Bandage Bị Đánh Úp
Sau khi cơm nước xong xuôi, Charles bắt đầu đi tuần tra Lão Thử, chắc chắn rằng mỗi người đều an toàn.
Anh không biết là thứ gì làm cho thủy thủ bị mất tích, nhưng trong tình cảnh địch trong tối ta ngoài sáng này thì chỉ còn cách dùng cái biện pháp ngu ngốc này thôi.
Bầu không khí trên tàu lại quay trở tình cảnh nớp lo sợ như lúc trước, người nào người đó cố gắng tăng tuần suất xuất hiện trước mặt người khác chỉ vì sợ bản thân sẽ tự dưng biến mất.
Không biết có phải là do cách của Charles phát huy tác dụng hay không, hay là con quái vật kia bỏ đi rồi mà mấy ngày nay thuyền Lão Thử cực kỳ yên bình.
Bốn ngày sau, Charles đứng ở mũi thuyền ngắm nhìn mặt biển tối đen như mực.
"Cùng lắm là ba ngày nữa Lão Thử có thể quay lại tuyến đường báo hiệu đường thủy, đến đó sẽ an toàn hơn được một chút."
Charles âm thầm tính toán thời gian trở về đảo xong rồi nghiêng đầu nhìn về phía Anna đang ngồi trên mỏ neo của buồng máy: "Đi thôi, chúng ta đi xem phòng nồi hơi một chút."
"Không đi, ngày nào em cũng đi đông đi tây theo anh như hai đứa ngáo vậy, đi lòng vòng trên cái nơi nhỏ hẹp rách nát này có gì vui đâu, anh tự đi một mình đi."
Mặt mày Anna trông rất bực mình.
"Đừng lơ là cảnh giác, em ở một mình sẽ rất nguy hiểm."
Charles đi qua kéo tay cô một cái nhưng lại bị cô trở tay hất ra.
"Trời ơi, đã nói là không đi mà, đàn ông đàn ang như anh sao phiền phức thế, không phải còn có Bandage canh chừng ở phía trên sao, làm gì có nguy hiểm chứ."
Charles ngẩng đầu nhìn lên, qua tấm cửa kính trong suốt anh có thể thấy Bandage đang cầm lái.
"Được rồi, vậy em ngồi nghỉ một chút. Anh quay lại liền."
Charles mở cửa khoang ra, đi đến buồng tuabin nằm ở tầng thấp nhất của thuyền.
Là lõi năng lượng của cả con thuyền hơi nước nên bên trong buồng tuabin cực kỳ nóng bức. Charles vừa mới bước vào liền thấy máy 2 James đang ở trần thêm nhiên liệu, bên cạnh là thủy thủ trưởng Dip đang đứng thè lưỡi như chó.
"Thuyền trưởng, em hết chịu nổi rồi, đổi cho em lên trên đi, chỗ này nóng kinh khủng."
Dip mặt ủ mày chau than phiền với Charles.
"Vì để anh em được an toàn, cậu kiên nhẫn một chút đi."
"Ngay cả quái vật ăn thịt người cũng không thèm xuống cái nơi nóng nực như này, ngoại trừ mấy tên lực lưỡng thì còn ai chịu được nữa chứ?"
Charles đi tới bên cạnh James, vỗ lên bả vai khỏe mạnh rắn chắc của cậu ta: "Vất vả rồi, hiệu quả cách nhiệt của con thuyền mới sẽ tốt hơn nhiều."
James thật thà mỉm cười: "Tôi quen rồi, ngoại trừ không khí hơi nóng ra thì công việc ở dưới này rất nhẹ."
"Đến khi mua thuyền mới rồi, một mình cậu ở dưới sẽ không làm được hết việc đâu, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ là máy trưởng, đám người máy 2, máy 3 đều do cậu quản lý hết."
Nào ngờ James như bị dọa bởi mấy lời Charles nói, vội vàng lùi về sau nửa bước, hai tay khua lia lịa như cái quạt vậy.
"Không không không, tôi không biết quản lý nhân viên, để cho người khác làm đi, tôi chỉ cần phụ trách thêm lửa là được rồi, thật đấy."
Nét mặt của Charles đầy ý cười, vừa muốn mở miệng động viên mấy thủy thủ trên tàu của mình thì đột nhiên trong đường ống kế bên vang lên một tiếng động rất lớn, sau đó Lão Thử cũng rít lên một tiếng, mọi thứ xung quanh nghiêng hẳn thành 75°.
Charles lảo đảo ngã xuống đất lập tức phản ứng lại, thân thuyền đột nhiên bị nghiêng như vậy chắn chắn tay lái thuyền đã gặp chuyện, anh dùng cả tứ chi leo đến chỗ ống truyền tin ở bên cạnh, lớn tiếng hét vào trong: "Bandage! Nghe được thì mau trả lời!"
Bên trong phát ra tiếng của máu thịt bị xé cùng với tiếng rên rỉ kêu đau của Bandage.
"Chết tiệt!"
Charles rút khẩu súng bên thắt lưng ra, nhanh chóng leo lên cầu thang đang bị lung lay.
"Hai người đi cùng với tôi! Buồng lái gặp chuyện rồi!"
Charles cực kỳ khẩn trương vọt tới boong thuyền liền nhìn thấy Anna mặt đầy nước mắt, hoảng hốt lo sợ nhào tới: "Bandage...Bandage!!"
Bốn người Charles chạy nhào tới buồng lái, máu me bắn tung tóe ở khắp nơi, khiến cho buồng lái trở nên nhơ nhuốc.
Thân là Đại phó Bandage nhưng giờ đây lại nằm trên đất thê thảm giống như con búp bê rách nát bị chó điên cắn xé vậy, trừ mấy vết thương lớn nhỏ trên người ra thì đùi phải của cậu ta đã bị cắn đứt hoàn toàn.
Charles vọt tới bên người Bandage đang chồng chất các vết thương.
Hai tay anh không biết đặt đâu cho đúng,anh khựng lại chừng hai giây, Charles đưa tay xé băng vải trên mặt Bandage, dùng ngón tay thăm dò trước mũi của cậu ta.
Sau khi cảm nhận được luồng hơi thở yếu ớt như có như không, Charles thở phào một hơi, anh vội vàng rút con dao đang cắm ở ống giày ra, cho Bandage nắm trong tay, muốn dùng năng lực chữa lành của con dao khép lại vết thương cho cậu ta.
"Anna! Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau tới đây cầm máu!"
Charles hô to một tiếng đánh thức thuyền y đang mất hết hồn vía bên kia, cô mang cặp mắt đỏ bừng liên tục gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài cửa: "Em...Em đi lấy thuốc kiềm máu!"
"Không được bỏ cuộc đâu người anh em, cậu sẽ không có việc gì đâu, không được bỏ cuộc."
Charles vội vàng khuyên nhủ bên tai Bandage.
Không lâu sau, Anna chạy về, hoảng hốt hô to: "Charles, em không tìm thấy hòm thuốc!"
Charles sửng sốt nhìn Anna, một giây sau vội vàng nói với cô: "Đến phòng thuyền trưởng, ở ngăn tủ dưới cùng, anh có dự trữ sẵn một ít thuốc! Dip, đưa tất cả mọi người tới đây! Nhanh lên!"
Sau một hồi vật vã, trong buồng lái lộn xộn, sáu người còn lại đứng trước mặt Bandage đang hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt thấp thỏm lo lắng của mọi người dán chặt lên người Charles, muốn tìm cảm giác an toàn, loại cảm giác này khiến cho áp lực của Charles nhân lên gấp bội, nhưng ngay lúc này, cái thời điểm rất cần đến thuyền trưởng này thì anh biết mình không thể bị loạn.
"Anna, em có nhìn thấy cái gì tấn công Bandage không?"
"Không nhìn thấy, lúc đó đột nhiên thuyền bị nghiêng, em liền bị té xuống đất."
"Thứ đó vẫn còn trên thuyền, chắc chắn nó sẽ đánh úp lần nữa."
"Nhưng mà thuyền trưởng, chúng ta cũng đã tìm khắp cả thuyền, không thấy thứ gì cả, chẳng lẽ thứ đó biết tàng hình hả?"
Dip mặt mày ủ dột hỏi.
Có đủ loại quái vật ở vùng Địa hải, biết tàng hình cũng không phải là loại khả năng ghê gớm gì.
"Không có khả năng đó, nếu như nó biết tàng hình thì đã không cần chờ đợi lâu như vậy."
Charles biết mình phải làm chuyện gì đó, không thể để cho thuyền viên của mình bị tấn công nữa, nếu còn tiếp tục để như vầy, cả Lão Thử sẽ trở thành cái quan tài, đem tất cả mọi người chôn cùng với nó.
Nhưng anh không hiểu gì về thứ đó, anh có thể làm cái gì đây?
Ngẫm nghĩ một hồi, Charles mím môi một cái, sau đó mở miệng nói: "Máy 2, bật hết công suất của tuabin, chỉ cần có thể trở về quần đảo San hô với thời gian nhanh nhất, Lão Thử có bị hư cũng không sao."
"Dip, cậu vác theo một ít nước rồi khóa kín hết tất cả các cửa khoang lại."
"Freyr, vào bếp đem hết thức ăn có thể ăn được chuyển hết vào buồng tuabin với buồng lái, còn những người khác chỉ được ở hai nơi này."
Nếu như đã không tìm được, vậy thì không tìm nó nữa, gom chung lại ở tại một chỗ cho đến khi về được tới cảng.
"Vậy đi vệ sinh thì sao?" Anna nhỏ giọng hỏi.
Charles dùng ngón tay gõ gõ vào tấm kính trong suốt trước mặt: "Đi bên ngoài boong tàu."
Khi đám thủy thủ bắt đầu tập trung ở hai nơi, bầu không khí của cả Lão Thử đều trở nên kìm nén khó tả.
Còn trong buồng lái, Dip đang lái thuyền, Anna trông coi Bandage đang nằm trên giường, Charles thì ngồi ở trên băng ghế tiếp tục viết nhật ký.
Bên trong khoang thuyền, trừ tiếng sột soạt của đầu bút viết trên mặt giấy thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Đăng bởi | chanchan88555 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 15 |