Bị nhằm vào
Chính sách Nông Thôn Mới, Quốc đặt rất nhiều kỳ vọng, nên ngay đầu giờ chiều, đã cùng Hiền chạy tới UBND huyện. Vừa bước vào, nhìn thấy Trần Hùng bước xuống, Quốc hô to:
"Xin chào Trưởng ban.."
Trước đây Trần Hùng nghe vậy thường bắt tay cùng thân thiết nói: "Cậu vất vả rồi." nhưng hôm nay tình huống biến hoá, Trần Hùng chỉ nhìn lướt qua, ừ nhẹ bằng lỗ mũi xong đi tiếp. Quốc trong lòng buồn rầu, cảm thấy trong quan trường mà không có vòng tròn đi thật khó.
Khi cả hai bước tới Văn phòng UBND, Trịnh Khải cười:
"BT đang gọi điện, cậu ngồi đợi chút."
Xong đưa qua điếu thuốc, Quốc cầm lấy, hít một hơi, đáp:
"Cảm ơn, làm phiền Chánh Văn Phòng thông báo với BT một tiếng."
Dứt lời cùng Hiền ngồi xuống bên cạnh ghế đá. Nhìn thái độ này thật khó có thể nghĩ cách đây không lâu, cả hai có ân oán sống chết không thôi, quả nhiên quan trường giống chiến trường, không có kẻ thù hay bạn mãi mãi mà chỉ lợi ích vĩnh tồn.
Gần 1 tiếng trôi qua, cả hai chỉ nói qua vài câu xã giao xong im lặng hút thuốc. Trịnh Khải khi biết chuyện Quốc 'chuột đội da hổ', vốn muốn tiến hành trả thù, nhưng nhìn Quốc an vị vẻ mặt không không vội vàng, không lo lắng đành kìm nén nỗi lòng. Bỗng lúc này, điện thoại kêu, Quốc vội vàng cần lên nghe, xong quay sang Quốc cười:
"Thật xin lỗi, BT có việc ra ngoài gặp đối tác đầu tư, hẹn cậu khi khác."
Quốc gật đầu, xong cùng Hiền kéo qua phòng PBT thường trực cùng CTH huyện, nhưng so với Trịnh Khải thì hai tên thư ký thái độ kém hơn rất nhiều, giọng hách dịch:
"PBT(CTH) có việc ra ngoài, không ở bên trong. Hai đồng chí về trước, khi nào PBT(CTH) rảnh, tôi sẽ gọi."
Dứt lời cũng chẳng thèm xem thái độ của Người đối diện, ngả lưng trên ghế, bấm điện thoại. Sự bức bối chồng chất, Hiền nhẹ giọng:
"Thưa Chủ tịch, so cấp bậc thì người lớn hơn tên kia rất nhiều, thế mà hắn dám thái độ vậy, đúng là 'hổ xuống đồng bằng chó cũng khinh'."
Quốc không đáp mà nhắm mắt ngồi im, mặc cho thỉnh thoảng đi qua có người chỉ trỏ, Hiền đành học theo. Nửa tiếng sau, từ phòng vang lên tiếng điện thoại, PBT(CT) tựa lan can, cười:
"Dạ anh, em đã chuẩn bị đủ, đêm nay anh em mình tới bến, không say không về."
"Cảm ơn anh nhắc nhở, em cố gắng hơn."
Mà tiếp xúc nhiều, Quốc biết giọng đó là ai, quả nhiên không còn chỗ dựa, đến nhìn mặt cũng chẳng quan tâm, ánh mắt Quốc loé lên tia lạnh lẽo, xong nhẹ giọng nói:
"Cô lên thông báo lần nữa, chúng ta muốn gặp PBT thường trực cùng CTH."
Hiền gật đầu, nhưng còn chưa nói xong, tên thư ký lạnh lùng:
"Tôi đã nói rồi, PBT( CTH) đang có việc bận. Hai người muốn gặp thì đưa qua Văn phòng viết đơn để PBT(CTH) sắp xếp. Không hai người ngồi đây cũng không thể giải quyết được gì?"
Hiền toan nổi nóng thì Quốc nhẹ trầm giọng:
"Về đi, chúng ta ngồi đợi tới tan tầm."
Hiền hít dài một hơi trở lại chỗ cũ mà nhìn hành động này, tên thư ký nhếch mép:
"Chó má chủ tịch, lên tới huyện thì đều phải ngoan ngoãn thôi."
Mấy ngày sau, Quốc cùng Hiền sau khi giải quyết xong việc ở xã lại tới UBND huyện chờ đợi, nhưng vẫn là không, nhiều kẻ còn chụp ảnh, phân tán trong nhóm nhỏ coi như chuyện cười.
*
Chiều thứ năm, theo thường lệ, Quốc sắp xếp tài liệu xong chuẩn bị lên huyện, thì Hiền chạy tới:
"Thưa Chủ tịch, có chuyện rồi."
Quốc trầm giọng:
"Tôi đã bảo bao nhiêu lần, làm việc cần thong dong bình tĩnh, tránh nặng tìm nhẹ. Không cầm làm mình rối bời, không sao có thể xử lý thích đáng."
Hiền lau mồ hôi trên trán, đáp:
"Vâng, tôi xin được rút kinh nghiệm. Việc tôi nói là anh Nhu ( - trưởng thôn làng Đại) cùng cậu Tú ( - Công chức phòng Tài Chính - Kế hoạch) đánh nhau."
Nghe xong Quốc nhíu mày, bởi Nhu sau sự cố ở nhà hàng Hương Nhãn, không thành công thượng vị, nhưng vẫn trở thành một mắt xích trong vòng tròn nhỏ của Quốc mới tạo. Còn Tú là em trai của Trần Hùng. Quốc và Trần Hùng trong mối quan hệ khăng khít, nên vì Nhu đắc tội Tú là không thể. Còn bỏ Nhu không giúp sợ rằng khiến phía dưới bất an, ai cũng lo nay Quốc bỏ Nhu sau này có thể bỏ người khác. Quốc trầm giọng:
"Biết nguyên nhân tại sao không."
Hiền gật đầu:
"Trưa nay ở quán bia Quý béo, tên Tú đi cùng Lương Tuấn ngồi nhậu, không biết ai khơi mào bắt đầu nói về chuyện vợ của Tiến trước ngoại tình cùng CTH tiền nhiệm. Mà lúc này, Tiến cũng ngồi ở vách bên, hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng đánh nhau."
Quốc gõ gõ tay lên bàn, hỏi:
"Vậy hai người đó đang ở đâu?"
Hiền đáp:
"Trưởng Công An xã Lê Trung đi qua đó, nên giải cả hai về đồn."
Nghe xong, Quốc thầm thì 'Lê Trung a.', Hiền thấy thế tiếp:
"Lê Trung trước có đắc tội với Chủ tịch khi ở Siêu Thị Hoàng Thừa, nên sớm ngả về phe BT. Hắn có mặt kịp thời sợ là do BT sớm sắp xếp."
Quốc cười:
"Mọi chuyện rõ ràng nhưng không được nói toẹt ra thế. Tránh mất đoàn kết nội bộ."
Đúng lúc này, Lê Trung đi tới, cao giọng:
"Thưa Chủ tịch, tôi có chuyện muốn báo cáo."
Quốc gật đầu:
"Anh vào đi." Hiền cũng đi pha trà, nhìn Lê Trung an vị, Quốc nói:
"Có phải đồn công an có hành động lớn muốn Uỷ ban cùng Chính quyền giúp đỡ phải không? Đồng chí cứ việc nói, Uỷ ban cùng Chính quyền sẽ luôn ủng hộ, trở thành hậu phương vững chắc."
Lê Trung đáp:
"Cảm ơn Chủ tịch giúp đỡ. Hôm nay tôi tới để báo cáo về vụ xô xát đánh nhau giữa hai cán bộ ở quán bia. Rất nhiều người chứng kiến, vay xem, để tránh ảnh hưởng không tốt, nên đã đưa cả hai về đồn, lên đây muốn xin Chủ tịch hướng giải quyết."
