Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làng Địa Ngục 3

Tiểu thuyết gốc · 994 chữ

Khi đã an toàn bên trong làng, họ quyết định quay lại khu vực trung tâm, nơi có một cái cây cổ thụ to lớn, khẳng khiu như một ông lão say rượu đang giơ tay lên trời. Theo lời bà của Thanh, nhiều bí mật của làng được giấu quanh khu vực này.

"Anh có thấy gì không?" Thanh hỏi, ánh mắt dò xét quanh cái cây.

"Chỉ thấy một đám rêu xanh đang nhìn chúng ta," Văn trả lời, "Có khi chúng cũng muốn chia sẻ một vài bí mật."

"Đừng có đùa," Thanh nói, "Em cảm thấy như chúng ta đang bị theo dõi."

Văn nhìn quanh, rồi phát hiện ra một tấm bảng gỗ cũ kỹ, bám đầy bụi bặm, với những dòng chữ đã phai nhòa. "Có thể đây là một manh mối," hắn nói, cố gắng dùng tay gạt bụi đi.

"Cẩn thận đấy, có khi nó dẫn đến cái chết vì rất nhiều người đã tìm thấy manh mối rồi đi ra khỏi làng mà không trở về!" Thanh cảnh báo, mắt long lanh.

"Thế thì chúng ta nên xem thử," Văn nhún vai, "Chết một lần cũng không tệ còn hơn là không có hi vọng gì."

Khi hắn gạt sạch bụi, chữ hiện lên một cách mơ hồ: "Hãy đến nơi mà ánh sáng và bóng tối giao thoa trong ngôi làng, nơi duy trì sinh mệnh."

"Nghe như một câu đố trong trò chơi điện tử," Văn thốt lên, háo hức. "Cái gì ở đó, một con quái vật sao?" - Thanh hỏi.

"Chắc không phải đâu, nhưng có lẽ nó được một người trong làng em giữ" Văn mỉm cười, "hoặc bị bỏ quên trong khu vực nào đó."

"Nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa" Văn suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn mông lung ra xung quanh như muốn tìm 1 đáp án. "Nếu về địa lý thì chỉ có hoàng hôn và bình minh là giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, về chữ nghĩa thì ... chắc là hoàng hôn. Làng này có khu vực nào ở cuối làng phía Tây chứ Thanh" - Văn hỏi

"Có thể là nhà kho cũ ở phía Tây làng - trước đây nó chứa thực phẩm cho cả làng mỗi lần đi săn về đó anh!" Thanh nói với vẻ nghiêm túc-"Tuy nhiên đấy là nơi mà ông Hiểu, người duy nhất không tham gia vào các hoạt động tế lễ của làng đang sống, ông ấy lúc nào cũng muốn đổi chác và ghét người cùng thế hệ cả".

"Hãy đi nào! Chúng ta sẽ tìm thứ đó càng sớm càng tốt," Văn nói, tự tin hơn.

Nhà kho cũ phía tây Làng, một ông lão gù lưng đang ngồi tựa vào tường, đôi mắt ông ánh lên nỗi sợ hãi và bất lực. "Cháu tìm gì ở đây?" ông lão hỏi, giọng điệu như thể đang cố gắng giấu đi sự run rẩy.

"Chúng cháu đang tìm một vài thứ!" Thanh đáp, còn Văn thì lén lút nhìn quanh, cảm giác như những bức tường đang rình rập họ.

"Một vài thứ? Tìm ở chỗ nào?" Ông lão nhướng mày, bàn tay run rẩy xoa xoa cằm có vài sợi lưa thưa.

"Cháu nghĩ ông biết," Văn nói, cố tỏ ra bí ẩn nhưng sự hồi hộp đã khiến hắn không thể giữ được giọng điệu trầm ổn mà có chút thiếu tự tin.

"Biết chứ, nhưng phải trả giá và cũng phải có thứ để sử dụng," ông lão nói, ánh mắt khép lại chỉ còn một khe hở, trầm trầm trả lời.

"Ông cứ nói!" Văn nói, mắt lấp lánh hy vọng, nhưng hắn không thể ngăn được cảm giác lạnh sống lưng khi những tiếng rên rỉ từ bên ngoài vọng vào.

"Thế thì tìm một món đồ cũ bị mất của ta trước đã," ông lão đáp, giọng trầm xuống, "Món đồ đó từng cho ta biết nhiều bí mật của ngôi làng."

"Ông đã từng sở hữu món đồ đó khi còn trẻ?" Thanh hỏi, vẻ mặt ngây ngô nhưng cũng đầy nghi ngờ.

"Đúng, giờ nó đã rơi mất, và không có ai dám quay lại nơi đó sau khi Huyết Đằng xuất hiện," ông lão thở dài, ánh mắt u ám nhìn về phía cửa sổ.

"Vậy ông biết chỗ nào có thể tìm món đồ đó không?" Văn hỏi ông Hiển, không nhịn được cười nhưng cảm thấy sự tự tin dần tan biến.

"Ta đánh rơi khi cố gắng chạy về cổng làng hồi còn trẻ" ông lão ra vẻ nghiêm trọng, và không quên dặn dò: "Cẩn thận đấy, nhiều người đã không trở về khi cố gắng tìm kiếm."

"Ông đã từng ra ngoài làng?" Văn hỏi

"Đúng, chút bổng bột của tuổi trẻ, nhìn thấy vài thứ, cũng muốn đi làm vài thứ nhưng không đủ khả năng thực hiện, còn mất cả đồ tổ tiên để lại" - Ông Hiển giọng nói nhỏ dần như đứt hơi vì yếu sức và lâu rồi mới nói một hơi dài như vậy

Văn ôm trán "Lại phải quay lại cái chỗ vừa chạy trối chết à?"

"Chúng ta cùng đi thôi," Văn nói, vỗ vai Thanh.

"Nhưng khu vực đó quá nguy hiểm, chúng ta đâu làm gì được đám oan hồn?" - Thanh lo lắng

"Nếu không tìm ra thứ mà chúng ta đang cần trước khi lễ tế Huyết Đằng, thì không chỉ món đồ đó mà chúng ta còn chắc chắn mất cả mạng!"

Thanh gật đầu, không khỏi cảm thấy hồi hộp.

"Vậy sáng mai sẽ đi, có lẽ sáng thì đỡ nguy hiểm hơn 1 ít và chúng ta có thể chuẩn bị" - Hắn thầm nhủ "Chắc oan hồn chỗ này cũng ghét tỏi, nước tiểu trẻ con và máu chó mực chứ nhỉ? dù sao các cụ truyền lại trong truyện thì phải có vài phần sự thật!?"

Bạn đang đọc Quảng Trường Thất Lạc sáng tác bởi thanhsin95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhsin95
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.