Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn thành nhiệm vụ

Tiểu thuyết gốc · 1790 chữ

Không bao lâu, xe cũng tới nơi ở Hà ‘sen’, đây là một căn hộ độc lập rộng gần 200m2, tách biệt hoàn toàn xung quanh, khi tới cửa nhà, Hà ‘sen’ nói;

“Thật xin lỗi, chỗ tôi không có dép nam, cậu đi dép của tôi hoặc đi đất cũng được. Cậu đợi tôi đi lấy áo.”

Quốc cũng không quá câu lệ gật đầu. Mặc dù bên ngoài xa hoa, nhưng bên trong vô cùng đạm bạc, ngoài bàn uống nước, chỉ có tivi cùng vài chậu cây. Điều này khiến không gian quặng quẽ, như đúng tâm hồn chủ nhân. Khi Quốc đang quan sát, thì Hà ‘sen’ tay cầm bộ y phục mới thay ra, nói:

“Cởi áo của cậu ra, tôi giúp cậu giặt, dùng máy sấy một lúc là khô.”

Quốc đáp:

“Lấy ra ngoài thong thả phơi cũng được.”

Hà ‘sen’ vẫn lắc đầu, Quốc đành tuân lệnh, sau đó được chứng kiến cảnh đẹp, khi chứng kiến người đẹp giặt dũ, bộ ngực chuyển động nhịp nhàng. Bất giác trên TV ngoài phòng khách, vang lên bản tin thời sự:

“Ngày X, công an tạm giữ Chủ tịch Thành Phố B, do liên quan tới cáo buộc tham nhũng, nhận hối lộ.”

Hà ‘sen’ ngừng tay, thân thể khẽ run, Quốc biết mình vô tình, vội tắt, ngâm nga:

“Người lạ ơi, cho tôi mượn bờ vai….”

Hà ‘sen’ trong lòng không thể kiềm chế khóc oà. Quốc vội ôm cơ thể thành thục đầy đặn của cô trong lòng, nói:

“Chị Hà, em nhất định không để ai làm tổn thương chị…”

Người Hà ‘sen’ mềm đi, rồi bắt đầu run run, từ đôi mắt khép chặt nước mắt chảy ra, chảy dọc theo gò má trắng như tuyết đầu mùa rơi xuống.

Một lúc sau, do cảm xúc dồn nén bấy lâu, Hà ‘sen’ mệt thiếp đi. Quốc nhẹ đặt người lên giường.

Ra phòng khách, Quốc cầm điện thoại Hà ‘sen’ soạn một tin nhắn. Không quá 10s, số đó gọi lại, giọng lạnh lùng:

“Mọi chứng cứ đã tiêu huỷ, cô có tố cáo, thì tôi chỉ cần không nhận thì cũng chả sao. Nhưng tới khi tôi ổn thì không chỉ cô mà gia đình cô sẽ bị tôi dằn vặt đến chết.”

Quốc cười:

“Haha. Ông có đảm bảo ông không làm gì khuất tất không? Vụ án này không có, nhưng vụ án ở Xí nghiệp C tôi có? Đủ sức để ông mất hết sự nghiệp, ngồi tù mọt gông.”

Giọng bên kia trầm lại:

“Cậu là ai?”

Quốc đáp:

“Là ai không quan trọng, nhưng chỉ cần ông hứa tôi ba điều, tôi sẽ không bao giờ tiết lộ.”

“Cậu nói đi?”

“Một, cắt đứt mọi liên quan tới chị Hà và gia đình chị ấy. Hai, gửi tới STK ABCXXX, 1 triệu đô. Ba, bảo người rút đơn kiện với Chủ tịch tỉnh.”

Bên kia trầm mặ thật lâu, đáp:

“Được, nhưng làm gì để tôi tin được cậu.”

Quốc cười:

“Bằng chứng kia chỉ có 1 file gốc. Tôi sẽ đưa chìa khoá cho chị Hà, chỉ cần ông không manh động, chị ấy chắc chắn sẽ không chó cùng rứt dậu.”

Nói tới đây, bên kia cũng tắt. Quốc xoá mọi manh mối, chỉ để số điện thoại rồi rời đi biệg thự

Tối muộn, Hà ‘sen’ thức, khi chứng kiến bên ngoài vắng tanh, lòng có chút mất mát. Nhưng đúng lúc này, một con số gọi tới. Hà ‘sen’ run run cầm lấy, nói:

“Chào ngài, không biết gọi tôi có việc gì ạ?”

Bên kia giọng đàn ông mỉa mai:

“Đúng là con đ* già, rất nhanh tìm được kẻ để dựa. Yên tâm, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, tiền đã chuyển tới tài khoản của cô, kiểm tra đi. Tôi hy vọng, không bao giờ thấy bản mặt của cô.”

Hà ‘sen’ ngơ ngơ thì bên kia điện thoại đã dứt, mãi sau, cô mới bật TV, đúng lúc thời sự vang:

“Qua điều tra, xác định không có bằng chứng, đồng thời, bị đơn đã rút. Tòa tuyên án, Chủ tịch X vô tội.”

Tiếp theo, là chủ tịch X đứng phát biểu:

“Cả cuộc đời tôi sống và phấn đấu vì lý tưởng của Đảng, cây ngay không sợ chết đứng….”

Mà người trong cuộc Hà ‘sen’ lơ ngơ. Mấy ngày sau, qua mạng lưới quen thuộc, Hà ‘sen’ cũng biết nguyên nhân, nhớ tới thân ảnh đó, khẽ nở nụ cười, bấm số trên mảnh giấy. Quốc nhanh chóng bắt máy, đáp:

“Chị Hà, cuối cùng chị cũng nhớ tới đứa em này.”

“Hừ, cậu bỏ đi tôi còn chưa trách đâu. Đúng đồ con nít có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.”

Trêu đùa một hồi, Hà ‘sen’ nghẹn ngào:

“Cảm ơn cậu.”

Quốc cắt ngang:

“Có gì đâu. Mà em cũng có chuyện nhờ chị đây.”

Hà ‘sen’ vốn đang lo không biết bao đáp sao, nghe vậy, sáng mắt:

“Được, cậu nói đi, dù có nhảy dầu sôi nước bỏng, tôi cũng cam lòng.”

Quốc lắc đầu:

“Chị đẹo thế, em nào dám cho chị nhảy. Đàn ông biết chắc giết em chết.”

Xong tiếp:

“Em nuốn đi nước ngoài có việc, nhưng mẹ bắt phải mang con dâu về, mới đồng ý. Chị giúp em nhé.”

Hà ‘sen’ gương mặt khẽ đỏ, đáp:

“Đượ.”

Sau đó hai người trao đổi, huyên thuyên thật lâu, tới khi tắt điện thoại, Hà ‘sen’ trên môi vẫn nở nụ cười.

Mấy ngày sau, Quốc dẫn Hà ‘sen’ về, nhưng vốn tưởng chỉ qua loa cho có chuyện, nhưng bà Lam đã giữ một mạch Hà ‘sen’ ở lại, tâm sự tỉ tê. Quốc cũng không rõ trong đêm xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau, bà Lam bắt xe, cả nhà đã tới gia đình Hà ‘sen’, lễ ăn hỏi, và lễ cưới chỉ trong vòng 1 tuần. Dù làm đủ sự kích thích, nhưng đám cưới thì quả thực lần đầu Quốc trải qua, nên tới tận đêm tân hôn, Quốc vẫn mơ màng, nhìn Hà ‘sen’, nói:

“Thật xin lỗi chị. Không hiểu mọi chuyện tại sao như thế này.”

Nhưng Hà ‘sen’ không đáp mà chỉ tiến tới. Dù Quốc có định lực tới đâu, thì trước người phụ nữ đẹp khó kiềm chế. Trong đêm 1 cảnh xuân miên man. Những ngày tiếp theo, Quốc chìm đắm trong mỹ lệ, cho tới khi âm thanh đếm ngược thời gian nhiệm vụ bắt đầu. Quốc thoáng trầm tư, sau một hồi suy nghĩ, quay sang Hà ‘sen’ nói:

“Cảm ơn chị, nhưng em thực sự có chuyện phải đi. Nếu thuận lợi sẽ sớm quay lại. Cha mẹ nhờ chị chăm sóc.”

Hà ‘sen’ hiểu ý ôm chầm lấy Quốc, nhẹ giọng:

“Vâng, có gì chị luôn đợi em. Bảo trọng nha.”

Quốc ngồi lên xe phóng đi, mà không hay, Hà ‘sen’ tay khẽ xoa bụng đang nhô lên cao.

Tới Hà Thành, Quốc lái xe ở một cửa hàng để bảo dưỡng, thuê một khách sạn khẽ hoá trang và dùng dụng cụ, mở được 1 con xe sang, chậm rãi phóng lên cao tốc. Và đăng nhập vào tài khoản Tiktok của bản thân, bật Livestream:

“ Từ nay, tôi sẽ cho mọi người thấy, sự tiêu tiền của 1 đại gia.”

Do có vài triệu fan, nên Livestream cũng nhanh thu hút, tiếng bình luận rôm rả:

“ Ui ui…Liên Bang lại có người kế thừa Thánh Quảng nổ rồi. Haha.”

“ Xây lầu 1 ngóng chờ.”

“ Cắm mắt.”

“ Ui. Tiktok đây là bị hack ư? Hảo hán.”

Quốc tắt bình luận, thoải mãi trình diễn quá trình quen thuộc:

[ Ăn phở, hống hách mắng bà chủ.]

[ Mua vàng, báo cảnh, anh hùng cứu mỹ nhận.]

[ Phối hợp công an, bắt gọn bọn cướp ở Royal.]

[ Kịp thời dập tắt đám cháy ở một cửa hàng.]

[ Vạch trần thủ đoạn, tống đám Lâm ngồi tù.]

[ Ngăn cản cô gái nhảy lầu…]

……

Chứng kiến toàn bộ, các anh hùng bán phím thi nhau múa. Người thì khen Quốc là anh hùng, người thì mỉa mai Quốc là kẻ đen đủi, đi đâu hoạ tới đó, khôn hồn hãy ở nhà. Và ý kiến ra sap thì cũng không ngăn được sự nổi tiếng, dần dần cả thể giới đều đón xem. Dần dà, thời gian nhiệm vụ cũng tới 24h đếm ngược, Quốc cảm thấy đã đủ, cần quay về thực tại, nhìn vào màn hình, mỉm cười:.

“ Đến giờ phải đi rồi, tôi dẫn mọi người cùng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.”

Phía dưới lập tức nổ ra:

“ Anh hùng, anh là ai, tôi là A - phóng viên VTV, muốn phỏng vấn độc quyền anh.”

“ Hãng X - men muốn thuê anh làm đại lý hình ảnh toàn cầu.”

“ Soái ca, em yên anh.”

“ Đại ca, cho em xin nhận của anh 1 lậy.”

Quốc đáp:

“ Làm anh hùng không để lại tên tuổi. Thế mới là anh hùng.”

Sau đó, đi vào một post điện thoại công, bấm một số, cao giọng:

“ Alo, tôi là công dân, tôi muốn báo án.”

Sức ảnh hưởng của Quốc quá nên, nên Tổng Cục QP cũng theo dõi, điện thoại vừa đổ trương, đầu dây bên kia, khẩn trương, đáp:

“ Vâng, chào đồng chí, tôi xin được phục vụ.”

Quốc thản nhiên:

“ Trong tay tôi có 10 GB thông tin về nhóm Thế giới ngầm và các vụ làm ăn phi pháp, liên quan đến các quan chức cấp cao. Tôi muốn gửi.”

Bên kia trịnh trọng:

“ Ngài ở đâu, tôi đến.”

Quốc cười:

“ Không cần. Tôi đã gửi tới hòm thư Quốc gia. Mời đọc. Hy vọng đừng để tôi thất vọng.”

Xong nhìn lại màn hình, nhẹ giọng:

“Mọi người giúp tôi giám sát.”

Lời dứt, vô số viên đạn bay tới, Quốc ngã ngục máu tràn bên khoé miện, Quốc sớm lường trước, nên cầm lấy quả lựu đạn, rút chốt, nhếch mép:

“ Tạm biệt.”

Tiếng nổ vang, camara vỡ nát, Livestream dừng, nhưng vô số bình luận vẫn nhảy múa. Ngay đêm, cuộc họp Trung Ương bất thường được tổ chức, toàn bộ lực lượng Công An cũng như Quân đội đồng loạt ra quân. Vô số tổ chức bị diệt, vô số quan tham bị tống giam. Tiếng nói dân chúng hân hoan, nhưng đồng thời câu hỏi nghi vấn: Chàng trai ấy là ai? - Chỉ có Hưng Thành Hà ‘sen’ vừa ôm đứa con đỏ hỏn, vừa nhìn màn hình, khóc hết nước mắt.

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.