Quốc trầm giọng:
"Tộ biết đồng chí lo lắng gì, nhưng có mặt đồng chí Hiền - PCT xã cùng Công Chức Văn phòng, tôi xin khẳng định: Trong xã Ngô Quyền, dù là ai cũng không được phép quẫy nhiễu tính công chính của hoạt động Tư pháp. Nếu vụ việc xảy ra trong Uỷ ban, tôi sẽ tiến hành giáo dục, nhưng đánh nhau bên ngoài, chính là người ngoài xã hội xô xát, vì vậy Uỷ ban cùng Chính quyền sẽ không can thiếp, hy vọng đồng chí phải căn cứ vào sự thật, giải quyết thích đáng."
Nghe xong, Lê Trung đầu óc lơ ngơ, bởi vốn dĩ việc này bọn hắn tạo ra nhằm chi rẽ liên minh Quốc - Trần Hùng, không ngờ gắp lửa bỏ tay mình, nếu không giải quyết tốt, sợ rằng hiệu quả trái ngược.
Sau đó, Quốc nhiệt tình hỏi han tình hình trị an, nói chuyện ôn nhu, khiến nửa giờ sau, Lê Trung mới đi ra, toàn thân đầy mồ hôi.
*
Không lâu, nên phía công an cũng đưa ra kết quả xử lý, chủ yếu là phê bình giáo dục và thả hai người ra. Nhưng chuyện không đơn giản kết thúc, sáng thứ 6, BT Trần Long triệu tập Hội nghị HĐND, trầm giọng:
"Khi Chính quyền đang tất bật chuẩn bị cho kế hoạch Nông thôn mới thì Uỷ ban lại xảy ra chuyện. Tôi căn bản không muốn phê bình nhưng không nói không được. Tôi muốn cảnh cáo đồng chí Tú cùng Nhu, là đảng viên, là lãnh đạo trong Xã, vậy mà không thuận miệng thì tiến hành động tay chân, đây là tác phong gì? Chúng ta cần xử lý thật nghiêm để làm gương, giống vụ đồng chí Trần Giang bằng việc cách chức."
Xong nhìn qua Quốc:
"Không biết đồng chí Chủ tịch có ý kiến gì không?"
Quốc đáp:
"Hành động của hai người đã làm ảnh hưởng tới hình tượng đảng viên trong xã, nhưng xét tới đồng chí Tú và đồng chí Nhu tuy phạm sai lầm nhỏ, trong công tác trong giai đoạn trước rất tốt. Bồi dưỡng một cán bộ trẻ không phải dễ dàng, chúng ta cần cho họ một cơ hội sửa sai. Tôi đề nghị tiến hành kỷ luật bằng hình thức Khiển trách, đồng thời phạt mỗi người 1 tháng lương."
Trần Hùng cười:
"Trên Trung Ương chú trọng phát triển hài hoà, thúc đẩy việc sử dụng cán bộ trẻ, nên tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch xã."
Xong liếc sang Trần Tú ngồi bên, Trần Tú sa xẩm mặt mày, nhưng qua được Trần Hùng phân tích cũng biết lợi hại, căm tức nhìn Lương Tuấn xong đứng lên:
"Hôm nay có mặt đông đủ mọi người, tôi xin phép xin lỗi đồng chí Nhu, tại lời nói không phải trong lúc uống say, mong đồng chí bỏ quá."
Nhu cũng đứng dậy, đáp:
"Lỗi cũng do tôi, lúc đó không làm chủ được bản thân, trước mặt tổ chức tôi xin phép được xin lỗi, viết tự kiểm điểm bản thân
Cuối cùng vụ rắc rối lại thành màn múa chèo phụ hoạ, Nguyễn Long và Lương Ngạn xa xẩm mặt mày rời đi. Quả nhiên một việc giống nhau thì tuỳ vòng tròn mạnh yếu kết quả khác biệt.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |