Chương 48: Trần Hàn
Trên mặt đất Trần Hàn mơ màng tỉnh lại, một tràng tiếng động truyền tới:
“Cốc..cốc…mở cửa.”
Và Trần Hàn chưa trả lời thì cánh cửa đã bị đẩy ra, một nhóm cảnh sát mang theo vũ trang xông vào, nhìn thấy tình cảnh bên trong, hai người nhanh chóng nhào tới đè xuống Trần Hàn. Một người lạnh mặt đi tới thi thể, kiểm tra qua một lượt hô hấp và mạch đập, trầm giọng:
“Người bị hại đã không còn hô hấp cùng nhịp tim, xác nhận tử vong.”
Xong nhìn Trần Hàn một mắt:
“Mang về.”
Trần Hàn sắc mặt trắng như tuyết, giống một cái xác không hồn bị lôi ra từ ném đằng sau xe mang về.
Không biết bao lâu một chùm sáng đánh mạnh lên mặt, Trần Hàn toàn thân đau nhức thức dậy, qua ánh sáng lờ mờ, hắn cũng rõ hoàn cảnh bản thân bây giờ, hai tay bị còng ngồi trên nghế gỗ. Trước mặt một người trung niên mặc quân phục, nghiêm giọng:
“Tôi là Trương Phàm – điều tra viên của Cục Cảnh Sát Vân Nam. Sau đây tôi hỏi gì anh đáp lấy. Tính danh?”
“Trần Hàn.”
“Tuổi tác quê quán và nghề nghiệp?”
“26 tuổi, người Vân Nam, hiện đang làm phục vụ tại quán lẩu Dương Đức.”
“Tại sao ngươi lại giết bạn cùng phòng.”
Trần Hàn lắc đầu thật mạnh, lẩm bẩm nói:
“Ta…ta không giết người…Vũ Phong không phải ta giết”
Trương Phàm vỗ mạnh trên bàn, quát:
“Còn dám ngụy biện! Hiện trường chỉ có ngươi cùng Vũ Phong vân tay, căn bản không có người thứ ba tồn tại. Ngươi hãy thuật lại từ đầu tới cuối sự việc, ta sẽ theo đó nghi chép lại. nếu giả tạo, ngươi rất có thể từ lớn nhất người bị tình nghi tăng lên thành hung thủ.”
Tần Hàn như nhớ gì đó, đáp:
“Là Vũ Cường, hắn là chú của Vũ Phong, chính hắn trói ta cùng Vũ Phong trói đến nơi đó. . . Còn giết chết Vũ Phong "
Đối diện dùng bút tại trên giấy hoạt động, tiếng soạt soạt vang lên, đợi khi nghi chép xong, khi ngẩng đầu muốn hỏi tiếp thì Trần Hàn đã nghiêng đầu rơi vào hôn mê.
*
Làm Trần Hàn lần nữa khi tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm trên giường gỗ, xung quanh tràn ngập mùi dung dịch khử trùng, hắn lẩm bẩm: đây là đâu, ta là ai. Dứt lới theo bản năng muống chống lên thân thể, nhưng cánh tay bủn rủn, khiến cả người lảo đảo, kém chút đổ nhào xuống dưới đất. Tiếng động phát ra khiến Trương Hùng đang ngủ gật, giật mình tỉnh giấc tiến tới, nhẹ giọng:
"Ngươi đã tỉnh?"
Trần Hàn vội hỏi:
"Ta đây là đang ở đâu?”
Trương Hùng đáp:
"Nơi này là ngục giam, ngươi mất máu quá nhiều, lại nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Hàn lớn giọng:
"Ngục giam ? Ta vì sao lại tại ngục giam Con mẹ nó chứ, ta không giết người. . . Vũ Phong không phải ta giết"
Trương Hùng gương mặt không thay đổi, đáp:
"Ta chỉ là bác sĩ, ngươi có giết người hay không nói với ta cũng vô nghĩa. Ta chỉ có nhiệm vụ chiếu cố ngươi, không để ngươi xảy ra chuyện.”
Dứt lời tiến hành kiểm tra một lượt, thấy Trần Hàn ngoài tâm tình chập chờn thì không còn gì đáng ngại, quay người đi ra khỏi phòng.
