Chương 46: Điên
Khi phần lớn mọi người còn tiến hành ăn dưa, thì bất ngời Livestream đóng, một dòng chữ hiện lên:
“Đảm bảo tính bảo mật và cá nhân hóa, [Chinh Chiến] tắt màn hình. Cảm ơn mọi người.”
Việc này tựa như viên đá ném vào mặt hồ yên ả, sự sôi trào diễn ra. Dù màn hình đen, gạch, bia hoa vẫn được ném tới tấp kèm theo là tiếng sỉ vả không ngừng:
“Hừ. Đúng là Cali, sai là chạy.”
“Tiên tri Trần Dần, bắn chết mịa hắn đi.”
"{Chinh Chiến] quá nhân từ, những kẻ thế này cần phải cho xấu danh. Không thể coi hắn là người."
"Đúng, kẻ không làm muốn ăn không thể nhân nhượng."
Nhưng toàn bộ vô ích, mà lúc này trong mộng cảnh, hai đội quân áp sát, binh lính giơ cao khiên chặn lấy cơn mưa tên tới tấp từ những tên cường đạo. Đội quân chắp vá, không quy củ, nên đầy sự sơ hở, cuối cùng một đoạn bị cường đạo chiếm lĩnh, chém người như chém sung rụng. Ở phía sau, binh lính phần lớn bị ép, tâm lý không cứng cỏi gì, chứng kiến vậy, thì như ong vỡ tổ xoay người chạy trốn. Thậm chí có người đem vật cầm trong tay như khiên mây cùng trường đao ném ở trên mặt đất, để có thể chạy mau hơn một chút. Nguyễn Phước Long phản ứng đình trệ, chưa kịp xoay đầu, thì một tên cường đạo đã phóng tới trước mặt, lạnh giọng:
“Ta giúp ngươi giải thoát. Làm ma đừng tìm ta mà hãy tìm kẻ đưa ngươi ra đây.”
Nói xong, giơ tay chém xuống. Bản năng sinh tồn, khiến Nguyễn Phước Long kêu lớn và nghiêng người tránh né. Nhưng tố chất quá kém, vẫn bị sượt qua, cả thân hình đau nhức nằm dưới đất. Tên cường đạo không bỏ lỡ nữa, đâm đao xuống, rồi rút lên. Hành động nhanh và lặp lại, khiến huyết nhục tung toé, trong sự đau đớn, Nguyễn Phước Long ánh mắt tối sầm lại , dần dần mất đi ý thức.
*
Rất nhanh, Nguyễn Phước Long ý thức khôi phục lại. Hắn trở lại lúc thời khắc, Lý Hàn và Trần Lâm đang đơn đấu, hắn giật mình:
"Vô hạn tuần hoàn? Không đùa chứ…”
Nói xong, trong lòng dần dâng lên nỗi sợ hãi. Bởi trên mạng miệng thối, nhưng ngoài đời, Nguyễn Phước Long chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn. Chưa kể, tố chất khá yếu vì liên tục trạch trong nhà. Nên vừa tử vong, tạo một bóng ma rất sâu trong lòng, chỉ cần nhớ tới ánh mắt tên cường đạo, cả thân hình đã run lên, nó quá đau và 100% độ chân thực. Không nghĩ nhiều, Nguyễn Phước Long lập tức quay đầu bỏ chạy. Mà hành động khác lạ, thu hút sự chú ý của toàn quân, ánh mắt đổ dồn về tán thưởng. Một tên thô kệch cười:
“ Người anh em dũng cảm.”
Bởi dù sợ, nhưng mọi người biết, chỉ có đánh bại đám người kia, bọn họ mới có thể an toàn, nào có giống như Nguyễn Phước Long, còn chưa đánh đã tự mình lui. Mây người khác định học theo, Lý Hàn sắc mặt lành lạnh:
"Lâm trận, bỏ chạy chém không tha!"
Dứt lời, thúc vào bụng ngựa, cấp tốc đuổi theo. Tay phải rút bên hông trường đao ném tới, một nhát xuyên tim. Nguyễn Phước Long trợn tròn màn nằm xuống. Lý Hàn bổ hơn mười đao, ánh mắt nhìn toàn bộ binh lính, trầm giọng:
“Ăn lộc của vua thì phải báo. Truy xét hộ tịch tên này, chém cả nhà.”
Những tên phó tướng nhao nhao gật đầu. Còn Nguyễn Phước Long cũng cảm nhận được sự đau đớn và bất lực khi sinh mệnh dần trôi qua.
*
Một lần lại một lần , Nguyễn Phước Long không ngừng mà hồi đến điểm bắt đầu. Hắn cũng thử đủ muôn vàn cách chết: từ bị đao đâm, tên ngăm trên người, bị bóp cổ. Thậm chí, hắn bởi vì chạy tán loạn mà bị chính những đồng đội thủ tiêu. Tất nhiên, phần bị thương cũng ở khắp nơi, từ cánh tay, chân , trước ngực. . . Cơ hồ không có một chỗ nào tốt. Bất lực quá, Nguyễn Phước Long thậm chí tại vừa bắt đầu, đã quỳ xuống khóc rống, tiếng khóc tê tâm liệt phổi, mang theo sự oán trách với cả thế giới. Nhưng kết cục không khác, Lý Hàn mắng lớn:
"Rối loạn nhân tâm, giết.”
*
Rốt cục, không rõ trải qua bao nhiều lần tử vong, Nguyễn Phúc Long dần hiểu. Khóc cũng không được gì, đầu óc trở nên thanh tỉnh rất nhiều, Hắn nhập vào mục ‘Hỏi đáp’ trên màn hình:
“ Tại sao khởi đầu của hắn khác với những người chơi khác, không được chọn kỹ năng cũng như giảm cảm giác đau”
Một âm thanh máy móc, đáp:
“ Tư cách của ngài là tư cách khách mời không phải người chơi. Nên để tạo sự chân thật, thì toàn bộ dựa theo nguyên mẫu hiện thực tiến hành. Điều này nghi trong mục 1, khoản 2, trong Hiệp định, và ngài đã đồng ý.”
Nguyễn Phước Long nói:
“ Ta muốn lui ra, ta không muốn chơi nữa.”
“ Theo khoản 2, điều C, không thể thoát, trừ khi hết thời gian.”
"Đây quả thực là phi pháp giam cầm! Ta cũng là có nhân quyền , có tự do , [ Chinh Chiến] không thể đối với ta như vậy.”
“ Theo khoản 3, điều d, ngài đã đồng ý, [Chinh Chiến] miễn trừ trách nhiệm.”
…
Chát một hồi, cũng không thể làm gì hơn, Nguyễn Phước Long trầm ngâm suy nghĩ. Quả không hổ với danh Động chủ, một suy nghĩ hoàng không nổi lên, hét lớn
“ Hừ. Ta đã biết, các ngươi muốn cho ta ở trong vòng tuần hoàn, không ngừng tử vong, không ngừng mà chịu khổ; để cho ta tin những điều này là thật, xong bỏ cuộc ư. Còn lâu, ta sẽ không bao giờ tin đây là chân thật lịch sử, ta sẽ bóc phốt các ngươi.”
Dù vậy, trong lòng vẫn thần nhủ: nếu thừa nhận [Chinh Chiến] mô phỏng chính là chân thật lịch sử, thì ra ngoài, hắn làm sao có thể lăn lộn, đâu có thể dùng thị phị mưu cầu danh lợi. Không tiếp tục, sở là vạn người thoá mạ.
Nhưng thêm vô số lần chết nữa, kết quả cũng không khả quan hơn, Nguyễn Phước Long lẩm bẩm, tự động viên:
"Đây chính là mộng cảnh, không thể bị đánh lừa. Mộng cảnh sẽ không ngừng tan rã , đổ nát…xác suất nào đó, sẽ không có sự sai lầm. Ta không tin, ta không thể thành công chạy khỏi nơi này! Chúa Nguyễn mở rộng non sông, nhà Nguyễn nhất thống.”
*
Giờ này, trong không gian, Nguyệt Nguyệt cùng Quốc đang ngồi ăn bỏng ngô, chú ý vào mọi hành động của Nguyễn Phước Long trong ảo cảnh. Thấy hắn vẫn kiên trì mà không tan vỡ, Nguyệt Nguyệt nói:
“ Kẻ này tâm cảnh rất tốt. Chủ nhân, có chừa cho hắn biện pháp ly khai không?”
Quốc cười:
“ Để điều kiện thông quan đi.”
Nguyệt Nguyệt nghẹn họng:
“Đây dường như không có khả năng. Với lại, qua 12h, thì cơ chế bảo hộ sẽ bật, hắn sẽ ly khai. Tôi sợ rằng, hắn sẽ không bao giờ tiến nhập nữa.”
Quốc lắc đầu:
“Hắn không phải coi đây là mộng cảnh ư, thì đóng gói thành cho hắn, sau này hắn chỉ cần ngủ sẽ tự động tiến vào. Làm người tốt thì tốt đến cùng, chúng ta sẽ giúp hắn trị liệu tinh thần. Hắn thay đổi thì tốt, không sớm trừ khử. tránh về sau khi đối kháng địch nhân lại bị sâu mọt đâm sau lưng."
Nghe thế, Nguyệt Nguyệt vỗ tay:
“Quả nhiên, chủ nhân ý tưởng thật hay, để tôi đi thay đổi.”
Sau vài thao tác, khung cảnh xung quanh Nguyễn Phước Long thay đổi, khi không còn ở trên chiến trường nữa, mà đang tại một làng quê, chạy trốn trách đợt phu dịch của triều đình. Dù có biến đổi ra sao, làm đủ cách, nhưng số phận không thoát khỏi từ chết. Lần may mắn nhất sống được đến ba ngày, nhưng cũng toàn nghe tiếng oán hận ngút trời, việc mua quan bán tước công khai. Lương cưu dân nghèo thì bị trộn trấu. Một kẻ không biết chữ cũng thành quan huyện. Đánh chết người bỏ tiền đúng chỗ cũng thành vô tội...."ầm...ầm" Tín ngưỡng sụp đổ, Nguyễn Phước Long, Dưa Leo, Quận Chúa lâm vào đả kích nghiệm trọng, dù lặp lại những cũng chẳng quan tâm, lững thững bước đi trên đường như những cái xác không hồn.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |