Công an đánh dân
Sáng thứ hai, cũng là ngày đầu tiên Quốc đảm nhiệm chức Bí thư, nên dù chưa tới giờ, hầu hết cán bộ đều sớm có mặt trong phòng. Đúng 8h, Quốc bước vào, nhìn quanh một lượt thấy mọi người đã đông đủ, ngồi xuống vị trí chủ tọa, cao giọng:
“Mặc dù mới đảm nhiệm chức vụ ở xã một thời gian, nhưng tôi thấy hầu hết cán bộ đều có tố chất cao, năng lực làm việc tốt nhưng cũng có một số thành phần biến chất, tha hóa, như những con sâu làm rầu nồi canh. Nên cuộc họp hôm nay sẽ chủ yếu nói về điều chỉnh nội bộ cùng vấn đề trị an.”
Lời vừa ra, tất cả nhìn nhau, ai nấy cũng ngơ ngác, không ngờ ngay ngày đầu, Quốc đã làm mạnh tay, Trần Tùng hỏi:
“Thưa Bí thư, không biết con sâu làm rầu nồi canh anh nói là ai? Chính quyền sẽ không tha cho hắn.”
Hiền nhanh chóng đứng dậy, đưa cho mỗi người một bản sao những đơn tố cáo trên huyện gửi xuống, Lương Ngạn cười:
“Thế đạo này, nhân tâm khó dò, chỉ cần bỏ ra vài trăm là đám người không có việc gì làm, sẽ đi rải đầy.”
Liêm – Chủ tịch UBMT Tổ Quốc, phụ họa:
“Đúng vậy, trước không phải đồng chí Hiền cũng bị tố cáo sao? Nhưng mọi người ai cũng biết đồng chí Hiền luôn công tác cần cù, chăm chỉ, hết lòng vì xã, thế mà bị vu oan, đúng thật là buồn cười.”
Lương Tuấn - Công chức phòng Tư pháp và Hộ tịch, tiếp:
“Bí thư muốn nhanh làm ra thành tích, nhưng không có kinh nghiệm cơ sở bị đám điêu dân lừa gạt, không thể trách được.”
Mọi người biết Hiền là người của Quốc, đưa ra đây là muôn nắn mặt. Nhưng lần này trở mặt, nên Quốc sớm chuẩn bị, một gậy đánh chết tươi, trầm giọng;
“Đồng chí Lương Tuấn, đồng chí nói xong chưa?”
Nghe vậy Lương Tuấn chợt sững sờ, trong lòng cảm thấy ớn lạnh khó thể giải thích, nhưng hắn cũng nhanh chóng nở nụ cười tự giễu, Quốc tuy quyền hành to, nhưng lên quá nhanh, đắc tội không thiếu, đáp:
“Tôi đã nói xong, không biết BT nói gì.”
Quốc cười:
“Tôi quyết định tạm thời đình chỉ công tác các đồng chí Lương Tuấn – Công chức phòng Tư pháp và Hộ tịch, Nguyễn Vũ – Công chức phòng Địa chính – Nông nghiệp, để điều tra. Đồng chí Lê Trung thi hành hình thức Khiển trách.”
Lương Tuấn, Nguyễn Vũ đứng phắt dạy:
“Tôi không phục!”
Quốc trầm giọng:
“Ngồi xuống, đây là họp triển khai công việc, một cán bộ trong xã không phải chỉ cần năng lực công tác mà còn cần có dũng khí và trí tuệ tiếp nhận lãnh đạo phê bình. Nếu như anh không nghe lọt tai nửa câu phê bình, ngồi không yên, là hổ không ai sờ mông được, với tính cách táo bạo và thái độ ngang ngược như vậy thì tuyệt đối không đáp ứng được nhu cầu."
Lương Tuấn cùng Nguyễn Vũ ngồi xuống, nhưng đúng lúc này, Hiền dẫn một người bước vào. Người đàn ông gương mặt phúc hậu, cao giọng
“Xin làm phiền các đồng chí, tôi là Huy - Phó Chủ Nhiệm UBKT Tỉnh Uỷ, xin mời Đồng chí Lương Tuấn và Đồng Chí Nguyễn Vũ theo chúng tôi về trụ sở điều tra."
