Đều Là Giả
"Tay lái chính của tôi bị thứ gì đó đánh úp khiến hôn mê, tình hình cũng không mấy khả quan, nhìn vết thương khắp người như thế mà còn sống được đã là một ký tích rồi, tôi không xác định được liệu cậu ta còn có thể tỉnh lại hay không."
Lách cách, Charles đóng nắp cây bút lại rồi cất vào túi, sau khi thở dài bất lực, anh cầm nhật ký của mình lên tùy tiện lật vài trang, sau đó khi nhìn thấy nội dung của một trang bên trong, hô hấp của anh có chút gấp, nhất thời cảm thấy hơi hối hận khi đọc nội dung của trang này.
Anh đóng nhật ký lại, cười một tiếng như bị điên rồi khẽ lắc đầu.
"Thấy cái gì thú vị hả?" Anna ở đằng xa tò mò hỏi.
Charles nhìn chằm chằm cô mấy giây, đi tới bên cạnh Bandage lấy con dao từ trong tay cậu ta ra, dùng ngón tay chỉ chỉ ra ngoài cửa ý bảo Anna đi ra ngoài.
"Không phải muốn ở chung một chỗ cho an toàn sao? Sao lại đi ra ngoài?"Anna vừa ra cửa khoang đã hỏi.
Charles dùng tay nâng khuôn mặt trắng nõn lên, nhẹ nhàng hôn xuống. Anna hơi trợn mắt, có vẻ rất ngạc nhiên.
Chờ đến lúc Charles buông ra, gò má Anna đã ửng đỏ, lấy tay đánh nhẹ lên ngực anh một cái: "Tự nhiên nổi điên giở trò vậy."
"Giai Giai, từ nhỏ chúng ta đã là thanh mai trúc mã, nhiều năm như vậy em chỉ thích mỗi anh thôi sao?" Vẻ mặt Charles bình tĩnh dựa lưng vào vách thuyền.
"Nói linh tinh cái gì đấy, chuyện đó là đương nhiên rồi, khi anh đưa cho em cái xẻng xúc cát ở trường mẫu giáo, em đã nhận định chính là anh rồi." Anna thân mật kề sát tới.
Charles nhẹ nhàng ôm cô nhìn về bóng đêm ở phía xa xa: "Giai Giai, em là một cô vợ cực kỳ hoàn hảo đó, xinh đẹp, tinh tế, chung thủy."
Anna mỉm cười duỗi hai tay lên ôm lấy cổ Charles: "Em thích nghe mấy lời tỏ tình sến súa này, đừng dừng lại, nói nhiều thêm nữa đi."
"Em có còn nhớ, em có những nhãn hiệu son môi nào không?"
"Hỏi cái này chi vậy? Đã lâu như vậy rồi, sao em nhớ được chứ."
"Đúng vậy, em dĩ nhiên sẽ không nhớ rồi, bởi vì anh là một tên khô khan, trong đầu anh sẽ không có chuyện đó."
Khóe miệng Charles hơi co giật, đột nhiên nước mắt trào ra, tay trái anh tìm kiếm, khẩu súng lục lập tức xuất hiện trong tay anh, họng súng đen thui chỉa thẳng về phía cái bụng phẳng lì của Anna.
"Cao Chí Minh, anh làm cái gì vậy?" Trên mặt Anna lộ rõ tia khó chịu.
"Ngay cả tên thật của tôi mà em cũng biết, tại sao em lại là giả! Tại sao!!" Mặt mày Charles vặn vẹo bóp cò một cách ác liệt.
"Đoàng đoàng đoàng!!" Đạn bắn ra liên tiếp làm cho Anna phải liên tục lui về phía sau, máu xanh bắn tung tóe khắp nơi.
Người phụ nữ trợn to mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Anna hơi run rẩy từ từ cúi đầu, sau khi cô nhìn thấy những xúc tu từ trong bụng mình ngọ nguậy chui ra, cô suy sụp, không ngừng vò đầu bứt tóc, giống như không thể tiếp nhận sự thật này.
"Cái này là cái gì, sao trong bụng em lại có thứ này? Cao Chí Minh, mau tới giúp em!"
Vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô sụp đổ như một ngọn nến đang chảy xệ. Một con quái vật có phần thịt vặn vẹo, cả người phủ đầy chất nhờn màu xanh lục vàng xuất hiện trên thuyền Lão Thử.
Nó giống như đám đồng loại trên đảo vậy, uốn éo, kinh tởm, bảy tám cái xúc tu không thể khống chế đập loạn xạ khắp nơi, giống như một con bạch tuộc dị dạng vừa ra khỏi mặt nước.
Nhìn con quái vật trước mặt, khuôn mặt Charles đẫm nước mắt, bàn tay cầm súng run rẩy. Là giả, mọi thứ về Anna trong trí nhớ của anh đều là giả.
