Thị Trấn Đại
Chính sách Nông Thôn Mới là điểm nhấn trên con đường quan lộ, Quốc vô cùng coi trọng, cuối tuần nhân rảnh rỗi, Quốc ăn mặc hưu nhàn, một lần nữa dạo quanh. Nhưng khi vừa đi hết làng Đại, bất ngờ một dẫy nhà hiện ra, bên trên nghi rõ: Thị Trấn Đại, xã Ngô Quyền. Quốc sắc mặt ngơ ngác, bởi hắn không biết rõ trong xã mình thành lập thị trấn này khi nào, quả nhiên với một Bí Thư, nguyên Chủ tịch Xã điều này vô cùng mất mặt. Quốc kiềm chế lại khuôn mặt, tiến vào 1 quán nước ven đường, vừa nhâm nhi, vừa hỏi:
"Thưa cô, tôi xa quê cũng lâu, không biết Thị trấn thành lập khi nào?"
Mai cười:
"Dân họ tự đặt đó, có ai quản lý đâu."
Thấy Quốc không hiểu, Mai tiếp:
"Phạm vi này là bãi bồi của sông Luộc, theo ranh giới hành chính thuộc cả hai huyện Phù Tiên và Văn Yên. Do nơi đây tụ tập nhiều kẻ giang hồ, vô gia cư, tình hình vô cùng loạn, mấy năm nay hai bên Chính quyền đổ thừa cho nhau, không quản. Dần dần phát triển thế này."
Quốc gật đầu, hai người trò chuyện. Bỗng nhiên, một tiếng cãi vã vang lên. Quốc nhìn lại thì thấy một ông già chừng 60 tuổi ngồi dưới đất, không ngừng xoa nắn đầu gối, khuôn mặt vô cùng đau đớn. Bên cạnh là một chiếc xe máy khá mới đổ ầm cùng một cậu thanh niên béo mập đang bị bảy tám người đàn ông vây quanh. Một người hét lớn:
"Ranh con? Đụng vào người khác còn muốn bỏ chạy ư? Hôm nay không làm rõ chuyện này thì đừng mong rời khỏi thị trấn Đại."
Một cậu thanh niên chỉ vào con xe máy lăn chổng trơ, đỏ mặt:
"Tôi đang đi, tự nhiên ông ta lao ra giữa đường. Với lại, tôi đã đổi hướng, không đâm phải ông ta."
Người đàn ông hừ lạnh:
"Mẹ kiếp, mày đâm người ta ra thế này mà còn ở đó lắm lời, hôm nay ông đánh chết thằng chó mày."
Tên thanh niên hừ lạnh:
"Để tôi gọi công an?"
Nhưng còn chưa dứt lời, một thanh gậy văng đến, cậu thanh niên ngã nhào đai đớn, kêu than:
"Ai da."
Xung quanh có nhiều người nhưng không ao tiến lên dìu, Quốc định trả tiền đi qua, Mai nói:
"Anh đừng qua đó kẻo ăn thiệt thòi, bọn chúng đang diễn kịch, giả bị đụng thôi. Cậu thanh niên kia một nôn tiền không ăn đánh?"
Quốc hỏi lại:
"Chuyện cướp bóc giữa ban ngày, công an không quản ư?"
Mai cười:
"Bọn kia đều là những kẻ lang thang, vô cùng liều mạng. Trước công an tỉnh có ra quân trấn áp, bắt một mẻ nhưng cũng có vài chiến sĩ bị thương, từ đó bọn chúng không ra ngoài gây sự thì bên trên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua."
Và quả nhiên khi cậu thanh niên khuôn mặt sưng vù, móc sạch tiền trong ví đưa, đám thanh niên cũng không làm khó, người đàn ông vốn xuýt xoa cũng đứng thẳng dậy không có việc gì. Quốc thầm cảm thấy muốn triển khai toàn diện, công việc gian lao đây.
Sau đó, Quốc trả tiền, đi dạo loanh quanh dần hiểu rõ thị trấn Đại không phải ngẫu nhiên hình thành mà do có bàn tay không lồ nâng đỡ, biến nó thành địa điểm hoàn hảo các quan chức thu lợi nhưng không bị trách nhiệm. Bởi nghiệp vụ rất nhiều, trong đó lớn nhất bao gồm: Cầm đồ + cho vay nặng lại, cờ bạc + chọi gà, Thu + mua đồ cũ và bán hàng quần áo, linh kiện...theo tải.
Nhìn sắc trời tối, Quốc muốn xem rõ tình hình, tính tìm một khách sạn để nghỉ, đang lúc loay hoay, một bà lão hơn năm mươi tuổi đột nhiên đến gần, cười:
"Cậu thanh niên, có muốn trú chân không?"
Quốc cũng không vội vã, châm một điếu thuốc hút, đáp:
"Bao nhiêu một đêm?"
Bà lão cười:
"Phòng có loại xấu loại tốt, cậu nhìn kĩ rồi hãy nói! Yên tâm, tôi làm ăn lâu dài, không lấy đắt của cậu đâu."
Quốc gật đầu:
"Được! Thì đi xem!"
Dứt lời Quốc đi theo bà lão tiến vào một con ngõ nhỏ, mà không biết phía sau một người đàn ông bấm một cuộc điện thoại, nụ cười nham hiểm.
*
Quốc được đưa tới căn nhà hai tầng, khá khang trang, bà lão nhìn Mai, nói:
"Cháu đưa khách lên phòng, xong dọn qua."
Khi lên tới nơi, Quốc cười:
"Ban đầu tôi tưởng nhìn lầm, hoá ra là thật, không ngờ cô làm thật nhiều việc? Không đi học ư?"
Mai thở dài:
"Cha, mẹ có tuổi ốm bệnh, tôi cần làm thêm nhiều việc như thế mới đủ tiền cho cha mẹ chữa bệnh và nuôi thằng em đang học Đại học. Em tôi muốn nghỉ đi làm, nhưng tôi không cho, tôi biết muốn đổi đời phải có bằng cấp."
Bỗng lúc này, đèn vụt tắt, cả hai chưa hiểu sao thì hai bóng đèn pin rọi thẳng, Tuấn và Tú lần lượt quát:
"Giơ tay lên cao!"
"Thật to gan, dám chơi gái mại dâm. Mau đem chứng minh thư ra đây."
Mai đang trải chăn nghe thấy câu này thì toàn thân run rẩy, xoay người lại hét lớn:
"Các anh đừng nói bậy! Anh ta tới thưe trọ, tôi dọn phòng thôi."
Lời vừa dứt, Tuấn đã vung tay tới 'Bốp', một cái tát giòn tan, hừ lạnh:
"Bắt được quả tang trên giường còn dám cãi ư."
Quốc vội đứng trước mặt Mai, nhìn hai tên trước mặt, hừ lạnh:
"Các anh là ai? Sao lại vô pháp vô thiên thế này?"
Tú nhếch mép:
"Nhìn cho kỹ đi. Chúng ta là Công An Viên, thằng nhóc định chống người thi hành công vụ ư?"
Tuấn nhạn dùng còng khoá cả hai, hừ lạnh:
"Đem bọn chúng đi."
*
Một căn nhà gần đó, Trưởng công an xã Lê Trung mặc đồng phục nằm trên giường hừ nhẹ theo âm nhạc, phải nói từ khi Quốc về làm Chủ tịch Xã, hôm nay tâm trạng hắn mới vui vẻ như vậy. Điều này là do Mai - cô gái hắn đã thèm thuồng từ lâu, sập bẫy chuẩn bị rơi vào tay. Đang miên man nghĩ cảnh Mai quỳ gối cầu xin tha thứ thì Tuấn bước vào:
"Thưa Sếp, đã đưa người tới rồi."
Lê Trung hài lòng:
"Đưa cô ta vào. Còn tên đàn ông kia, tìm đại 1 phòng nhốt đó, mai tính tiếp."
Nhanh chóng Mai được đưa tới, nhìn bộ ngực cao vút của nàng, Lê Trung lòng vô cùng ngứa ngáy, nhưng khuôn mặt vẫn ra vẻ nghiêm tranh, Mai thấy vậu lòng run rẩy:
"Thưa ngài, bọn họ xử oan tôi, tôi không có… không có mà…"
Lê Trung đứng lên, đến bên Mai, nói:
"Cô trước ngồi xuống, việc có bán dâm hay không còn đang trong giai đoạn điều tra. Nhưng nếu bán dâm là sự thật, đây là tội lớn, có thể ngồi tù vài năm."
Mới học hết lớp 9 đã nghỉ học, nghe vậy Mai khuôn mặt trắng bệch, đáp:
"Xin ngài xem xét, tôi lúc đó chỉ đang dọn vệ sinh phòng và trải ga giường."
Lê Trung ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng Mai, tay vô nhẹ lên vai, nói:
"Có số việc không phải cô nói không có gì là sẽ không có gì. Chúng tôi có vật chứng, nhân chứng. Một người con gái nửa đêm rồi còn tới phòng của người lạ trải giường, không phải bán dâm chứ là gì?"
Nghe vậy, khuôn mặt Mai mơ hồ, nước mặt rơi lã chã, thấy chiêu lạt mềm buộc chặt có tác dụng, Lê Trung tiếp:
"Sự tình cũng không đến nỗi không thể xoay chuyển, nếu như cô không muốn người trong xã biết và cô không muốn vào tù thì tôi có thể giúp cô. Nhưng đổi lại cô phải cảm tạ tôi một cách đàng hoàng."
Vừa nói, bàn tay tiếp tục trượt xuống phía sau vai của Mai, sự nhẵn nhụi dịu dàng lập tức truyền khắp toàn thân, khiến Lê Trung thoái mái vô cùng. Nhưng đúng lúc này, Tuấn chạy tới:
"Thưa sếp, tên kia muốn gọi điện thoại."
Lê Trung chưa nói xong, thì một âm thanh lạnh lùng vang:
"Buông ra, Lê Trung, anh cũng quá uy phong rồi đó."
Tuấn nghe vậy, quát:
"Thằng ranh, mày biết Sếp là ai không mà dám nói như vậy, có tin ông tát cho vỡ mồm không?"
Nhưng đổi lại, Lê Trung khuôn mặt đã tái mét:
"Bí thư, anh...Anh sao lại ở chỗ này?"
Quốc cười:
"Tôi sao lại ở chỗ này? Không phải anh muốn bắt tôi về đồn sao? Bây giờ tôi đi theo anh, tôi cũng muốn xem anh với tư cách một cảnh sát nhân dân, chấp pháp như thế nào?"
Lê Trung lắc đầu:
"Bí thư , tôi sai rồi, bên dưới có sai xót, là tôi không đủ trách nhiệm."
Thị trấn Đại khá rắc rối, Quốc cũng không muốn quá náo động, đáp:
"Sáng thứ hai tôi cần bản tường trình vụ việc này."
Dứt lời dẫn Mai đi ra. Khi ra khỏi địa phận làng Đại, Mai gương mặt mới bớt hoảng, lắp bắp:
"Anh...Anh thật sự là bí thư sao?"
Quốc cười:
"Ừm. Tôi biết hoàn cảnh cô. Nhưng sau đừng tới nơi này nữa. Muốn kiếm tiền thì đợi tuần sau xã triển khai Hợp tác xã, cô tham gia, tôi đảm bảo thu nhập ổn."
Xong rút từ ví một xấp tiền đưa qua, nhìn Mai định từ chối, Quốc nói:
"Vì tôi mà cô dính vào rắc rối không thể làm việc, đây là tiền tôi cho cô ứng trước . Đợi khi cô vào HTX, tôi sẽ trừ dần."
Mai biết gia đình cần, không từ chối, liên tục cúi đầu cảm tạ, Quốc cũng Mai về tận nhà an toàn, khuôn mặt mới giãn ra.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |