Chương 31: SCP -076
[ Truyện qua 30 chương cầu mọi người đánh giả và ủng hộ. Sự ủng hộ là động lực mình ra chương. Cảm ơn.]
Màn sáng bao phủ, Quốc trở lại Không gian, Nguyệt Nguyệt xuất hiện trên vai, đung đưa chân nhỏ:
“Chủ nhân thật tuyệt, nhìn người tả đột hữu xông tôi vô cùng kích động.”
Quốc cười:
“Có chút chủ quan, không thì thời gian nhanh hơn.…”
Còn chưa nói xong, không gian rung lắc, Nguyệt Nguyệt biến sắc, tay nhỏ động, từ thân thể hồn lực hoá thành xích sắt, quấn quanh toàn bộ, không gian dần ổn định, Nguyệt Nguyệt lau mồ hôi trên trán, đáp:
“Vừa có sinh vật lạ muốn xâm nhập [Chinh Chiến], dù ngăn chặn nhưng tác động khiến không gian xung quanh ba động, ảnh hưởng đôi chút. Tôi đã gia cố, cùng cô lập vùng không gian, chắc chắn không có lần sau, nhưng hồn lực tiêu hao lớn, nguồn dự trữ sắp hết. Chúng ta cần nhanh chóng bổ sung, đề phòng trường hợp cấp bách.”
Quốc vốn muốn để đám người chậm rãi phát dục, nhưng muốn tốc thành thì phải trở thành ‘tư bản’, thở dài:
“Vậy ngươi kiểm tra lại bản cập nhập, sáng mai tròn 1 tháng chúng ta sẽ đổi mới. Đặc biệt ban bố quy tắc trong vòng 1 năm không thông quan thì sẽ tước bỏ tư cách.”
Nhíu mày, tiếp:
“ Sinh vật lạ mà ngươi nói đó là gì? Chẳng lẽ đám người kia xông phá được phòng ngự.”
Nguyệt Nguyệt đáp:
“Không phải đám kia mà là tàn dư trước đây, hiểu đơn giản đó là thứ mà Tổng cục Tâm Linh hoặc Liên minh Huyền bí Toàn Cầu (GOC) gọi là SCP. Đây là thông tin sơ bộ:
[ SCP 076: ABLE ]
[Phân loại: KETER/Cực kỳ nguy hiểm]
[Bao gồm hai thành phần: một khối lập phương cạnh 3m, bằng đá đen trên có những vệt lốm đốm, trên một mặt có cánh cửa trang bị 1 ổ khoá (SCP-076-1) bên trong chứa một thực thể hình người (SCP-076-2).]
[Năng lực:
SCP-076-1 không thể phá huỷ hoặc mở từ bên ngoài sau khi đóng. Tái sinh lại SCP -076-2, quá trình này có thể kéo dài từ sáu (6) giờ cho đến hai-mươi-lăm (25) năm.
SCP-076-2 có thể xé toạc một cánh cửa thép gia cố trong vòng bốn (4) phút. Quét sạch bất cứ thứ gì trong bán kính 64m trong thời gian chưa đầy ba (3) giây. Chịu nhiều phát súng .50 BMG vào đầu những vẫn sống sót được trong vài phút và tiếp tục giết chóc dù tiểu não đã tổn thương nghiêm trọng.]
[Vũ khí: chứa đựng trong "lỗ nhỏ trong không gian". Vật liệu màu đen, không phản xạ ánh sáng, được cho là "khoảng không vũ trụ" - "black void in space"]”
Quốc đọc xong, cùng quan sát hình ảnh thì thấy SCP - 076-2 khá giống một người đàn ông Do Thái, gần ba mươi tuổi, trên người chằng chịt các hình xăm đáng sợ và ghê rợn (đa phần là hình mặt quỷ đang nhìn) từ mờ nhạt cho đến đậm nét, gật đầu:
“Có thể giết kẻ này?”
Nguyệt Nguyệt cười:
“[Chinh chiến] bản thể là Lĩnh Nam kiếm, lại được Tứ bất tử gia trì, nên dù kẻ mạnh nhất vũ trụ SCP là 3810 đến đều có thể giết, SCP - 076 chỉ là bán thần cấp thấp, nên chủ nhân cần, ta có thể định vị và bắt sống hắn.”
Quốc ánh mắt lửa nóng:
“ Một SCP ư, thú vị. Ngươi định vị và truyền ta tới đó, ta muốn thử xem khả năng của mình. Rèn luyện mãi cũng chán.”
Nguyệt Nguyệt gật đầu, đôi tay nhỏ vươn ra, không gian tối tăm xuất hiện vết rách, Quốc bước vào đi tới điểm sáng phía trước. Nhưng còn chưa kịp nhìn xung quanh thì mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, Quốc xua tay gạt qua lớp bụi, dùng Linh thị quét nhìn xung quanh. Khung cảnh hoang tàn, cách hơn 50km, tiếng súng đạn vang liên hồi. Able cởi trần, tay vung kiếm, dưới chân máu tươi từ các mảnh thi thể đỏ au, xung quanh là những người lính cầm súng vừa bắn vừa lui. Nhưng sức mạnh hai bên chênh lệch quá nhiều, Able chỉ khoan thai bước cũng diệt sát phòng tuyến A. Đại tá Long nhìn đồng đội ngã xuống, nén bi thương, quát lớn:
“Quân đội ta từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu, dù chết hết, cũng phải kiên trì, tranh thủ thời gian để người dân an toàn rút.”
“Giết…giết…” Binh sĩ vừa lia súng vừa hét lớn.
Able thấy vậy càng thêm thích thú, bởi hắn đã ngủ say 25 năm, lần này thức dậy phải tiễn đưa đám con người buồn nôn càng nhiều càng tốt, bù đắp khoảng thời gian lãng phí. Chưa kể, hắn cảm giác trong lòng ẩn ẩn kích động, có lẽ lần này sẽ gặp được đối thủ đáng gờm.
Dưới tàn ảnh từ lưỡi hãi, từng lớp phòng tuyến phòng tuyến sụp đổ, hơn 10 người còn sống thương thế đầy mình, Đại tá Long đôi mắt đỏ au, ném cây súng hết đạn, vuốt ve quả lựu đạn bên hông, gằn giọng:
“Mọi người lui, nay tôi chết cũng muốn cản bước tiến của hắn.”
Và không để mọi người khuyên can, đã lao vào: “Ầm. ầm…” Một tiếng nổ vang, xung quanh đất đá vỡ nát, bụi mù mịt, mấy giây sau, Able gằn giọng:
“Đám con người ngu gốc. Bám dính trên da thật khó chịu. Chết hết đi.”
Dứt lời, nhảy lên vung kiếm, những tưởng những kẻ còn lại sẽ sợ hãi, nhưng trái ngược, một mảnh reo hò, An hét:
“Hắn không phải bất bại. Hắn thụ thương. Đằng nào cũng phải chết. Hy sinh vinh quanh, lôi nó làm đệm lưng.”
“Giết. Đồng quy vu tận.”
Vô số lựu đạn ném tới tấp, binh lính buộc lấy bình ga nhảy vào: “Ầm….Ầm…” vô số tiếng nổ, mặt đất cũng rung lắc. Trong màn khói bụi, Able hét lên, ánh kiếm vung ra, cả vùng xung quanh hơn 64m san thành bình địa.
*
Cách đó không xa, trên con đường mòn, đoàn xe biển đỏ tăng tốc chạy, tiếng còi xe hú vang. Ở giữa đoàn là những xe khách 32 chỗ không ngừng vang lên tiếng khóc nức nở, Thiếu Tướng Phước cau mày:
“Bên Tổng cục Tâm Linh bao giờ tới.”
Cô thư ký run run:
“Thưa ngài, họ nói do tình huống bất ngờ, lại là vùng giáp ranh với Cam, bên kia ít nhất phải mất 5 phút. Chắc họ sắp tới rồi.”
