Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làng Địa Ngục 4

Tiểu thuyết gốc · 1188 chữ

Trên đường trở lại nhà, sau khi nghe lời dặn dò của ông Hiển về chiếc gương, Văn và Thanh đã chuẩn bị những vật dụng cần thiết để bảo vệ mình khỏi oan hồn trong làng. Họ tìm đến nhà bà cụ ở đầu làng, người duy nhất còn nhớ chút kiến thức xưa về phòng chống các linh hồn.

Văn và Thanh chuẩn bị rời khỏi nhà bà cụ, bà đã lấy ra một chiếc áo khoác cũ kỹ nhưng chắc chắn, mặt ngoài được tẩm đầy mùi tỏi. "Đây là áo giáp bất khả chiến bại," bà cụ nháy mắt, "Tỏi này không phải tỏi thường đâu, mà là tỏi nhà trồng, qua bao mùa tế lễ vẫn thơm lừng, đảm bảo oan hồn nào cũng chạy xa!”

Thanh cầm chiếc áo, cười khúc khích vì mùi tỏi nồng nặc xộc lên tận mũi. “Anh Văn, em nghĩ anh nên mặc cái này,” cô nói, nháy mắt trêu. “Anh mà mặc thì oan hồn tránh xa anh cả cây số!”

Văn nhìn chiếc áo mà đắn đo, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Thanh, anh miễn cưỡng mặc lên. Chiếc áo trông chẳng hợp chút nào với phong cách của anh, lại còn phát ra mùi hăng nồng, khiến Văn muốn hắt xì ngay lập tức. Nhưng cả hai anh em biết rằng đây là cách duy nhất để bảo vệ mình khỏi oan hồn.

Sáng hôm sau, 2 người xuất phát ra khỏi cổng làng, Đang đi giữa khu rừng, Văn bỗng cảm thấy ai đó thì thầm sau lưng mình. Thanh thì đang mải tìm đường, nên Văn ngoái lại, định thần thì thấy một bóng đen thấp thoáng. Một vài oan hồn với đôi mắt trống rỗng tiến lại gần họ.

Văn nhanh trí bước lên trước, xoay chiếc áo khoác tẩm tỏi ra phía ngoài, phẩy phẩy như đang khoe thời trang mới. Oan hồn lập tức khựng lại, những gương mặt nhăn nhó như vừa ngửi phải thứ gì khó chịu nhất trên đời.

“Thế nào, đẹp không?” Văn hỏi, cố tỏ ra nghiêm túc dù trong bụng đang run - dù sao hắn cũng chưa quen hẳn với việc suốt ngày nhìn thấy quỷ hồn thế này. Thanh đứng sau hắn, không nhịn được cười, nhưng vẫn nắm chặt vai hắn để trấn an.

Bị mùi tỏi xộc thẳng vào mặt, số ít oan hồn hét lên một tiếng rồi biến mất trong làn sương. Thanh cười khúc khích: “Chiếc áo này thật sự có tác dụng! Em nghĩ anh nên mặc luôn, anh Văn. Ít nhất thì với cái mùi này, chẳng ai dám lại gần anh đâu!”

Thế nhưng, một vài oan hồn mạnh mẽ đừng xa hơn vẫn bám riết lấy họ, như thể không chịu khuất phục.

“Anh nghĩ chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra chiếc gương trước khi đám oan hồn này quay lại mạnh hơn,” Văn nói.

Văn và Thanh tiếp tục đi sâu vào khu rừng, con đường dẫn đến một khu vực đầy đá vụn lởm chởm. Cả hai phải bước đi rất cẩn thận, vì chỉ cần trượt chân một cái là có thể ngã đau. Khi đến gần một cụm đá lớn, Thanh bất chợt dừng lại, đôi mắt sáng lên như vừa phát hiện ra thứ gì đó.

“Anh Văn, nhìn kìa!” cô chỉ về một chiếc túi len cũ kỹ nằm lấp ló giữa mấy tảng đá. Cả hai tiến lại gần, Văn cẩn thận kéo chiếc túi ra khỏi đống đá vụn.

Chiếc túi len đã phai màu, những mũi khâu trên đó thưa dần, nhưng vẫn còn chắc chắn. Nhìn thoáng qua, Văn đã cảm nhận được sức nặng kỳ lạ của nó. Anh mở túi ra, và đúng như họ hy vọng, chiếc gương nhỏ nằm gọn bên trong, được bọc cẩn thận trong một lớp vải đã sờn cũ.

Thanh nhìn chiếc gương, vẻ mặt đầy tò mò. "Không ngờ ông Hiển lại giấu nó ở đây trong một cái túi len cổ lỗ như vậy."

Văn cũng gật đầu, lắc lắc chiếc gương để kiểm tra. “Ông Hiển quả là người bí ẩn. Nhưng tại sao lại rơi gương ở giữa khu vực toàn đá vụn thế này?”

Thanh cười cười: “Chắc tại khu vực này khó đi, cơ mà dù sao cũng may mắn vì có lẽ oan hồn hoặc Huyết Đằng ngại mùi mốc từ cái túi len này, giống như ngại mùi tỏi trên áo của anh vậy mới không mang đi!”

Văn nhăn mặt: “Đừng có nhắc tới cái áo nữa! Nhưng đúng là cách này cũng hiệu quả thật đấy.”

Về đến nhà ông Hiển, họ đặt chiếc gương trước mặt ông. Ông lão nhìn vào chiếc gương một lúc lâu, ánh mắt như lạc vào quá khứ. “Tốt lắm, các cháu đã tìm thấy chiếc gương của làng.”

“Ông Hiển, chiếc gương này rốt cuộc có công dụng gì mà ông lại bảo chúng cháu phải tìm nó?” Thanh hỏi, mắt không rời khỏi ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ mặt gương.

Ông Hiển gật gù, rồi chậm rãi giải thích: “Chiếc gương này không phải là một chiếc gương bình thường. Nó là nơi lưu trữ tri thức của cả ngôi làng, là nơi những thế hệ trước đã ghi lại bí mật và kiến thức mà chỉ những ai có huyết mạch trực hệ mới có thể đọc được.”

“Nhưng làm sao để mở ra những bí mật trong gương này?” Văn thắc mắc.

“Đơn giản lắm” ông Hiển nói, rồi cẩn thận lấy một giọt máu của mình nhỏ lên mặt gương. Ngay lập tức, mặt gương sáng lên, hiện ra những ký tự cổ xưa chạy dọc khắp viền kính. Hình ảnh một viên đá cổ to lớn có khắc một đoạn thần chú mờ nhạt hiện ra, những dây gai huyết sắc dần trùm lên viên đá, và đằng trước viên đá, là tế đàn tế lễ của Huyết Đằng!!!

Thanh chằm chằm nhìn vào hình ảnh trong gương, rồi thốt lên: “Viên đá đó! Tại sao bao nhiêu lượt tế lễ chẳng ai để ý đến nó nhỉ?”

Ông Hiển trầm ngâm: “Thì ra là vậy. Từ lâu rồi, mỗi khi đoàn tế lễ đến Tế đàn, chỉ cần ở chậm lại vài phút thôi cũng có thể mất mạng, thường xuyên có những oan hồn mạnh mẽ đến mức không thể chống lại ở xung quanh nó. Huyết Đằng không để cho người dân cơ hội ở lại tìm hiểu xung quanh...”

“Vậy chiếc gương này có chỉ rõ cách đọc các văn tự này không?” Văn hỏi, giọng đầy hy vọng.

“Chiếc gương chỉ có thể chỉ dẫn một phần, nhưng chưa bao giờ là đầy đủ, nếu không trước đây ta cũng không bị oan hồn rượt đến thất lạc nó…” ông Hiển trả lời, trầm ngâm. “Để tìm viên đá, cần có cơ duyên. Cảnh tượng trong gương chỉ là hướng dẫn ban đầu, còn lại chúng ta phải tự tìm hiểu thôi.”

Bạn đang đọc Quảng Trường Thất Lạc sáng tác bởi thanhsin95

Truyện Quảng Trường Thất Lạc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhsin95
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.