Nhìn xung quanh trống trơn, Trần Hàn tâm tính chập chờ, hắn không hiểu tại sao không thấy xác cùng vân tay Vũ Cường. Đang ngẩn ngơ thì cửa phòng lại mở, Trương Phàm kéo ghế ngồi cạnh, nói:
"Tỉnh rồi? Chúng ta tiếp tục tiếp tục ghi chép.”
Trần Hàn lắc đầu:
“Ta muốn gặp cha mẹ ta.”
Trương Phàm cười khổ:
“Cha mẹ ngươi đang ở bên ngoài, nhưng khoảng thời gian tạm giam này, ngươi chưa thể gặp người thân. Ta khuyên ngươi khai thật, chẳng lẽ ngươi muốn kẻ đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh.”
Nghe thế Trần Hàn lòng rung lên, gương mặt thống khổ. Từ nhỏ cha mẹ đã không ngừng vất vả nuôi dưỡng hắn, hắn chưa làm được gì. Giờ nếu hắn bị khép tội, sau này ai phụng dưỡng lại cha mẹ. Trần Hàn bắt đầu kể lại chuyện ngày hôm đó một lượt. Lúc sau, Trương Phàm khép lại quyển sổ, nghiêm mật:
"Ngươi là sinh viên ra trường, chắc chắn không bị tổn thương tinh thần. Mặt khác từ nhỏ tới lớn không có án, chỉ cần bây giờ ngươi thẳng thắn khai ra thế nào giết người, tòa án sẽ khoan hồng. Nếu là vô ý thì ít nhất cũng thoát khỏi tử hình, chỉ cần cải tạo tốt là có thể sớm ra tù.”
Trần Hàn phẫn nộ:
"Ta nói đều là thật"
Trương Phàm cười lạnh:
“Ngươi một mực khẳng định có người thứ 3 xuất hiện, nhưng lúc chúng ta đến chỉ có ngươi cùng Vũ Phong. Ta cho ngươi cơ hội chứng minh.”
Trần Hàn như nhớ ra gì, cởi áo ra, nói:
“Vết thương này là chứng minh tất cả. Hắn đã cắt cổ tay ta lấy máu.”
Trương Phàm nheo ánh mắt nhìn lại, gương mặt vốn thâm trầm giờ thêm nét cổ quái. Trần Hàn nhìn xem biểu hiện, vội vàng xoay cổ tay, nhưng vốn chỗ bị Vũ Cường rạch một phát giờ lại lành lặn, đến vết sẹo nhỏ cũng không có. Trần Hàn hóa đá, sau đó nén đau nhức đứng dậy, đem áo cởi xuống, dùng gương quan sát thân thể, nhưng càng xem Trần Hàn gương mặt càng trợn tròn, bởi hôm đó bị trói cùng kéo lê trên sàn, thân thể đầy ứ óc cùng xước, nhưng giờ lại lành lặn, vô cùng trắng nõn. Trần Hàn gương mặt hoảng sợ, thì thào:
“Làm sao có thể…Làm sao có thể.”
Trương Phàm đập vào vai Trần Phàm, thở dài:
“Ta sẽ để người làm kiểm trắc tinh thần. Có thể ngươi rơi vào trạng thái bất thường, làm ra sự tình ngươi không thể tin tưởng được.”
Trần Hàn hiểu ý từ, gằn giọng từng chữ:
"Ta! Không! Giết! Người!"
Lúc này, điện thoại kêu, Trương Phàm cầm lên nghe, xong sắc mặt cổ quái, nhìn Trần Hàn:
“Vừa bên dưới thông báo. Chú của Vũ Phong là Vũ Cường sớm đã mất cách đây 1 năm.”
Trần Hàn cả người ngã xuống trên giường, tâm tình co quắp phức tạp. Đầu một mảnh hỗn loạn.
*
Một tuần sau, trong ngục giam, Trần Hàn hai chân bị xích sắt to buộc lại, dưới sự dẫn dắt của cảnh sát chậm rãi tiến lên. mỗi bước đi xích sắt va chạm tạo lên âm thanh đinh tai nhức óc. Khi tới căn phòng cuối đường, Trần Hàn thô bạo bị đẩy vào trong. Sớm quá quen, Trần Hàn bước tới ghế gỗ, an vị. Phía đối diện, Trương Phàm xuất hiện. Khác với hai lần đầu khi gặp, Trần Hàn thoải mái tựa lưng, nhếch mép một nụ cười tự giễu. Trương Phàm hút một hơi thuốc, trầm giọng:
"Trần Hàn, nam, 25 tuổi "
"Sinh ra ở năm 1997, học tại xxx, tốt nghiệp ở xxx, hiện làm việc tại xxx "
Niệm xong. Trương Hàn tiếp:
"Tin tức có sai không?”
Trần Hàn nhàn nhạt đáp:
"Không sai"
Trương Phàm thở dài:
“Ta một ngươi lần cuối,...ngươi đến cùng có giết người hay không ?"
Trần Hàn gằn từng chữ:
"Ta! Không! giết! người..."
Nói xong, tâm tình Trần Hàn phức tạp tới cực điểm. Bởi một tuần trước, toàn án đã tuyên bố Trần Hàn tội danh giết người, tống vào ngục giam. Cha mẹ đã đến gặp, chưa cần nói, cả hai đều khẳng định tin tưởng hắn không giết người, đã nhờ quan hệ, thuê luật sư giỏi nhất bào chữa. Trần Hàn cũng trông chờ, nhưng luật sư đó theo những manh mối Trần Hàn đưa ra tìm tin tức có lợi. Nhưng khi vừa sắp thấy thì chúng đều quỷ dị biến mất. Cuối cùng luật sư cũng bó tay. Trần Hàn đứng trước vành móng ngựa nhì cha mẹ bạc đầu ngất lịm khi mình bị tuyên án tử hình. Trương Phàm ban đầu có sự thông cảm, trực giác cũng nhắc là Trần Hàn rất có thể vô tội, nhưng luật pháp là vậy, không thể dùng tình cảm, Trương Phàm châm điếu thuốc đưa sang, đợi Trần Hàn rít xong, bước ra. Không lâu Trần Hàn bị giám ngục thô kệch lôi khỏi chỗ ném vào phòng tối.
Nhìn cửa sắt vang lên âm thanh "lạch cạch" từ từ khép lại, Trần Hàn cũng biết cuộc đời của mình kết thúc. Nước mắt tuôn rơi. Bất ngờ một âm thanh khàn khàn từ nơi hẻo lánh truyền lại:
"Trẻ tuổi mà đã lĩnh án tử hình, trâu bò a. "
Trần Hàn im lặng, âm thanh lại tiếp tục:
"Chết có gì đáng sợ, phía dưới một cuộc sống đang chờ. Ngươi nếu cảm thấy mình không may mắn thì có chấp nhận hóa thành ác quỷ để đổi lấy tự do không?"
Trần Hàn nhìn lên trần nhà, gằn giọng:
"Tự do ai không muốn chứ. Ta chấp nhận bán linh hồn cho ngươi."
SCP XXXX nhảy lên đứng trên vai, cười:
"Thả lỏng ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội làm lại. Hãy trân quý."
Trần Hàn cũng nhận ra đây là người cứu mình, cộng thêm tình cảnh bây giờ, gật đầu. Tầm mắt biến ảo. không còn ở ngục giam mà ở trong công viên ban ngày, thân hình đầy máu me, xung quanh mấy người mang ngã ngục, trong đó có một người mang áo cảnh sát ngã ngục trên vũng máu. Mặc dù không hiểu chuyện gì, Trần Hàn lập tức biết mình cần rời khỏi nơi này. Vội cúi người mò trong túi những người này tiền, cởi lấy y phục sạch thay lên người, xong bước ra ngoài mua một mũ lưỡi trai đội lên đầu.
Không lâu tiếng xe cảnh sát cũng vang, Trần Hàn đang chạy ngừng lại chuyển sang đi bộ, sau đó bước vào hiệu thuốc mua lấy khẩu trang đeo lên, xong ngồi chuyến bus vừa tới. Khi gần tới trạm cuối, hắn xuống xe, từ ví cầm lấy chứng minh thư và tiền, xong vứt chúng vào thùng rác và rời đi.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |