Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làng Địa Ngục 2

Tiểu thuyết gốc · 1708 chữ

Khi tiếng thở dài của ông lão vang lên, cả ngôi làng dường như chìm vào im lặng. Những ánh mắt sắc lạnh như dao băng vào Văn, làm hắn cảm thấy như mình đang đứng giữa một cuộc thẩm vấn. Hắn cười gượng, cố gắng tìm cách hòa nhập.

"Thật ra, tôi có thể... xem xét tình hình!" Văn lắp bắp, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Có thể tôi không biết về Huyết Đằng, nhưng tôi là một nhân viên văn phòng tài ba! Tôi có thể... à, lập báo cáo hoặc thuyết trình gì đó cho mọi người!"

"Báo cáo?" một phụ nữ đứng gần đó hóm hỉnh. "Cậu nghĩ bọn ma quỷ sẽ chờ để nghe báo cáo của cậu à?"

"Cậu không cần báo cáo, cậu cần phong ấn! Chúng ta cần hy vọng!" một người đàn ông khác kêu lên, ánh mắt cầu cứu.

"Thế... phong ấn thì làm thế nào?" Văn cố gắng tìm kiếm thông tin.

"Thực ra, phong ấn Huyết Đằng rất đơn giản," một bà già lên tiếng. "Chỉ cần cậu đứng ở nơi nó sinh trưởng là nơi tổ chức lễ tế của dân làng, đọc một câu thần chú trong lúc trước khi nó kịp nhận ra và... giết cậu..."

"Huyết đằng?" Văn cắt ngang. "Huyết đằng là cái gì? Có phải là một thứ để thờ phụng? nhưng thứ thờ phụng thì sao mọi người lại muốn phong ấn nó..?"

Ông già khom lưng lắc đầu, "Không, không phải là chúng tôi muốn thờ phụng! Đó là một loại thụ tinh tồn tại hàng trăm năm ở nơi này, để sống ở đây chúng tôi phải tế lễ cho nó! Mà cậu cũng không cần phải biết kĩ đâu, cứ đứng ở lễ tế, đọc thần chú thôi."

Văn nhíu mày, "Thần chú gì?"

Bà Ba trừng mắt nhìn hắn. "Cậu không biết thần chú sao? Bây giờ còn hỏi thế này thì tốt nhất là cậu nên làm tế phẩm! Mau lên, chúng ta không có thời gian , chỉ còn 15 ngày nữa là tới lễ tế rồi!"

Lúc này, Văn cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. "Chẳng lẽ tôi phải đối diện tất cả một mình?"

"Đúng vậy!" những người dân làng đồng thanh, khiến hắn cảm thấy như bị dồn vào góc tường.

"Cậu có thể ở lại làng chuẩn bị hoặc nghỉ ngơi, tuy nhiên đến lễ tế thì cậu phải đi, tôi không muốn cả làng chôn theo cậu đâu! Cũng đừng hi vọng trốn đi, chưa ai thoát được khỏi ngôi làng này cả, kể cả những kẻ lạc vào như cậu!" Ông lão già nhất trong đám đông giọng đầy thất vọng lắc đầu, sau đó quay người rời đi.

"Anh có thể ở tạm nhà em" - một cô bé trạc 12-13 tuổi giật nhẹ vào tay áo Văn. Hắn quay sang hỏi: "Người nhà em không phiền chứ?" - "Không, chỉ có hai chị em ở thôi, và giờ chỉ còn mình em."

"Em tên gì?" Văn hỏi

"Em tên Thanh..." Cô bé định nói thêm gì nhưng lại ngừng lại sau khi liếc đám đông dân làng còn chưa giải tán hết.

Văn theo chân Thanh về nhà cô bé. Ngôi nhà nhỏ nhắn, đơn sơ nằm ở góc làng, có vẻ như đã trải qua nhiều năm tháng đầy sự hiu quạnh như cách mà cô bé ở đây một mình vậy. Trong ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu, Văn cảm nhận được một không khí yên bình, nhưng nỗi lo lắng về Huyết Đằng vẫn vây quanh hắn.

"Chị em đã đi hiến tế cách đây hai năm," Thanh buồn bã nói, ánh mắt lướt qua những bức tường nhuốm màu thời gian. "Em luôn lo lắng rằng sẽ đến lượt mình."

"Đừng lo," Văn trấn an. "Anh sẽ tìm cách phong ấn Huyết Đằng. Có thông tin gì về nó không? Có thể giúp anh một chút không?"

"Thực ra, em nghe được nhiều chuyện từ bà nội," Thanh thì thầm. "Nhưng chúng rất khó hiểu và bí ẩn. Ai cũng nói rằng Huyết Đằng rất mạnh và nguy hiểm, và nhiều người đã biến mất khi cố gắng chống lại nó."

"Bà em đã nói gì về cách phong ấn nó không?" Văn hỏi, cảm thấy hứng thú.

"Bà từng kể rằng có một câu thần chú rất mạnh và cần người có tinh thần đủ mạnh để đọc nó, nhưng không ai nhớ chính xác. Nó được ghi trong viên đá cổ đó, nhưng không ai biết viên đá ở đâu. Bà luôn nói rằng nếu không tìm ra viên đá, làng sẽ không thể thoát khỏi sự khủng bố của Huyết Đằng." Thanh nói với giọng đầy trầm ngâm.

"Vậy tại sao không ai đi tìm viên đá đó?" Văn hỏi.

"Vì Huyết Đằng đã khiến mọi người quên, nó đã giết sạch những người già vào thời điểm nó xuất hiện, và hiện tại ai cũng sống trong sợ hãi," Thanh giải thích. "Nhiều người đã biến mất khi cố gắng tìm kiếm sự thật.""

"Vậy em có biết bà em ở đâu không?" Văn hỏi, mong rằng Thanh sẽ có một thông tin gì đó hữu ích.

"Bà em đã mất cách đây năm năm. Bà em thường nói, 'Hãy luôn nhớ rằng lòng dũng cảm và trí tuệ là hai thứ không thể tách rời. Chỉ cần con không quên, con sẽ luôn tìm ra được con đường.'" Thanh nói, giọng cô bé ngập tràn nỗi buồn.

Văn ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn giản, cố gắng sắp xếp lại những gì hắn đã biết. Huyết Đằng không chỉ là một sinh vật tà ác, mà còn là một phần của những ký ức đau thương của dân làng, mà giờ đây, hắn phải đối mặt. "Chúng ta có thể tìm hiểu xung quanh làng để thu thập thêm thông tin," hắn đề nghị.

Thanh gật đầu, đôi mắt long lanh thể hiện sự hiếu kỳ. "Có thể chúng ta sẽ tìm thấy một số dấu vết từ những người đã từng bị nó nô dịch."

Họ bắt đầu đi dạo quanh làng, chú ý đến những biểu tượng kỳ lạ khắc trên các bức tường cũ, những vật phẩm cúng tế bỏ quên và các dấu vết của những cuộc chiến trong quá khứ. Văn cố gắng ghi nhớ mọi thứ, nghĩ rằng có thể một số thông tin nhỏ nhoi sẽ giúp hắn trong việc phong ấn Huyết Đằng.

"Cẩn thận, anh Văn," Thanh cảnh báo khi họ tiến gần đến một khu vực bìa rừng rậm rạp hơn, "Nghe nói có nhiều oan hồn lảng vảng ở đây. Chúng có thể rất nguy hiểm."

"Yên tâm đi," Văn nói, cố tỏ ra can đảm dù mặt tái mét. "Ở đây gần làng sẽ dễ chạy về thôi!" - Hắn nghĩ: "Dù sao hậu duệ cuối cùng của Xích Quỷ cũng phải có năng lực tiềm ẩn nào đó để không bị vài con ma bắt nạt chứ nhỉ?"

Khi đêm dần buông xuống, không khí trở nên lạnh lẽo. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một mùi hôi thối nồng nặc, khiến cả hai cảm thấy rợn người. Đột nhiên, một tiếng cười khanh khách vang lên từ bóng tối. Văn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy những cái bóng lờ mờ và một vài cành cây gãy.

"Chúng ta phải quay lại thôi," Thanh nói, có chút lo lắng.

Nhưng trước khi họ kịp rời đi, một bóng đen lao ra từ phía sau. Nó có hình dáng mờ mờ của một người, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, chỉ còn lại đôi mắt đỏ ngầu như lửa. "Người lạ!" nó gầm lên. "Ngươi dám rời khỏi làng tiến vào nơi này sao?!"

Văn cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng hắn không thể để nỗi sợ hãi chiếm lấy. "Tôi không muốn gây sự! Tôi chỉ muốn giúp dân làng!" hắn nói, nhưng giọng hắn lại run rẩy.

"Giúp? Ha ha!" Oan hồn cười khúc khích, như thể đang thưởng thức một trò đùa tồi tệ. "Ngươi sẽ không thể làm gì được Huyết Đằng! Ngươi chỉ là thức ăn trong một cái bếp lớn mà thôi!"

Thanh kéo tay Văn, nhưng oan hồn đã nhào tới, tạo ra những cơn gió lạnh lẽo vây quanh họ. "Chạy!" Văn hô to, cả hai nhanh chóng quay lại và lao về phía ánh đèn trong ngôi làng.

Trong khi chạy, Văn cảm thấy như có ai đó đang theo sát sau lưng. Những tiếng thì thầm ma quái vang lên, "Huyết Đằng sẽ không để ngươi thoát!" Chỉ cần một chút nữa, hắn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo và những bàn tay vô hình đang chạm vào cổ áo mình, Văn chỉ còn lựa chọn duy nhất là vừa chạy vừa cởi phắt cái áo ra khỏi người. Mắt trái của hắn lúc này dần chuyển sang màu xám - cái màu của những đám mây hỗn độn nhưng lại co rút lại khi chỉ còn cách cổng làng vài mét mà Văn không biết.

"Chạy nhanh lên!" Thanh hét, mắt mở to như quả trứng gà. "Em không muốn bị biến thành món mặn cho bữa tiệc của Huyết Đằng!"

"Chắc chắn là bọn nó không thích món 'người sống' đâu, em cứ yên tâm," Văn thở hổn hển, chỉ kịp lướt qua cánh cổng trước khi quay lại mắng chửi oan hồn: "Trả lại đồ cho tao! Cái áo vest mà mày lấy! Mới mua ở chợ Đen đấy!"

"Nghe như một câu chuyện thú vị," Thanh lẩm bẩm, nhưng lúc này không phải lúc để tò mò.

Oan hồn dừng lại trước cổng làng, đưa đôi mắt nóng rực nhìn 2 người. Hơi thở của Văn trở nên gấp gáp, còn Thanh thì tái mét mặt. "Chúng ta... chúng ta phải làm gì bây giờ?" cô bé hỏi, giọng run run.

"Anh sẽ không từ bỏ," Văn nói, quyết tâm trong lòng dâng trào. "Anh cần phải tìm ra cách để kết thúc nhiệm vụ của anh và sống sót."

Bạn đang đọc Quảng Trường Thất Lạc sáng tác bởi thanhsin95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhsin95
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.