Hai người Lương Tuấn, Nguyễn Vũ sắc mặt xám như tro, mồ hôi tuôn ra, cả hai biết mình đã xong.
Khi ba người rời đi, Quốc hạ giọng:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục họp. Tôi cũng hy vọng mọi người sau phối hợp tốt với nhau, không để chuyện giống như trên xảy ra nữa."
Làm nhà nước ai cũng có nhược điểm, nên nhìn cảnh tượng vừa rồi, mọi người đều bất an, nhưng lời Quốc nói mang lại sự trấn an rất lớn. Quốc chỉ đang giết gà doạ khỉ, sẽ không tiếp tục, ai cũng thở phào, chỉ có Lương Ngạn cầm bút, cúi đầu ghi ghi chép chép vào quyển sổ trước mặt.
Biết kế hoạch 'Cậy gậy và củ cà rốt' thành công, Quốc nhấp miếng trà, tiếp:
"Kế hoạch Xây Dựng Nông Thôn Mới cùng Chính sách Tam Nông là chủ trương sáng suốt của Đảng. Xã đã dựa trên mục tiêu trên đưa ra kế hoạch cụ thể, và được sự đồng thuận của Huyện. Nhưng đây là công trình lâu dài gồm nhiều hạng mục, để thuận lợi cho việc triển khai, tôi sẽ bóc ra từng bước một để tiến hành. Bước đầu tiên, chúng ta sẽ là xây dựng cũng như bê tông hoá tuyến kênh nội đồng, qua đó đối phó biến đổi khí hậu, đảm bảo an ninh lương thực và an ninh nguồn nước. Mọi người cho ý kiến?"
Toàn bộ quay sang nhìn lẫn nhau, bởi việc này trước đây có người từng nghĩ, nhưng việc xây kênh đào thật sự rất vất vả và tốn kém? Trần Tú giọng run run:
"Thưa Bí thư, phòng tài chính không có tiền dư dả, tiền bây giờ chỉ đủ trả tiền lương cho cán bộ nhân viên."
Quốc ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn bộ:
"Tôi biết, nhưng việc trên là quan trọng, không thể chậm trễ, chúng ta không có tiền thì đi vay. Chuyện này tôi sẽ tự tay giải quyết; đồng chí Lương Ngạn tuyên truyền, phổ biến chính sách và kêu gọi ủng hộ từ người dân. Đồng chí Trần Hùng, nên phương án thi công, nhân lực cùng vật liệu. Ai có ý kiến gì không?"
Việc khó Quốc đã nhận, mọi người nhìn nhau, đồng thanh:
"Chúng tôi không có ý kiến."
Quốc hài lòng:
"Vậy từ nay tôi hy vọng mọi người phối hợp chặt chẽ, làm việc tận tâm tận lực đem lại ích lợi cho xã. Hôm nay hội nghị tạm dừng ở đây, tan họp!”
*
Vốn Quốc muốn triển khai cả vấn đề trị an, nhưng Lê Trung chưa thể hạ bệ, hắn cũng không yên tâm giao phó. Mặt khác, Quốc cũng muốn tìm hiểu thêm về thị trấn Đại. Ai ngờ đúng lúc này, trong sân uỷ ban truyền ra trận cãi vã, Quốc nhíu mày bước ra, vừa lúc gặp Trần Hùng, cả hai gật đầu rồi đi xuống.
Ngay cổng Uỷ ban, một người đàn ông quần áo đạm bạc, nhuốm màu bùn, gương mặt sưng vù ngồi trên đất, không ngừng khóc. Bên cạnh Hiền và một đám người đang xúm lại bao quanh. Thấy Quốc cùng Trần Hùng đi tới, một người hô:
“Bí thư và chủ tịch tới rồi.”
Nghe vậy, mọi người vội nhường ra một con đường, Quốc còn chưa tới gần, người đàn ông đã bò đến quỳ bên chân của hắn, nói:
“Bí thư, Anh phải làm chủ cho tôi, công an đánh dân."
Nhìn ra được sự xúc động, nhưng Quốc không nghe rõ, đành ngồi xổm xuống, dùng tay ra hiệu nói:
“Không vội, anh đem ngọn nguồn sự việc kể lại cho tôi nghe 1 lần."
Trần Hùng dùng tay vỗ sau lưng an ủi. Người đàn ông chậm rãi kể:
"Tôi tên là Huyên, gia đình có hai anh em, sống ở làng Trịnh. Trong đó anh trai lấy vợ sống ở nhà riêng bên cạnh, còn tôi ở cùng bố mẹ. Trong cuộc sống, thỉnh thoảng không tránh được mâu thuẫn, xích mích. Nhưng không ngờ tuần trước, chị dâu kéo một đám người qua nhà mắng chửi bố mẹ, tôi không chịu được có cự cãi, xong dẫn đến xô xát.
Sáng hôm sau, Công an xã gọi lên lấy lời khai, khi chị dâu tôi nói xong đi ra ngoài, tôi được gọi vào, thì thượng úy Tống Hồng Núi sau khi cho tôi xem lại video clip ghi lại hình ảnh việc xô xát, xong hỏi: "ai đúng ai sai?"
Tôi nói rằng mình không sai thì bị thượng úy Núi đấm liên tiếp vào mặt. Tôi hô hoán lên: "Công an đánh dân." thì bên ngoài em tôi cậy cửa vài lần mới được, xong đưa tôi về nhà.
Thấy mình không ổn, trong đêm tôi bắt xe lên điều trị tại Bệnh Viện đa Khoa Phố Nối, giám định thương tật 10%.
Hôm nay lên tố cáo hành vi đánh người thì bị cản ở ngoài, đành ngồi đây."
Nghe xong Quốc nhìn sang, Lê Trung lúc này khuôn mặt trắng bệch:
“Xin lỗi Bí thư và Chủ tịch, tôi sẽ làm rõ việc này."
Xong đỡ Huyên dạy, nói:
"Xin chào, tôi là Công an Xã, hôm trước không ở trụ sở không biết vụ việc. Anh theo tôi vào lấy lời khai, có gì tôi làm chủ. Mọi chi phí khám chữa bệnh tôi sẽ ra."
Huyên chần chờ nhìn sang, Quốc nhìn Hiền:
"Cô cùng Trần Tú đi cùng."
Mọi người cũng giải tán, khi Quốc vừa định trở về phòng, thì Trần Hùng tiến lên, nhỏ giọng:
"Bí thư, ngài có thể sang phòng tôi được không?"
Quộc gật đầu đi theo, vào đến Trần Hùng cầm chìa khoá mở ra ngăn kéo, lấy ra một tệp hồ sơ, nói:
"Bí thư chắc hẳn cũng biết Thị Trấn Đại? Nơi đó xứ sở của tội phạm, Công an xã cũng tiếp tay cho bọn chúng. Tên Lê Trung tuy đứng đầu nhưng gần như chịu sự khống chế, giám sát của tên Tống Hồng Núi, hắn là em vợ Công an huyện Lê Sơn, từ lính đi ra, vô cùng càn quấy. Khi biết, tôi đã âm thầm thu thập chứng cớ cùng đơn tố cáo, nhưng còn chưa gửi lên đã nhận được điện thoại đe doạ. Gia đình tôi trong xã, sợ bị trả thù, nên khuyên Bí thư đừng khuất sâu."
Quốc cầm lấy, lật qua, đáp:
"Việc này tôi sẽ xem và tìm cách xử lý phù hợp. Coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra."
Trần Hùng nhìn vậy, cả người trầm tư, hy vọng Quốc trị được.
p/s: Tham khảo: https://amp.vtc.vn/dinh-chi-cong-tac-thuong-uy-cong-an-bi-to-danh-nguoi-tai-tru-so-o-hung-yen-ar804323.html
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |