SCP XXXX, SCP 1098 - RU
8h trôi qua, đám người Nguyễn Phước Long trở về thực tại, nhìn ánh sáng trước mặt, thổn thức:
“Ác mộng đã kết thúc.”
Dứt lời, vội lấy điện thoại ấn 1 số quen thuộc, sau một tràng dài tiếng kêu bíp bíp, đầu dây bên kia cũng vang:
“Việc thế nào?”
Nguyễn Phước Long đáp:
“Nhiệm vụ tôi không tiếp nhận. Tiền của ngài tôi sẽ chuyển trả.” Sau đó kể lại toàn bộ thứ đã xảy ra.
“Ừm.” Người đàn ông hừ nhẹ rồi cúp máy.
Đến đây Nguyễn Phước Long mới thở phào. Nhưng ác mộng bây giờ mới chính thức bắt đầu. Bởi mỗi khi chợp mắt, mộng cảnh lại hiện về, chịu vô số sự dằn vặn về tinh thần, khuôn mặt luôn mang lên vẻ chán chường cùng mệt mỏi, không thể tập trung làm việc, sau một tháng bị sa thải. Nguyễn Phước Long cũng đi tìm chuyên gia, nhưng ai cũng lắc đầu.
Mà tình hình này với đám lều bào như một miếng mồi ngon, vô số bài báo cùng video liên tục xuất hiện, việc này đưa tới hiệu quả giết gà dọa khỉ, nhiều kẻ tương tự sợ hãi, vội xóa bài cũ, đăng lời xin lỗi. Các diễn đàn FB, Instagram…cũng nhanh chóng đưa những bài viết liên quan tới [Chinh Chiến] vào diện kiểm soát chặt chẽ, cực đoan nhất là Trung Quốc khi liệt [Chinh Chiến] vào từ cấm.
Giai đoạn 1 kết thúc, toàn bộ nhân loại vẫn thu được Chat GPT hỗ trợ, nhưng người có tư cách tham gia [Chinh Chiến] giảm đi quá nửa. Mặt khác Lotus liên tục đẩy ra tính năng mới Group Chat, Khen thưởng ngày...khiến sự kết dính và chất lượng nội dung ngày càng cao, mọi người được lợi càng nhiều, siêu phàm giả liên tục xuất hiện, dần ảnh hưởng tới trong thực tế.
*
Tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, Trần Hàn bước đi mệt nhọc trở về phòng trọ. Đây cũng là phòng hắn cùng bạn thân hồi đại học thuê. Dù cả hai cố gắng, nhưng vào được trường 985 hoặc 211 quá xa vời, cuối cùng lựa chọn trường học hạng 2 ở vùng quê này, nên ra xin việc đều khó khăn, Vũ Phong làm công nhân còn hắn đang phụ bàn.
Cuối cùng cũng bước hết những bậc thang âm ướt, hắn bấm chuông, nhưng ra mở không phải Vũ Phong mà là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, khuôn mặt tươi cười:
“Về rồi a, vào đi.”
Trần Hàn hơi nghi hoặc:
“Chú là ai?”
Người đàn ông đáp:
“Chú là Cường, chú của thằng Phong, nó đang ở trong.”
Trần Hàn gật đầu bước vào, nhưng rất nhanh nhận ra sự bất thường, bởi căn phòng yên tĩnh đến lạ, chiếc laptop chưa đầy tài liệu học tập cũng tối mầu, chưa kể bốn phía đều bị kéo rèm che, Trần Hàn hô to:
“Phong, mày đâu?”
Cường chỉ tay vào phòng ngủ, đáp:
“Nó ở bên trong.”
Trần Hàn bật đèn bước vào thì thấy Vũ Phong đang bị trói ở cột giường, miệng bị dán băng keo, thân thể run nhè nhẹ, ánh mắt đầy sự hoảng sợ. Dù có ngu, Trần Hàn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mấy năm lăn lộn trong đời hắn cũng biết, càng lâm vào khó khăn càng cần tỉnh táo, hít mạnh một hơi, xoay người đồng thời lực được dồn vào tay phải vung lên. Nhưng còn chưa đụng trúng mục tiêu thì một họng súng đen ngòm đã ở trước mặt. Trần Hàn lòng lộp bộp, bởi hắn không nghĩ kẻ này có súng, phải biết mấy năm nay Chính phủ phát triển Thiên nhãn, súng ống được kiểm soát gắt gao. Cường ném sợi dây cùng băng keo từ trong túi ra, một con dao kề bên hông Trần Hàn, cười:
“Chú em rất nhanh, nhưng dao không có mắt, ngoan ngoãn tự dán miệng cùng trói mình lại, nếu không anh đảm báo chú em sẽ tận hưởng cái chết từ từ.”
Trần Hàn biết đại thế mất, ngồi xuống bắt đầu buộc chân, run rẩy nói:
“Anh cần tiền, tôi có thể cho anh hết, anh có thể tha cho tôi một mạng, tôi cam đoan sẽ không báo động.”
Cường hơi nhếch mép cũng không trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn, Trần Hàn bất lực làm theo. Đợi Trần Hàn hoàn thành, Cường lôi như lôi chó kéo tới vị trí Vũ Phong, đặc biệt để đảm bảo an toàn còn trùm túi bóng trên đầu. Xong việc, Cường châm điếu thuốc, thở dài:
“Đáng tiếc a, thật trẻ.”
Nghe lời này, cùng với không gian khép kín, cả hai người mang theo sự sợ hãi run lên, từ trong quần chất lỏng màu vàng từ từ thấm ra. Hình ảnh cái chết được vẽ ra, cả hai sẽ bị một dao xuyên tim, nằm trong vũng máu kịch liệt co giật. Chúng dày vò thể xác và tinh thần.
*
Không biết rồi qua bao lâu, Trần Hàn tỉnh lại bởi cơn đau nhức khi bị kéo thô bạo truyền lại. Sắp phải đối mặt cái chết, Trần Hàn bỗng như thanh tỉnh, muốn lần mò xung quanh một thứ bấu víu, nhưng bị trói lâu huyết dịch không thông, dù cố gắng ra sao vẫn không thành. Sự đau đớn lai khiến Trần Hàn lâm tiếp vào cơn mê.
Làm lần nữa khi tỉnh lại, Trần Hàn phát hiện mình máu me khắp người, thông qua cảnh sắc xung quanh, cũng đoán được đây chính là bệnh viện bỏ hoang cách phòng trọ không xa. Trần Hàn hít sâu một hơi, gian nan đứng dậy, thấy được người đàn ông đang đứng đó khá xa, tay đang dùng chổi sơn vẽ những hình thù kỳ quái. Bên cạnh Vũ Phong quần áo đồng dạng rách nát, nằm ở một bên, so với hắn càng thêm tái nhợt. Trần Hàn ban đầu nghĩ bỏ chạy, nhưng toàn thân bủn rủn, đứng còn khó khăn, chạy cũng khó được vài bước, thế là nhìn người đàn ông hừ lạnh:
“Cuối cùng anh muốn gì, nếu chê ít tôi có thể vay thêm và đưa cho anh.”
Cường lạnh giọng:
“Im miệng.”
Trần Hàn lồm cồm bò tới gần, lúc này dựa vào ánh sáng lờ mờ, hắn cũng nhìn rõ đồ án và chất lỏng trong xô cũng không phải sơn mà là máu tanh. Tới đâu dù có ngu, hắn cũng biết tên này đến vì mục đích khác, cũng không phải vì tiền.
Một lúc, Cường đứng thẳng, mắt nhìn vào ngọn nến, nói:
“Đại nhân, ta đã hoàn thành, tiếp xuống cần làm như thế nào.”
Không có người trả lời, nhưng Cường sắc mặt càng ngày càng cổ quái, gật đầu xong nhìn về phía Trần Hàn. Mà lúc này Vũ Phong cũng tỉnh, nhưng thảm cảnh so với Trần Hàn khó hơn, mái tóc trắng xóa, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn thấy Cường nức nở:
“Chú, từ nhỏ cháu chưa từng làm gì có lỗi với gia đình chú, mong chú tha cho cháu một mạng. Chú muốn tiền thì cháu có thể về lừa bán nhà rồi mang cho chú.”
Cường thở dài:
“Cháu cũng biết, ta từ nhỏ ham mê cờ bạc. Dù có một phần thắng cũng làm. Hôm nay có một cơ hội ở trước mắt, ta làm sao có thể bỏ qua.”
Trầm ngâm lúc, tiếp:
“Nói thật, ta kỳ thực bị chủ nợ đánh chết từ 1 tháng trước rồi.”
Nghe vậy, cả hai lòng phát lạnh, nhất là nhìn ánh mắt đầy hàn quang, cả hai tràn đầy tuyệt vọng. Vũ Phong nhìn sang, nói:
“Thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến mày. Nếu có kiếp sau tao sẽ bồi đáp.”
Vừa dứt lời đã bị Cường tiến lại, đầu tiên là kéo cổ tay Vũ Phong, sau nắm tóc Trần Hàn mà lôi. Dần dần cả hai bị kéo tới nằm co quắt trong đồ án. Cường dùng con dao khía một đường vào động mạch trên cổ tay, huyết dịch không ngừng phun ra. Vũ Phong lâm vào hôn mê, khi Cường buông xuống cánh tay thì Vũ Phong xụi lơ không còn động đậy, khuôn mặt mang theo sự giải thoát
Trần Hàn trơ mắt nhìn Vũ Phong, nén mọi đau đớn, quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa được 1 bước đã bị Cường đạp ngã xuống đất, không làm sao động đậy. Cường liếm vết máu đọng trên khóe miệng cười:
“ Tới phiên người.”
Trần Hàn hư nhược:
“Dù gì cũng chết, ngươi cho ta biết mục địch của ngươi được không. Ta không muốn đến chết cũng không minh bạch.”
Cường cười:
“Ban đầu ta chỉ muốn mệnh Phong, bởi linh hồn hắn không giống bình thường. Còn ngươi chẳng qua khí vận không tốt, coi như chết cũng có thể cống hiến chút giá trị.”
Nói xong cũng cầm lấy tay Trần Hàn định làm tương tự giống Vũ Phong. Trần Hàm ý thức dần mở hồ mà đồ án cũng dần rõ nét, hiện lên một mặt quỷ dự tợn. Nhưng đúng lúc này, Cường bất ngờ ngã xuống, liên tục thổ huyết, lúc sau đứng dậy nhìn vào ánh nến, giọng run run:
“Đại nhân, tại sau đồ án không thể cướp đoạt linh hồn người này, thậm chí linh hồn của tôi cũng nhận phản phệ.”
"Vâng!"
"Thuộc hạ biết rõ rồi!"
Cường cứ như vậy một mình đối thoại, sau đó cầm lấy con dao đâm về phía cổ Trần Hàn. Nhưng khi mũi dao định đâm vào cổ tước đoạt sinh mệnh, thì một bóng hình lướt qua, con dao vung rời khỏi tay, Cường phù phù quỳ rạp xuống đất, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh khủng. Cường gian nan ngẩng đầu lên thì không biết lúc nào có một con mèo đen xuất hiện, đồng tử bên trong lóe ra ánh sáng đầy chất nhiếp. Cường trong lòng kinh hãi, nghĩ muốn giãy giụa nhưng lúc này con mèo tứ chi đã bốc cháy, hung hăng đâm vào thân hắn.
"Phốc!"
Âm thanh thanh thúy vang lên, Cường sợ hại khi linh hồn của mình bị xô ra khỏi nhục thể, nhục thể hai mắt vô thần ngã xuống. Con mèo há miệng, đem linh hồn đang phiêu đãng nuốt vào trong miệng:
"Nấc" Gương mặt đầy thỏa mãn, xong nhìn vào ngọn nến, cười:
“SCP 1098 – RU, ngươi thông minh a, muốn dùng cách này để tạo ra sự sống cho những đứa con, biến chúng thành đội quân bất bại đưa lên chiến trường. Nhưng cách làm của ngươi quá phận đã vượt ranh giới, lần này ta cảnh cáo a."
Từ ngọn nến, một giọng nữ người Nga phát ra:
"Haha, quá khen, Không phải quốc gia ngươi lật lọng, không bỏ đá xuống giếng, thì Chiến tranh đã không dây dưa đến bây giờ, ta cũng chẳng phải làm đến bước này. Có ăn có trả thôi."
SCP XXXX cười nhạt:
"Ta chẳng quan tâm cái rắm quốc gia nào, ngươi không phạm vào lãnh thổ của ta, ta cũng không phạm ngươi."
Trầm ngâm lúc, tiếp:
"Hai chúng ta trước có duyên, ta nhắc nhở ngươi cũng thêm kết nối mạng đi, Giờ linh hồn đã bị [Chinh Chiến] cố hóa, thứ mà SCP 3812 còn kiêng dè, chưa đụng chạm lợi ích thì trung dung, đừng nghe đám kia rủ rê mà đối đầu.”
SCP 1098 - RU đáp:
“Cảm ơn, nhưng bao năm rồi, SCP XXXX, ngươi vẫn là kẻ hèn nhát."
Dứt lời ngọn nến mờ ảo rồi tắt, con mèo vỗ nhẹ lên người Trần Hàn rồi biến mất.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |