Ngọn đèn trong gió
Thanh Kiều nhìn ba đứa con đang ngủ say, vẻ mặt âu sầu nén một hơi thở dài. Bàn tay cổ bật tắt màn hình điện thoại liên tục chỉ hi vọng thấy được tin nhắn trả lời từ chồng. Hi vọng anh nói với cô rằng đây chỉ là một giấc mơ, một phép thử mà thôi. Nhưng chờ đợi trong vô vọng, nhìn vào những dòng tin nhắn, những cuộc gọi tới chồng nước mắt cô trực rơi ra. Thanh Kiều không thể kìm nén thêm mà bật khóc nức nở, cô thương bản thân, thương ba đứa con của cô.
Phúc Thiên nghe tiếng mẹ khóc mà trở mình tỉnh giấc, cậu lén lau nước mắt nhìn mẹ, biết mẹ rất đau khổ nhưng bản thân lại còn quá nhỏ không thể làm gì cho mẹ. Tại sao bố lại trở thành một người bố tồi đến như vậy? Tại sao lại để cậu hận bố chứ.
Thanh Kiều lau nước mắt, thấy con đang nhìn mình thì cố nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu con trai.
- Ngủ đi con, không có chuyện gì đâu. Ngày mai trời sáng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nói xong, Thanh Kiều xoay người tắt đèn nằm xuống cạnh con trai, ôm cậu vào lòng mà nằm thiếp đi.
Sáng sớm, tiếng xì xào rôm ran ngoài cửa. Thanh Kiều vội vùng dậy, nhìn thấy Phúc Thiên đang xắn tay lau dọn, trên sàn nhà, cửa kệ tủ toàn là mắm tôm, một mùi thối sực thẳng vào mũi cô. Hai đứa con trai bé thì đứng cạnh vùng vẫy nghịch nước chơi đùa trong sung sướng.
Thấy mẹ đi ra, Phúc Thiên liền đứng lên, mỉm cười nhìn mẹ.
- Mẹ, con dọn gần xong rồi, chỉ một lát là xong, mẹ cho hai em vào nhà đi mẹ.
Thanh Kiều đứng ngẩn người hồi lâu liền lao lại cướp khăn và chổi trong tay con trai, cô không nói gì mà chỉ cúi người dọn dẹp. Dường như cô muốn lau hết đi những kí ức đau khổ này vậy. Phúc Thiên nhìn bộ dạng của mẹ vừa lo vừa sợ, mẹ sẽ không vì chuyện của cha mà phát bệnh đấy chứ? Cậu đi lại muốn giúp mẹ nhưng bị Thanh Kiều gạt tay ra.
- Con vào cho các em ăn rồi cho em đi học đi, chuyện này để mẹ làm. Dù trời có sập xuống thì cũng không thể nào nghỉ học.
Phúc Thiên nghe lời mẹ, cúi người bế hai em lên.
- Chúng ta phải ngoan nghe chưa.
Hai đứa em đang chơi bị anh bế lên thì khóc lóc, dãy dụa. Đánh vào mặt anh đòi xuống chơi tiếp. Phúc Thiên vẫn ân cần dịu dàng với em.
- Nào, đi học về anh sẽ cho hai đứa chơi, anh hứa.
Cậu bế các em trở lại trong nhà.
Mấy người hàng xóm nhìn bộ dạng của bốn mẹ con người hả dạ, người chê bai, người thương xót mà xì xầm bàn tán. Thanh Kiều nghe vậy tức giận quay lại trừng mắt nhìn họ.
- Mấy người muốn hốt mắm tôm đem về chấm bún đậu hay sao mà còn đứng đây.
Nghe vậy họ lắc đầu nhìn nhau mà tản ra.
Thanh Kiều lại cúi người cặm cụi dọn đồ.
Thanh Kiều vừa lau dọn xong, đi ra trước nhà hắt chậu nước bẩn đi. Cô vừa xoay người trở vào trong thì bị một bàn tay dữ lại. Thanh Kiều xoay người nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của Long Nhị. Hắn như muốn nhảy xổ vào người cô vậy, cứ từng bước tiến sát lại gần gương mặt cô.
- Vợ, em làm gì mà phải khổ cực thế này. Nghe anh chỉ cần ngủ một giấc dậy sẽ có cuộc sống tốt đẹp thôi
Đăng bởi | hgjydsf |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |