Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hà ‘sen’

Tiểu thuyết gốc · 1582 chữ

Âm thanh máy móc vang, Quốc mở mắt nhìn hoàn cảnh quen thuộc, nhưng tâm trạng vui vẻ cũng biến mất. Bởi dù được dùng ánh mắt thượng đế quan sát chúng sinh, phóng thích đủ mọi thú tích không cần lo sợ, nhưng không gian cùng thời gian gò bó, Quốc dần nhàm chán, thở dài:

“ Quay về thôi.”

Nhưng âm thanh lạnh lẽo đáp:

“Chưa hoàn thành nhiệm vụ, chưa thể trở lại.”

Quốc nhíu mày:

“Không phải ta đã tiêu xong tiền trong thời gian quy định rồi ư.”

“Đó là nhiệm vụ mở màn. Muốn chính thức thoát thì cần hoàn thành nhiệm vụ cuối: Vang danh thế giới.” m thanh dứt, một nguyên tắc cùng giới thiệu chi tiết nhiệm vụ truyền vào. Quốc gật đầu, thầm suy tính phương hướng.

Tối hôm đó, trên bàn ăn, Quốc nói:

“ Hôm trước, con có đầu tư chứng khoán kiếm được một khoản. Mai con muốn mua chút đồ, sắm sửa cho gia đình. Bố mẹ đi với con nhé.”

Bà Lam xua tay:

“ Gớm. Có chút đó để dành lấy vợ. Nhà mình cũng có thiếu gì đâu.”

Quốc sớm hiểu tính mẹ, quay sang nói chuyện với ông Thừa, nói nhà A có, thằng B mua. Quốc cũng muốn học tập, để phụng dưỡng cha mẹ. Chưa kể, còn uống với ông Thừa hai - ba ly, đây cũng là lần đầu hắn uống ở nhà. Ông Thừa hài lòng:

“ Con nó có hiệu là được. Mai tôi với bà đi.”

Gương mặt tươi roi rói. Bà Lam ngồi lải nhải không thôi.

Sáng sớm, sang nhà An, vừa tới cửa, Quốc cười:

“ Ui thơm quá. Đây là canh chị nấu ư? Ngon quá. Em làm bát nhé.”

An cười:

“ Chú ngồi đi, anh lấy bát. Mà làm chén không?”

Quốc đáp:

“ Đã rượu bia không lái xe. Hôm nào về anh em làm chút.”

An cười. Hai anh em dùng bữa tiện hỏi han. Quốc trả lời đầy thoải mái, đôi khi cũng hỏi nhà này nhà kia, An bất ngờ vô cùng. Đợi Quốc lấy xe đi, An cười:

“ Thằng bé khác rồi. Lớn rồi.”

Quốc lái xe chở ông Thừa và bà Lan đi mua vô số đồ. Boa riêng cho thợ và hy vọng họ mau chóng chuyển đến. Đúng là có tiền, việc gì cũng nhanh, khi cả gia đình vừa ăn xong thì đồ đã tới ông Thừa cười tít mắt, chỉ lắp đặt, đồng thời quay video gọi cho bạn bè.

Khi bố mẹ bận rộn trang hoàng cho ngôi nhà mới, thì Quốc cũng trở lại thành phố, tới một tiệm máy ảnh nhỏ. Đúng 10h5 phút, chậm rãi bước vào, cùng lúc đó một bóng người từ trong bước ra, cả hai va chạm, ly nước trên tay cô gái đổ ướt sũng vai áo, cô gái luống cuống:

“Xin lỗi….xin lỗi…..”

Vừa nói vừa luống cuống lục tung túi xách tìm khăn giấy. Mặc dù mái tóc đã che đi khuôn mặt chỉ lộ ra cái cổ trắng nõn, nhưng không khó xác định đây chính là một đại mỹ nữ, cũng chính là đối tượng Quốc tìm, người Quốc muốn thay đổi số phận trước khi thật sự rời đi.

Mặc dù trong cái vòng lặp vô hạn, người phụ nữ này, Quốc ngủ vô số lần, nhưng mỗi khi chứng kiến, lòng hắn vẫn vô cùng rung động, nhất là dáng cao, mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, hông đeo thắt lưng da, càng hiện lên vóc người hoàn hảo.

Lúc này, cô gái cũng lấy được khăn, lau vết nước đổ lên người Quốc, đồng thời nói:

“Tôi không cố ý, để tôi đi mua cho cậu cái áo khác.”

Quốc thu hồi ánh mắt, cười:

“Áo tôi ướt thế này, cô có lau nữa cũng không hết. Cô lau bản thân mình đi.”

Hà ‘sen’ ( - tên cô gái) cũng hiểu ra, má ửng hồng, quay người sang bên, dùng khăn lau vết ướt trên ngực, Quốc nuốt nước bọt, thầm than:

“Đúng là yêu tinh a?”

Một lát sau, Hà ‘sen’ quay đầu nói:

“Xin lỗi, hay để tôi mua cậu chiếc áo mới.”

“Không sao, nắng này lát nữa là khô ngay thôi.”

“Thật không sao chứ?”

Nhìn nét mặt chân thành của Hà ‘sen’, Quốc cảm thấy thương hại cùng chua xót. Bởi trong hoàn cảnh này, một cô gái đanh đá thì sẽ chửi té tát, còn một cô gái bình thường bĩu môi bước tiếp, chỉ có cô gái còn giữ được sự thuần lương, mới hành xử như vậy. Ngẫm tới đây, Quốc mỉm cười mà vẫy tay tiêu sái, chậm chậm quay đầu rời đi. Hà ‘sen’ đành chậm rãi ngồi lên xe hơi cách đó không xa, nhưng đúng lúc này, trời sầm lại, tiếng chớp kinh hoàng, báo hiệu cơn mưa lớn. Hà ‘sen’ lái xe chậm chậm tới cạnh, mở cửa xe nói:

“Cậu đi đâu, để tôi đưa cậu đi? Trời mưa đi không tiện.”

Quốc dù trong lòng mừng vui, bởi kế hoạch thành,vẻ mặt ngượng ngùng, đáp :

“Vậy làm phiền chị.”

Sau đó ngồi cạnh ghế lái. Những hạt mưa nặng trĩu trút, Hà ‘sen’ tập trung lái xe, Quốc mê mẩn nhìn sang hai bầu ngực căng tròn đang muốn nhô ra, đặc biệt dây thắt càng tôn lên sự hoàn hảo. Đúng lúc này, xe phanh gấp, bởi có xe máy phóng bất chấp tạt qua, Hà ‘sen’ nhìn đoàn xe trước mặt, thở dài:

“Sợ là bên trên ngập, đi không biết bao giờ mới tới. Nhà tôi gần đây, hay cậu vào tạm nhà tôi, đợi mưa tôi đưa cậu về.”

Quốc cười:

“Đưa tôi về nhà không sợ bạn trai của chị hiểu lầm sao?”

Hà ‘sen’ cười, tựa như đóa sen trong đầm sâu thoáng chốc bùng nở, duyên dáng chỉ ngón tay vào Quốc, đáp:

“Cậu bao tuổi chứ, ai thèm ghen? Hơn nữa, tôi còn chưa có bạn trai.”

Quốc giờ mới nhận ra, dù tốt nghiệp đại học, nhưng thân thể không quá cao giáo, cùng mặc đồ cấp ba, khiến người ngoài dễ hiểu lầm bản thân mới 16, đối với người từng trải như Hà ‘sen’ đúng là không đáng quan ngại, nhưng Quốc lắc đầu:

“Với mỹ nữ như chị, bất kỳ người con trai ở độ tuổi nào cũng sẽ trở nên rất nguy hiểm.”

Hà ‘sen’ vén lọn tóc rủ trước trán ra sau, gương mặt đỏ hồng trừng mắt nhìn sang, đáp:

“Ý cậu nói tôi có sức hấp dẫn với bất kỳ nam nhân nào?”

Nhưng với kẻ già đời như Quốc thì cởi bỏ vỏ bọc, nó lại ẩn chứa đầy xấu hổ, khiến Hà ‘sen’ càng thêm quyến rũ. Quốc không e dè, mà chống cầm nhìn chằm chằm, nói:

“Điệu bộ này của chị có sức sát thương lớn nhất đấy.”

Hà ‘sen’ hừ nhẹ:

“Trông cậu hiền lành thế kia mà gan không nhỏ, biết trêu đùa các cô gái rồi, nếu tôi là chị cậu, sẽ dạy dỗ cậu tử tế.”

Quốc cười:

“Nếu tôi có người chị hấp dẫn như vậy, ước mỗi ngày được chị dạy dỗ mà chẳng được ấy chứ.”

Hà ‘sen’ dưới ánh mắt nóng rẫy kia cố chấp muốn nhìn sâu vào trái tim mình, trong lòng bất giác hoảng hốt, nhưng lại chẳng cảm thấy ghét bỏ, che tay trước mắt Quốc, nói:

“ Đừng nhìn nữa, tôi không muốn có em trai mặt dày như vậy, tôi đang hoài nghi đưa cậu về nhà có phải là quyết định chính xác không đây…. Này, nói muốn làm em tôi, mà còn chưa biết tên cậu đó.”

Quốc đáp:

“Hoàng Ái Quốc - Yêu nước, Yêu dân tộc. Mà tên chị là gì.”

Hà ‘sen’ quay đầu chăm chú lái xe, trả lời:

“Cậu mới nói chừng đó mà muốn biết tên của đại mỹ nữ này à?”

Quốc trầm ngâm:

“Vậy chị cần biết gì?”

Xong không kịp Hà ‘sen’ nói đã tâm sự toàn bộ chuyện bản thân gần đây. Từ khi ra trường, về nhà bị ép cưới vợ….Mà Hà ‘sen’ nghe vô cùng chăm chú, bất chợt Quốc im lặng, Hà ‘sen’ giật mình:

“Này, làm gì thế, nói xong rồi à? Mà kể với tội vậy, không sợ tôi nói ra bên ngoài ư?”

Quốc đáp:

“Tôi cảm thấy chị đáng tin tưởng, mà chị làm chị tôi nhé.”

Hà ‘sen’ trước câu nói còn đàn cảm động thì Quốc tiếp:

“Tôi đã nói hết với chị rồi, chị còn chưa nói tên của mình đó.”

Hà ‘sen’ cười buồn lắc đầu:

“Tôi tên Lê Thanh Thuý, nhưng mọi người thường gọi thân mật là Hà ‘sen’, tôi là cô gái hư, không xứng làm chị cậu.”

Quốc biết Hà ‘sen’ lòng chua xót, nên cố ý dùng giọng điệu trêu ghẹo, nói:

“Hiện giờ gái hư mới làm người ta yêu, tôi gọi chị là chị Hà nhé.”

Hà ‘sen’ gắt giọng:

“Phì, miệng chó không mọc được ngà voi.”

Không thấy Hà ‘sen’ phản đối, Quốc nói:

“ Chị Hà, chị làm gì? Em còn chưa biết đấy.”

Hà ‘sen’ cắn môi nghĩ hồi lâu, nhưng cũng không nói, tập trung nhìn trước lái xe. Quốc đành im lặng, chặng đường tiếp theo trở lên nặng trĩu.

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.