mai Đức Thọ, Trần Cạn vội vã hô:

“ Quan gia…Quan gia.”

Lan bị đưa trở lại phòng giam và bị đòn roi, nhưng thực sự hắn cũng không quá để ý, lúc này ngơ ngơ ngác ngác:

“ Chả nhẽ còn màn nữa?”

*

Dụ Tông trở lại cung, hai ngày an dưỡng, lại tiếp tục vui chơi, nhưng cũng chẩn chỉnh, tem tém lại. Cùng lúc này, trong cung Thánh Từ,

Hiển từ hoàng thái hậu lòng cảm thấy bứt rứt không thôi, đứng ngồi không yên, ăn ngủ không được. Ngự y chẩn mạch xong, cung kính:

“ Thái hậu người không có bệnh gì, chắc là quá tưởng nhớ Tiên đế. Thần bốc cho người thang ‘an thần’, uống vài ngày là ổn.” Thái hậu lâm vào trầm tư, nhớ tới thượng hoàng và những lời căn dặn trước khi ngài băng:

“Ta chết, không có gì ân hận. chỉ thương hậu cô đơn. Vả lại Dụ tông tuy đã ở ngôi nhưng lại thiếu vắng người giám sát, nên y mặc sức muôn làm gì thì làm. Cho nên hậu phải đê mắt tới việc triều chính. Ta biết, điều này ngoài tầm nghĩ hiểu của hậu. Nhưng cứ xem các việc quan gia làm, việc nào hậu thấy lương tâm áy náy, thời quan gia thế nào cũng có sự lầm lỡ trong đó. Cốt nhất là sự học của Dụ tông. Ta đã ủy thác cho Chu An là người có văn chất, có khí chất bậc nhất của Đại Việt để giáo huấn cho quan gia. Vậy hậu cũng nên đế ý tới việc này"

Xong than:

“ Có lẽ ta xao lãng lời dặn của người. Người đâu chuẩn bị kiệu sang tòa Kinh Diên.”

Rất nhanh mọi thứ được chuẩn bị, khi tới cổng Huyền Vũ là cổng đi tắt vào nội điện. Thái hậu nhìn thấy chiếc mũ treo trên cánh cổng, hai chiếc dải rủ xuống như hai cánh tay buông xuôi, vô cùng nghịch mắt, quát hỏi:

“ Đây là chuyện gì?” Đám nô tài tâm:

“ Bẩm thái hậu, đấy là mũ của quan Tư nghiệp Quốc tử giám Chu An, treo ở đó đã từ hai tuần trước.”

Thái hậu nhìn vào trong, dằn giọng hỏi:

“ Quan sư phó đâu? Quan gia đâu, hôm nay có học không?”

Đám nô tài cúi đầu, đúng lúc này Phạm Sư Mạnh và Lê Quát đi bên trong ra, quỳ xuống, kể từ đầu mọi việc, sau khi dâng Thất Trảm sớ và Chu Văn An bị giam. Thái Hậu nổi giận đùng đùng:

“ Giỏi thật. Giỏi thật, theo ta đi tới điện Thiên An.”

*

Cấm quân không dám ngăn cấm, tới nơi, Thái Hậu ngồi ghế ở trước ngai vàng, tiếp:

“ Đánh trống đăng vân liên hồi cho ta.”

Dùi đập vào lớp ra tạo lên âm thanh vang vọng: “ Đùng…Đùng…”

Các quan từ nhất nhị phẩm đến lục thất bát phẩm ở các đài, sảnh, viện, phủ đệ lục tục kéo nhau đến chầu. Tất cả đã gần đủ, chỉ thiếu có Dụ tông và dăm bảy viên đại thần nữa. Thái hậu quát:

“ Kêu Quan gia đến cho ta.”

Đang tiệc vui, bị làm phiền, Dụ tông mặt xám như chì, dẫn theo một bầy trong đó có gần đủ mặt bảy tên mà Chu An xin chém. Thái hậu lửa giận đùng đùng, vỗ long án. quát:

“ Quan Tư nghiệp Quốc tử giám Chu An, dâng sớ xin chém bảy tên gian thần, phạm nhiều tội đại ác. Ta y án! “

Xong chỉ Dụ Tông:

“ Nhưng ta còn muốn chém tên thứ tám nữa, là tên kia. Hành án xong, triều đình sẽ nghị bàn lập vua mới.”

Dụ Tông run bần bật, nhưng tuổi cao, cộng với tâm tình chập chùng thay đổi cao, Thái hậu khó thở, ngã ngất lịm từ ghế cao gieo xuống thềm điện, các quan vội vã xúm vào khiêng bà sang thái y. Dụ tông sửng sờ chưa biết phải làm gì. Tên Mai Thọ Đức và Đoàn Nhữ Cẩu nghé tai, thì thầm to nhỏ. Dụ Tông cho người thả Chu Văn An ra, phục chức, cũng như để Thái y chăm nom. Ngoài ra, cũng bỏ thú vui, ngày đêm hầu hạ bên giường Thái hậu, tay cầm sách Xuân - Thu, nhờ Cung túc vương Nguyên Dục ( anh ruột) khuyên nhủ. Đúng là bao la như lòng của mẹ, Thái hậu mềm lòng gọi Dụ tông đến bên giường phán bảo:

“ Quan gia đã nhận ra lỗi lầm của mình chưa?”

Lòng Dụ tông vui khôn xiết tả, biết thời cơ đã đến, nhưng nếu hấp tấp thì lại hỏng. Bởi vậy quỳ gối, làm ra vẻ khổ đau ân hận lắm, nói:

“ Trăm lạy mẫu hậu đại xá.”

Thái hậu hài lòng, ân cần nói:

“ Chu An là người đức cong vọng trọng, được Thượng hoàng tìm để giúp đỡ con. Quan gia cũng phải kiểm xét lại cái "sớ thất trảm", xem kẻ nào đáng tội thì phải xử để giữ nghiêm phép nước. Ta định xong rồi sẽ đưa sang Viện Đăng văn, cho bọn đình úy nghị tội, theo quốc triều hình luật.”

Nghe mẹ nói, Dụ tông bình tĩnh đáp:

“ Trăm lạy, con xin nghe sự phán xét của mẫu hậu.”

Thái Hậu lần lượt nói ra từng cái tên, nhưng Dụ Tông dựa y như lời nói với Lan trong ngục đáp lại. Chưa kể, việc để Dụ Tông rơi xuống nước là lỗi của bà, việc này Thái Hậu vô cùng ân hận. Và phương pháp chữa liệt dương, Dụ Tông đổi cho là từ thời Thượng Hoàng đã làm. Hiền Từ Thái Hậu lòng cấn cấn khó nói lên lời. Thấy khống chế được cục diện, Dụ Tông tiếp:

“ Lạy mẫu hậu. Chu An là một nhà giáo, nên ông nhìn các sự việc thường khắt khe. Nhưng qua vụ việc này, Chu An là người hết lòng vì tôn thất, con định đem chính sự trao cho ông ấy.”

Thái hậu hài lòng.

*

Lan sau khi được thả, nghỉ ngơi một hồi thuê thuyền xuôi về Chí Linh. Dụ Tông đến không gặp, đành sai đám nội thần đuổi theo, nhẹ giọng:

“ Thầy Chu, ta vâng mệnh Quan gia, mang cho ngài chút phẩm vật, cũng mong ngài có thể quay về Kinh tiếp tục giúp Quan gia lo chính sự.”

Lan quỳ xuống:

“ Gấm lụa Quan gia ban, tôi xin nhận, nhưng việc quay lại Kinh thành ta khó làm theo được.”

Tên nội thần than:

“Quan gia đã có ưu ái, hà tất Thầy phải làm như vậy.”

Lan lấy tay che nước mắt:

“ Ta làm thầy của vua, nhưng lại không bảo ban được học trò của mình. Ta không làm tròn đạo làm thầy, đạo vua tôi, vậy ta còn mong mình làm được việc gì lớn hơn nữa.”

Nội thần quỳ gối quay về. Dụ Tông biết tin, than thở:

“ Thưa Mẫu hậu, Tư nghiệp Quốc Tử giám Chu Văn An đã từ quan về quê, con đã cho người đuổi theo mời, nhưng thầy quyết không quay lại. Con làm sao bây giờ.”

Thái hậu đáp:

“ Thầy Chu là bậc sĩ phu sửa mình trong sạch, dẫu Thiên Tử cũng không thể nào bắt làm bầy tôi được.”

Sau đó tìm một ngôi chùa tĩnh tu. Tới đây vụ ‘Thất Trảm Sớ’ chính thức rơi vào thất bại, nhưng tiếng vọng nổi lên, nhiều người từ trung lập chuyển sang cùng phe cánh với Trương Hán Siêu, chuẩn bị cho cuộc soán ngôi trong lịch sử. Trước mặt, Lan cuối cùng cũng hiện lên thông báo:

“ Chúc mừng ngài đã thông qua Thí luyện Sĩ Phu, hy vọng ngài hiểu ý nghĩa hai từ Vì Dân Lập Mệnh. Chúc mừng ngài giải toả thân phận Sĩ phu, kỹ năng; Hạo nhiên chính khí: Chỉ cần làm việc không thẹn lương tâm, sẽ ảnh hưởng người khác, chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến người khác biến cường.

Do ngài lần đầu thông quan, chúc mừng ngài nhận được x100, nhận được 1000 hồn tệ.”

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.