Ông Phước thở dài:
“Hy vọng là kịp. Long, An…các cậu là những anh hùng.”
Tiếng nổ lớn vang, khiến hy vọng vừa nổi lên vụt tắt, ông Phước ánh mắt thẫn thờ, bởi không ngờ thứ kia kinh khủng vậy, chưa đầy 5 phút, một trung đoàn thảm bại, nhưng ông biết mình không thể sụp, nắm chặt tay giữ bản thân bình tĩnh, quát:
“Có thể bên ta thắng lợi, nhưng dù kết quả sao, không được chủ quan, toàn bộ tập trung cao độ. Tới ngã ba tiếp, theo kế hoạch B, chia làm hai hướng di chuyển. Dù chết cũng đảm bảo nhân dân được sống.”
“Rõ.” Binh lính hô vang, từ một xe, vô số bóng người bước xuống, trốn vào màn đêm, nhiệm vụ là đánh sập cách cây cầu, vách đá, hy vọng cản được đường tiến.
*
Quốc chứng kiến dùng tốc độ cao nhất nhưng khoảnh khắc 1 phút là quá ngắn, nhìn vùng bình địa trước mặt, ngọn lửa chát bừng bừng. Quốc thật lâu không tức giận, quát lớn:
“Đáng chết, ta sẽ cho ngươi biết, động đến nhân dân Đại Việt phải trả giá đắt như thế nào?”
Mặc dù trước mắt chỉ có một người nhưng Able lại vô cùng hứng khởi, bởi hắn cảm nhận kẻ này so với đám đã chết kia mạnh gấp nhiều lần, hắn quát:
“Haha, đã đợi được.”
Quốc không nói nhảm, dùng Hồn tệ hoá hình thành bản mini của Linh Nam kiếm chém tới, một tàn ảnh loé qua, cámh tay vốn đã trọng thương của Able rơi xuống. Able không hoảng mà liếm vết máu bắn lên má, cười lạnh:
“Thú vị….thú vị…Ta đã đợi lâu lắm rồi.”
Sau đó lao tới, cả hai đều dùng chiêu thức mạnh nhất. Hai thanh kiếm loé lên, ánh sáng phá huỷ toả ra từ sự va chạm cắt đứt mảnh không gian xung quanh, Able thân hình ngã xuống, trước khi tiêu thất, gằn giọng:
“Ta sẽ còn trở lại. Đợi đó.”
Quốc cất kiếm, hỏi Nguyệt Nguyệt:
“Biết SCP -076-01 ở đâu không? Ta muốn lấy? Ta muốn đem hắn giam cầm, biến thành 1 phó bản, để người chơi mỗi ngày đối luyện, khiến hắn bị giày vò chết không được, sống không xong.”
Nguyệt Nguyệt vạch tay, không giản biến đổi. Hai người tới một căn cứ trên hoang mạc Sahara, trong một gian phòng, toàn bộ nhân viên cùng vật thể SCP -076-01 biến mất.
*
Bãi chiến trường, một chiếc máy bay hạ xuống, Cục Trưởng Đang bước ra, nhíu mày:
“Tình hình thế nào? Đã tìm thấy SCP kia?”
Phúc - đội trưởng Sói biển 1 đáp:
“SCP 076-02 bị tiêu diệt, có lẽ khi trung đội đồng quy vu tận, đã kéo theo.”
Mặc dù lời giải thích khiên cưỡng, thiếu sót nhiều, nhưng SCP -076 cũng không phải bất bại, từng bị giết mấy lần, Ông Đang trầm giọng:
“Thu dọn chiến trường và phong toả thông tin. Đặc biệt liên hệ với SCP - Mỹ nơi quản thúc SCP -076 bảo họ cho một lời giải thích thoả đáng, không đừng trách ta tới gây sự.”
Phúc gật đầu. Hôm sau đài truyền hình đưa tin động đất 8 độ rich - te xảy ra tại xã X, quân đội đang cứu trợ.
Xem thêm về SCP -076 trên FB
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |