Làng Địa Ngục 1
Sau phút cao trào về mặt tinh thần, giờ đây Văn mới để ý xung quanh những đôi mắt màu đỏ đã tắt ngấm, những cơn gió làm hắn ớn lạnh, xung quanh chỉ toàn là cây cối, rêu mốc và dây leo quấn chằng chịt. Cảnh vật không giống bất kỳ nơi nào hắn từng thấy; có gì đó cổ xưa và u ám đến mức kỳ dị. Những tán cây cao to lớn, cành lá đan kín như muốn che khuất mọi ánh sáng. Tiếng động lạ phát ra từ những bụi cây gần đó làm hắn giật mình, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy bóng tối sâu hun hút.
Nhận ra không có đường lùi, Văn đành đi theo lối mòn hẹp giữa hai hàng cây, hy vọng rằng nó sẽ dẫn hắn đến đâu đó an toàn hơn. Con đường này quanh co, uốn lượn như thể dẫn sâu vào lòng rừng, mặt đất thì ẩm ướt và trơn trượt, khiến mỗi bước chân của hắn đều đầy thận trọng. Đôi lúc, Văn nghe thấy tiếng cú kêu văng vẳng từ xa, có khi là tiếng cành cây khô gãy lách tách ngay phía sau, làm hắn dừng lại và quay phắt người, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng đêm dày đặc.
Trời bắt đầu lạnh hơn, và sương mù lảng bảng bốc lên, tạo thành từng đám mờ ảo bao quanh đường đi. Đột nhiên, trước mắt Văn hiện ra một bóng đen mờ mờ, đứng bất động giữa con đường. Hắn nuốt nước bọt, cố gắng nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là một người đàn ông gầy gò, mặt mũi đầy những vết sẹo chằng chịt, mặc bộ quần áo vải thô đã bạc màu. Người đàn ông nhìn Văn chằm chằm, không nói gì, chỉ nghiêng đầu như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Văn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ho khẽ và hỏi: "Chào ông... đây là đâu vậy? Tôi bị lạc, không biết đi hướng nào."
Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa tay ra hiệu cho hắn đi theo. Không còn lựa chọn nào khác, Văn đi theo ông ta qua những lối mòn hẹp, sâu vào rừng. Càng đi, sương mù càng dày đặc, đến mức hắn chỉ thấy được bóng lưng người đàn ông lờ mờ phía trước. Đến một lúc sau, người đàn ông dừng lại, chỉ tay về phía trước.
Văn ngẩng lên, và trước mắt hắn hiện ra một khung cảnh kỳ lạ: một ngôi làng nằm lọt thỏm giữa rừng rậm, xung quanh là những dãy núi đá nhọn hoắt, cao sừng sững như bức tường tự nhiên bao bọc lấy cả khu vực. Những căn nhà lợp mái rơm xiêu vẹo, cũ kỹ đứng rải rác, ánh lửa leo lét phát ra từ một vài gian nhà trông đến rờn rợn.
Khi bước gần tới làng, Văn nhận ra một mùi hôi tanh kỳ lạ bốc lên từ đâu đó. Hắn nhìn quanh và thấy những chiếc bùa chú, bát hương, tượng gỗ hình người cùng nhiều vật phẩm cúng tế bày rải rác dọc theo đường đi. Từng bức tượng gỗ khắc hình mặt người, đôi mắt trừng trừng nhìn hắn như thể đang sống, lại thêm những vòng dây gai khô quấn quanh cổ và tay tượng, khiến Văn càng thêm bất an.
Khi vừa đến ngôi làng, Văn đã nhanh chóng nhận ra không khí ở đây hơi... kỳ dị. Đám người làng đều ăn mặc giống nhau, áo vải thô màu tối, khuôn mặt thì trông vừa bí ẩn vừa nghiêm nghị. Ai nấy đều lấm lét nhìn hắn như nhìn một vật thể lạ, khiến Văn không biết là mình đang đứng trong một làng hẻo lánh hay bị lọt vào buổi casting phim kinh dị nào.
Người đầu tiên hắn gặp là một ông cụ nhỏ thó nhưng gương mặt lại đầy vết nhăn, đôi mắt sáng quắc và miệng lầm bầm. Ông ta nhìn hắn từ đầu tới chân, lẩm bẩm mấy câu mà Văn không hiểu, rồi đột nhiên bật cười khà khà, nói với những người khác, "A! Cuối cùng cũng có thêm người đến chịu trận thay cho chúng ta rồi!"
Nghe thấy thế, Văn giật mình hỏi lại: "Chịu trận gì cơ, bác?"
Ông cụ chỉ mỉm cười, đôi mắt tinh quái nheo lại, nói: "Ồ, chỉ là chút... thử thách nhỏ thôi! Cậu cứ yên tâm, chúng ta chỉ muốn nhờ cậu giúp một chút để hoàn thành nghi thức của làng." Rồi cụ nháy mắt, như thể việc đó nhẹ nhàng chẳng khác gì nhờ Văn đi rửa bát.
Ngay khi Văn vừa định thắc mắc, một cô bé từ phía sau rón rén bước tới, khẽ kéo tay áo hắn, thì thầm: "Anh ơi, anh phải cẩn thận đấy... Lão Huyết Đằng ghét người lạ lắm!" Giọng nói yếu ớt của cô bé như tiếng gió thoảng qua, nhưng khuôn mặt lo lắng của em lại khiến Văn cảm thấy lạnh sống lưng.
Khi trời tối dần, dân làng mời Văn tới buổi họp làng tại một ngôi đình nhỏ cũ kỹ ở trung tâm. Mọi người xúm lại, nhìn hắn chằm chằm như đang chờ đợi xem "vị cứu tinh mới" này sẽ làm được gì. Để phá tan không khí căng thẳng, Văn cố gắng cười thân thiện, nhưng điều đó chỉ khiến đám trẻ em xung quanh giật lùi, ánh mắt đầy nghi ngại như thể hắn là một con thú hoang vừa xổng chuồng.
Giữa lúc bối rối, một người phụ nữ trung niên tên là bà Ba bước lên, rành rọt tuyên bố: "Chúng tôi nghe nói anh là người từ ngoài đến, chắc hẳn anh có sức mạnh đặc biệt để giúp chúng tôi phong ấn lại con quái vật Huyết Đằng?"
Nghe vậy, Văn chỉ biết gượng cười: "À... tôi chỉ là nhân viên văn phòng thôi, không mạnh mẽ gì đâu ạ... mà phong ấn gì cơ, tôi chỉ được cấp trên giao việc ở đây 15 ngày thôi?"
Lời vừa dứt, không khí xung quanh như ngưng đọng. Người làng nhìn nhau, có người hốt hoảng, có người lẩm bẩm: "Cấp trên là gì??" nhưng phần nhiều là những gương mặt thất thần thốt lên: "Trời ơi, hắn không biết gì hết!"
Một ông già khom lưng run rẩy chống gậy đến gần Văn, giọng nói trầm bổng: "Cậu không biết gì thật sao? Vậy làm sao cậu sống sót ở đây 15 ngày để phong ấn Huyết Đằng được? Đừng nói là cậu đến đây mà không có gì để phòng thân chứ?"
Văn lắc đầu, miệng cười gượng gạo, còn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện, ông lão đã thở dài rồi quay lại đám đông. "Chúng ta tiêu rồi! Cái làng này không có ai khác ngoài cậu ta mà lại chẳng biết phong ấn là gì cả!"
Đăng bởi | thanhsin95 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |