Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30: Hải chiến Ngã ba sông Hồng

Tiểu thuyết gốc · 3462 chữ

Sau một ngày làm việc, Quốc tiến vào không gian, nhìn Nguyệt Nguyệt trầm tư, hỏi:

“Có chuyện gì khó nghĩ ư? Công năng mới thế nào?”

Nguyệt Nguyệt đáp:

“Công năng mới đã hoàn thiện, nhưng nhìn tiến độ thí luyện Võ Tướng thật không khả quan. Kể cả Đại Việt giai đoạn 1 vẫn chưa thông quan. Tôi đang nghĩ, chúng ta có nên hạ thấp độ khó để đẩy nhanh tiến độ không?”

Quốc lắc đầu:

“Không cần, ngươi tiếp tục quan sát, giúp ta tạo một thân phận khác trải nghiệm xem.”

Nguyệt Nguyệt gật đầu. Một màn sáng hiện lên, ba thẻ bài hiện:

“[ Lục]: Võ nghệ tinh thông:..

Quốc hơi chần chừ điểm chọn Núi Thây biển máu. Khung cảnh lần nữa biến đổi, Quốc mở mắt thì đã xuất hiện dưới một bức tường thành phủ đầy nấm mốc, giáp hoen ố và thưa thớt. Có lẽ Hưng Đạo Vương cùng các tướng thời đánh Nguyên sống lại, cũng kinh ngạch, bởi chỉ qua vài chục năm, một đế chế hùng mạnh đã suy tàn tới mức này.

Một tiếng trống dồn vang, kéo Quốc về thực tại, trên đài cao, Đỗ Tử Bình lạnh giọng:

“ Quân địch xâm phạm bờ cõi nước ta, chúng ta không thể để chúng lộng hành, không thể để mất nước. Các ngươi hãy cầm cao thanh đao, quyết chiến tới giọt máu cuối cùng.”

Binh sĩ gào thét:

“ Giết cường địch, báo hoàng ân.”

“ Giết cường địch, báo hoàng ân.”

Nhất thòi, sĩ khí tăng cao, nhưng là dân mê sử, Quốc biết đây chỉ là đám nói mồm, khi thành phá, Đỗ Tử Bình và Lê ( Hồ) Quý Ly chạy đầu tiên. Mặt khác, sau này Đỗ Tử Bình là kẻ gian ác, tham ô 10 mâm vàng, đẩy Duệ Tông tham chiến, rồi trở thành vị vua đầu tiên chết nơi sa trường. Lê Quý Ly thì soán ngôi nhà Trần, đưa tới hoạ giặc Minh, sách bị đốt, dân thành nô lệ. Nhớ lại, Quốc muốn tiến lên giết chết kẻ trước mắt, nhưng nhìn qua xung quanh canh phòng vô cùng cẩn mật, với cỗ thân thể mới này, khó làm nên chuyện. Chưa kể dù thành thì giai đoạn này cả hai chưa bộc lộ, Nghệ Tông yêu quý, thân phận này sẽ bị phán phản quốc, không thể thông quan. Cuối cùng, Quốc thở dài, thuận theo cốt chuyện tiếp tục.

*

Bên ngoài cửa Đại An, thuyền quân Chiêm đã tiến sát, một nhánh tiến vào bờ, để nhánh Bộ binh đổ bộ. Nhìn trận chiến này thuận lợi, Chế Bồng Nga cao giọng:

“Ba lần thắng Mông - Nguyên, khiến quân Đại Việt sinh ra lòng kiêu binh, không lo binh bị. Cộng với Dụ Tông tàn ác, khiến lòng dân chúng hoang mang. Lại thêm việc nội đấu, chúng tựa như miếng mồi ngon mời gọi chúng ta. Hãy đứng lên, trả mối nhục thời mà tên Lý Thánh Tông gây ra, dẫm đạp chúng dưới chân.”

“ Giết. Giết.” Lính Chiêm hào hứng hét lớn. Tiếng trống dồn dập, quân Chiêm xếp thành phương trận. Trên thành, quân ta cũng sẵn sàng, máy bắn đá, gậy gộc đầy đủ. Phải nói tuy Đỗ Tử Bình cùng Lê Quý Ly tham sống sợ chết, nhưng ít nhất cũng có nghề, Binh thư yếu lược đều đọc qua, chiến trường từng trải.

Do Nghệ Tông vô cùng kỳ vọng lần này thắng lợi, che đi sự kiện Nhật Lễ, nên Quốc là quân tiên phong, được phát áo giáp, bên hông có đao, tay cầm trường cung, khí thế vô cùng. Khi quân Chiêm tới phạm vi 200 bước, Nguyễn Đa Phương - phó tướng của Đỗ Tử Bình lạnh giọng:

“ Dựng trường cung. Nhắm chuẩn.”

Quốc thuần thục thực hiện. Nguyễn Đa Phương quát:

“ Bắn.”

Vô số mũi tên phóng qua, kết hợp với những lọ sành sứ ném qua, quân Chiêm nhất thời hỗn loạn, nhưng phía dưới Chế Bồng Nga hung ác. Quân Chiêm nhanh chóng để người lao lên lấp đầy, toàn bộ đã tiến sát chân thành, bắt đầu bắc thang mây và dùng gỗ nhọn công phá cửa thành. Tiếng vũ khí, cùng khói lửa vang lên, một mảnh trời hôi tanh mùi máu. Tới tờ mờ sáng quân Chăm lui, để lại đống xác chết, cùng tường thành xiêu vẹo. Nguyễn Đa Phương cười lớn:

“ Haha. Đám nhóc con cũng chỉ vậy thôi.”

Quốc trận chiến này cũng vô cùng liều chết, tả đột hữu xung, lấy thân đón đỡ cho nhiều người, nhanh chóng thu phục nhân tâm của một nhóm tân binh, dành thủ lĩnh. Trận chiến tương tự diễn ra trong nhiều ngày, dù giữ vững, nhưng sĩ khí sụt giảm, nhất là đám người Đỗ Tử Bình, Lê Quý Ly cắt giảm khẩu phần, tiếng oán giận không nguôi, cơ hồ thương binh sẽ bị trả về không được chữa trị cùng bồi thường. Nhìn cảnh tượng này, cộng thêm mấy người kề vai sát cánh dần ít, lần đầu tiên Quốc nặc danh đi báo cáo, nhưng chức vụ khá thấp, không được tin tưởng, và nghi là nội gián, bị giết tại chỗ. Lần thứ hai, lựa chọn giả trang thành nội gián, thu tin tức xong tiết lộ ra ngoài. Lần thứ ba, tận dụng đêm tối muốn ám sát Chế Bồng Nga, bị địch ngũ mã phanh thây…..Qua nhiều lần,Quốc hiểu ra tại sao người chơi kẹt tại đây, muốn thông quan phải lựa bỏ đi lối mòn suy nghĩ, sáng tạo kế hoạch riêng, và đặc biệt phải ngay từ khi xuất hiện, vừa đánh vừa thu phục người, đơn độc đồng nghĩa thất bại.

*

Đêm thứ 7, quân Chiêm công thành. Ngoài Quốc cùng đám người đi theo anh dũng chiến đấu, phần lớn người hời hợt, chủ quan. Doanh tướng Chiêm, Chế Bồng Nga nhìn La Tử nói:

“ Tiên sinh, bao giờ hành động, quân ta đã chết ở đây rất nhiều rồi. Ta muốn vòng qua tiến lên.”

La Tử đáp:

“ Thưa Bệ hạ, binh tốt quý không tốt nhiều. Coi như trận này để rèn luyện. Chúng ta chỉ cần thắng ở đây, sẽ an tâm không bị chặn hậu, và chiếm Thăng Long dễ hơn ăn kẹo.”

Đúng lúc này, một cánh chim xà xuống vai, La Tử xem xong, tiếp:

“ Có thể tiến hành, đêm nay lấy được.”

Chế Bồng Nga hài lòng, ra đứng trước tam quân:

“ Hôm nay chúng ta sẽ lấy thành, trả thù cho những người ngã xuống. Vào được Thăng Long, ta sẽ cho các ngươi 3 ngày 3 đêm cướp phá, tha hồ thưởng ngoạn gái Việt.”

Lời này vừa ra, những lính Chiêm đôi mắt đỏ như máu, tựa như những con thú bị nhốt lâu ngày, gào lên dữ tợn:

“ Giết.”

Toàn bộ xông lên, bất chấp mưa tên, tạo cơn sóng màu hồng bất tận, tới lúc này, Nguyễn Đa Phương cũng nhận ra không ổn, cho người tăng cường, nhưng lúc này đã muộn, đằng sau vang lên tiếng quân Chiêm, lương thực bị đốt phá. Nguyễn Đa Phương quát:

“ Mẹ kiếp. Rút.”

Dứt lời mang theo thân vệ mở đường máu lui. Đỗ Tử Bình và Lê Quý Ly cũng nhanh không kém, quân lính không có người lãnh đại hoang mang, Chế Bồng Nga quát:

“ Nghệ Tông giết vua, trái lời Tiên đế, tội không thể tha, chúng ta mang theo lời nhờ cậy của Thái hậu, mang quân ứng cứu. Các ngươi bỏ vũ khí xuống đầu hàng, sẽ không giết.”

Lính Chiêm cũng hét:

“ Bỏ vũ khí, đầu hàng, không giết.”

Nhiều người sớm oán khí triều đình, nhanh chóng làm theo. Lúc này nhánh quân dưới sự dẫn đầu của Quốc ở một góc, ác chiến với quân Chiêm, thấy tình huống càng ngày càng bất lợi, Quốc nói.

“ Thành không giữ được, chúng ta ở lại, đơn thuần chịu chết. Chúng ta cần rời đi. Núi xanh còn, không sợ thiếu củi đốt. Ai đi cùng ta.”

Mấy hôm nay biểu hiện của Quốc quá tốt, nên hầu hết mọi người đồng ý. Đám người tiến dọc theo sông Hồng, cần phải nói, dù hướng đi này là an toàn nhất, nhưng đội ngũ cũng phải dùng vô số mạng để thăm dò. Khi tới Hải Triều ( phạm vi sông Luộc giao với sông Hồng), Quốc nhẹ giọng:

“ Các ngươi ở đây dựng trại, tụ tập dân chúng tham gia. Làm nhiều thuyền nhỏ, ta sẽ về Kinh bẩm tấu việc này cho Bệ hạ. Nếu 7 ngày sau ta không trở lại. Các ngươi có thể tự tiến hành.”

Mấy người khác nhao nhao:

“ Việc này để tôi. Ngài đã vất vả rồi.”

Quốc gật đầu:

“ Cảm ơn. Nếu muốn tốt cho ta thì làm những gì ta đã giao. Đại Việt không bao giờ ngã.”

Khi Quốc vừa ngồi trên lưng ngựa thì Hệ thống báo đã hoàn thành giai đoạn 1, nhưng Quốc không quá để tâm, vẫn không ngừng nghỉ mà phóng đi. Vào tới Kinh thành, vội tìm một quán trà ngồi nghe ngóng, vốn muốn xem vua Nghệ Tông ưa đi đâu chơi, để chế tạo ‘vô tình gặp mặt’, nhưng dân chúng nói vua không ham vui, nên với thân phận bần hàn, kế hoạch vỡ từ trong trứng nước.

Khi Quốc trầm tư tìm đối sách, thì bàn bên oang oang nói chuyện, trong đó có một cái tên khiến ánh mắt Quốc linh động, vội vã trả tiền và đi tới khu cửa Bắc. Đối tượng tìm hiểu lần này là vị vua tương lai: Cung Túc Vương Trần Đoan ( hay tên gọi sau là Trần Duệ Tông). Dù nhiều người nhận xét ‘tính tình ngang tàng, cố chấp’( - ĐVSKTT) nhưng nghe kể từ những người sống xung quanh cùng bí mật theo dõi, Quốc biết đây là kẻ có khí phách, mong muốn phục hưng nhà Trần, nhưng trước thời thế phải giả ngu.

*

Sáng hôm sau, Trần Đoan dẫn theo thân vệ đi săn, Quốc âm thầm bám sát, chặn đầu, ngồi bên đường trầm ngâm, mặc cho tiếng quát tháo. Tên thân vệ bước xuống, gằn giọng:

“ Ngươi đây là muốn làm phản ư?

Quốc vung đao lên chém, tên thân vệ bất ngờ lui lại, hàng loạt người lập tức bao vây, Quốc lúc này mới ngẩng đầu lên, cắm đao xuống, cung kính:

“ Thảo dân xin được gặp Cung Túc Vương, thật xin lỗi vì mải đọc sách và suy nghĩ không để ý xung quanh, có chút mạo phạm.”

Trần Đoan bước xuống, cười:

“ Ngươi biết ta? Không biết ngươi nghĩ gì mà chăm chú vậy.”

Quốc tâu:

“ Thưa Vương, hôm qua thảo dân nhận được tin của em, quân Chiêm đã công phá thành Đại An, Tướng Đỗ Tử Bình, Lê Quý Ly đã bỏ trốn, tình thế Thăng Long đang ngàn cân treo sợi tóc. Thảo dân đang suy nghĩ cách đối phó.”

Trần Đoan cũng giật mình, bởi tin này hắn biết vô cùng khác, trầm giọng:

“ Ngươi biết gì nói hết cho ta.”

Quốc trình bầy một lượt, kể cả tấu chương mà Đỗ Tử Bình cùng Lê Quý Ly chống chế, truyền lên nói là ‘rút lui chiến thuật’.”

Trần Đoan ánh mắt đỏ lửa:

“ Một đám tham quan, ta sẽ phải cầm đao chém chết tất cả.”

Quốc vội can ngăn:

“ Thưa Vương, giờ nói ra muôn hại không một lợi, bởi vây cánh của hai tên đó cực lớn, chưa kể, tên Lê Quý Ly được Quan gia vô cùng yêu quý.”

Trần Đoan dần bình tĩnh, ánh mắt chăm chăm nhìn Quốc:

“ Ngươi đây là cố tình không phải vô ý. Tại sao ngươi tìm ta không phải người khác.”

Quốc không quá bất ngờ, đáp:

“ Thảo dân ở Kinh thành từ lâu, biết Quan gia dù lật đổ được Dương Nhật Lễ, trung hưng lại nhà Trần, nhưng người cung kính kiệm ước thì có thừa mà cương nghị, quyết đoán lại không đủ, không phân biệt gian thần. Thảo dân thấy ngài là người phù hợp nhất lên đến tìm.”

Trần Đoan lạnh giọng:

“ Ngươi dám nói lời phản nghịch bất đạo. Chém.”

Quốc mặc cho lính lôi kéo, bật đầu cười lớn:

“ Năm xưa Phạm Ngũ Lão ngồi bên đường, được Hưng Đạo Vương trọng dụng. Nay ta như vậy, đánh buồn thay. Nhà Trần thời suy vong tới, con thực hổ thẹn với tổ tiên.”

Bỗng lúc này, trên người Quốc rơi ra một tấm lệnh bài rát vàng ( - mua từ cửa hàng), Trần Đoan cầm lên, ánh mắt rụt lại, bởi đây là lệnh bài cực kỳ quý, chỉ có ít người cực kỳ có công tựa như Hưng Đạo Vương mới được phát, gần như một kim bài miễn tử. Trần Đoan cầm lấy, nhíu mày:

“ Thả hắn ra. Cho người canh trừng bốn phía.”

Dứt lời, bước tới Quốc cung kính:

“ Xin lỗi vì hiểu lầm. Ngươi nói xem kế hoạch là gì.”

Quốc lúc này mới thở phào. Bởi hắn có nhiều cách thuyết phục 1 người, nhưng trong thời gian này cũng bó tay, cuối cùng phải dùng buf. Quốc bắt đầu nói ra kế hoạch, Trần Đoan càng nghe càng say mê, cuối cùng nói:

“ Cảm ơn An huynh, nhà Trần được cứu rồi. Huynh ra trước Đông Bộ Đầu, chiều nay gặp lại, tôi vào thành sắp xếp.”

“ Được.” Quốc hài lòng.

Đúng như hẹn, giữa chiều, Trần Đoan có mặt, mặc dù theo sau chỉ là mặc áo vải, nhưng Quốc biết đám này không bình thường, Trần Đoan giải thích:

“ Họ là quân Long Hổ, để tránh tầm mắt xoi mói, chúng ta di chuyển trước. Giáp và vũ khí, ban đêm mang theo.”

Quốc gật đầu.

*

Không lâu đã tới căn cứ, mọi người gặp lại Quốc vui mừng không xiết, Hưng nói:

“ Thưa Tướng quân, chúng tôi đã sắp được hơn 5000 thuyền nhỏ. Chiêu mô được 5000 tráng đinh đang tiến hành rèn luyện.”

Quốc gật đầu khen ngợi, cũng giới thiệu về Trần Đoan, tới đây tàn quân theo Quốc mới thực sự buông lỏng. Dù sao thời này, tư tưởng Nho giáo nặng, cả đám bỏ đi giống như đào ngũ, cũng sợ ảnh hưởng gia đình. Trần Đoan nắm chặt tay:

“ Giết cho đám địch nhân này bay xác.”

Hôm đó, đám người ăn uống lo say. Sáng sau, bắt đầu bầy trận. Quân số được trộn đều, chia thành các nhóm nhỏ, chiếm giữ các địa thế lợi hại, lập thành các doanh trại thủy bộ liên hoàn. Chưa hết, một hệ thống nghi binh tiến hành, khu dọc hai triền sông cứ chỗ nào thưa thoáng thì cho đốt lửa, khói âm ỉ bốc cao hàng mấy chục trượng. Chỗ nào bên bờ tre, lau rậm rạp thì tịnh không có dấu hiệu gì.

Chỗ thì cờ xí cắm rợp trời. Chỗ thì trống điểm thì thùng. Chỗ thì kèn hiệu suất quân.

Chờ đợi cũng không lâu, quân Chiêm dưới sự chỉ huy của Chế Bồng Nga đã tiến lại gần. Đứng trên đỉnh lâu thuyền, quan sát thấy cảnh tượng hư hư thực thực bầy ra suốt dọc hai triền sông, Chế Bồng Nga cau mày:

“ Quân Đại Việt mai phục, nâng cao đề phòng.”

La Tử đáp:

“ Thưa bệ hạ, người đã lo lắng rồi. Thuyền viễn thám, tuần thám, và ngựa lưu tinh chạy về bẩm báo, đều thấy quân Đại Việt bỏ chạy. Đây chỉ là nghi binh, đánh lừa chúng ta.”

Chế Bồng Nga gật đầu:

“Chế La, đánh thăm dò cho ta.”

Vâng mệnh, Chế La tiến lên.

*

Sau vài câu đối kháng, cuối cùng quân ta cũng xông ra ứng chiến. Nhìn những thuyền nhỏ, Chế La cười:

“ Haha. Một đám ranh con, dám dám đối đầu với ta. Giết.”

Tiếp theo, quân Chiêm lợi dụng ưu thế, tiến hành đâm va. Đây là lần đầu chỉ huy toàn cục, Quốc cũng đích thân lao lên, vừa đánh vừa khản giọng:

“ Dâng cao khiên..”

“ Hất văng cầu gỗ..”

“ Khóc gì. Chỉ có chết hoặc sống.”

“ Giết cường địch báo hoàng ân.”

Dù vậy, nhưng sau hai tiếng giao tranh, với thua kém về nhiều mặt, quân ta đại bại, trên sông đỏ au mầu máu, xác trôi lềnh bềnh, mùi khen khét bốc lên. Chế La liếm vết máu trên mặt, cười:

“ Chỉ có vậy thôi. Giết.”

La Tử kích động, tiếp:

“ Đây là cơ hội ngàn năm có một. Chúng ta phải tận dụng.”

Chế Bồng Nga lòng có mơ hồ, nhưng cũng làm theo. Quân Chiêm ào ào lao về phía trước.

*

Thỉnh thoảng quân ta lại tập kích, vừa đánh vừa lui. Mà ở nhánh sông vừa nẫy, vô số thuyền độc mộc xuất hiện, các sợi dây cứng như đá được chăng giữa hai bên, cột chặt với nhau.

Khi quân Chiêm gần tới cửa Hải Triều( đoạn giao giữa sông Hồng và sông Luộc), bất ngờ quân ta lao ra đánh dữ dội. Chế Bồng Nga hừ lạnh:

“ Muốn cản ta, đừng mơ.”

Một cuộc ác chiến xảy ra. Sự chém giết tới cuối giờ chiều mới ngừng. Khi quân Chiêm đang thu dọn chiến lợi phẩm, thì Trần Đoan mặc áo bào đỏ, ngồi trên Lâu thuyền, hét lớn:

“ Các ngươi chết hết đi.”

Dứt lời, một tiếng pháo vang. Do thời này, hoả lực kém nên Chế Bồng Nga cũng không sợ. Nhưng sau đó hắn thực không an tâm, bởi hàng loạt bè lửa theo con nước lao tới. Do thân thuyền quân ta ném nhựa thông, lửa bắt rất nhanh. Dần dần đội hình Thuỷ binh của quân Chiêm xáo trộn, Chế Bồng Nga hét lớn:

“ Một đám chuột nhắt, dám đối một với một với ta.”

Thả xong câu ngoan thoại, vội kéo người rút lui. Nhưng quá trình này không suôn sẻ, từ các bãi lau sậy, thuyền nhỏ xuất hiện, bi sắt, nỏ, phóng ra như mưa, khói bay dầy đặc. Quân Chiêm càng thêm thảm bại. Chưa dừng lại, cả đám bị xích sắt cản, cuối cùng lựa chọn nhảy xuống. Nhiều kẻ bị quân ta mai phục sẵn đâm chết. Trên bờ cách quá xa, Chế Bồng Nga nhìn ánh lửa xa xăm, ánh mắt đỏ ngầu, quát:

“ Ta sẽ trở lại. Ta sẽ không để người của ta chết vô ích.”

Bỗng một tiếng cười vang, Quốc nói:

“ Bỏ mạng ở đây đi. Chết cùng với họ.”

Chế Bồng Nga xoay người đỡ, hai bên quần chiến. Phải nói Chế Bồng Nga tuy thương thế có, nhưng sở hữu sức mạnh phi thường, cả hai bất phân thắng bại. Tưởng như tiếc nuối phải thả hắn đi, thì viu, một mũi tên bắn tới, Chế Bồng Nga quát:

“ Hèn hạ.”

Xong ngã xuống. Trần Đoan định bổ đao, ai ngờ Chế Bồng Nga mở mắt, lao lên, Quốc không chậm, lao ra đỡ. Cuối cùng, Chế Bồng Nga mang theo tiếc hận, chết không thể chết hơn. Trần Đoan nước mắt như mưa:

“ Tại…tại sao.”

Quốc giọng nói yếu ớt:

“ Cố gắng, phục hưng nhà Trần. Xứng đáng với dòng máu Đông A. Hãy giết Lê Quý Ly, Đỗ Tử Bình và đồng bọn,”

Trần Đoan ôm xác khốc nấc. Bên kia Đỗ Tử Bình, Lê Quý Ly đánh hơi được, nhanh chóng đuổi theo đám bộ binh Chiếm. Khi giết được tướng giặc, trận chiến thành công thắng lợi.

Không rõ, Duệ Tông có làm không, nhưng lúc này Quốc đã vui mừng không nguôi:

“ Chúc mừng ngài là người đầu tiên thông quan thí luyện võ tướng. Hi vọng ngài hiểu và quý giá hoà bình, nghi nhớ công ơn người đã ngã xuống. Kỹ năng [Địa ngục hồi sinh]: Nắm giữ cơ bản trận pháp và võ kỹ. Lâm vào tuyệt cảnh, sức chiến đấu tăng gấp bội. Phần thưởng: 1000 hồn tệ.”

Dứt lời, lấy trong tay một loi thuốc nhỏ:

“ Đệ dùng đi, có thể giúp giảm bớt đau đớn. Việc Can gián là chức trách của ta, để đệ liên luỵ, thật là có lỗi.”

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.