Giây kế tiếp, con quái vật mở cái miệng to lớn gớm ghiếc ra, gầm lên rồi lao về phía Charles.
Charles lộn tại chỗ một vòng tránh khỏi nó, lúc này trong mắt anh nhanh chóng lấy lại vẻ kiên định, hay tay điêu luyện thay đạn.
"Đùng đùng đùng!!" Máu xanh từ trên người con quái vật liên tục bắn tung tóe, nhưng mức độ thương tích như thế này không thể nào ngăn cản nó được, cùng với một tiếng rít, những cái xúc tu mọc đầy vòi nhọn quất vào tay Charles, hất khẩu súng bay ra ngoài.
"Tại sao!" Charles nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt rút con dao ra, giơ tay chém xuống, đám xúc tu nằm trên boong thuyền không ngừng giãy giụa.
Con quái vật đau đớn gào thét lùi ra xa, Charles cầm dao vọt tới nó.
Một người một quái vật lao tới mũi thuyền.
Những sợi lông đen mỏng trên xúc tu của con quái vật lập tức giương ra, giống như cái lưới cá vậy, lập tức phản công, cuốn lấy Charles.
Lông mỏng trên xúc tu không ngừng xiết chặt, thậm chí Charles còn nghe được tiếng xương rạn của mình.
"Rắc rắc ~" Xương sườn bắt đầu gãy, một cây, hai cây, đau đớn kịch liệt khiến cho Charles rên rỉ.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tấm kính thủy tinh của buồng lái đột nhiên bị vỡ tung, một viên đạn bắn vào con mắt to màu vàng của con quái vật, giống như một trái dưa hấu bị nổ tung.
Quái vật thảm thiết gào lên buông Charles ra, bỏ chạy về phía mạn thuyền.
Tiếng súng nổ dày đặc, mấy người từ buồng tuabin cũng cầm súng lao ra.
Quái vật đầy thịt cho dù có mạnh đến đâu thì vẫn có máu thịt như thường, dưới sự công kích của họng súng, thân thể quái dị của nó bị bắn thành cái bao bố rách nát.
Chờ đến khi tiếng súng ngừng lại, con quái vật bất khả chiến bại khi nãy đã nằm trong vũng máu tanh hôi, run rẩy từ từ di chuyển xúc tu của mình.
Charles đè nén lại cơn đau âm ỉ trong bụng, đi về phía nó.
Ngay khi anh đưa khẩu súng lục lên miệng con quái vật, phần máu thịt ở trên đầu con quái vật ngưng tụ lại thành khuôn mặt của bác sĩ.
Anna thê thảm cười một tiếng, huyết lệ màu xanh chảy ra từ khóe mắt cô: "Cao Chí Minh, em xin lỗi, em cũng không biết mình là giả..."
Câu nói này như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim Charles, trên mặt anh lộ vẻ đau khổ, anh tình nguyện cho con quái vật này chửi rủa mình.
Những người khác đều đã đến, đứng sau lưng Charles với vẻ mặt nặng nề.
"Em không thể kiểm soát được nó, em chỉ là một con mồi do nó tạo ra mà thôi, nó đang kéo dài thời gian đấy, bắn ở phía dưới con mắt, chỗ đó là chỗ hiểm của nó."
Nhìn người con gái sớm chiều gắn bó với mình trong trí nhớ, Charles có cảm giác khẩu súng trong tay như nặng tựa ngàn cân.
"Cao Chí Minh! Nhanh lên một chút đi! Năng lực phục hồi của nó rất mạnh!"
Thấy Charles chậm chạp không ra tay, Anna nhìn về phía Dip đang đứng bên cạnh: "Nhóc con, cậu ra tay đi."
Ngay lúc Dip còn đang do dự, Charles đã cắn chặt răng, nâng súng lên bóp cò.
"Đùng đùng đùng đùng đùng đùng!!"
Nhìn thấy viên đạn trúng vào người mình, khuôn mặt Anna nở ra nụ cười thê lương: "Cảm ơn… em thật sự rất muốn cùng anh về nhà..."
Vừa dứt lời, khuôn mặt cô bắt đầu chảy ra hòa cùng một thể với đống thịt kia.
"Ha… ha… hahaha!!" Charles bỗng nhiên phá lên cười như điên, anh xông lên tóm lấy xác con quái vật, ra sức ném nó xuống biển.
"Đừng hòng lừa được tao lần nữa!!! Tao sẽ không bị mắc lừa nữa đâu! Tụi mày đều là những con quái vật có thể sửa được trí nhớ! Đều là dối trá!! Đều là giả! Là giả!!"
James có chút lo lắng nhìn về phía Charles đang không được bình thường, cẩn thận hỏi thăm: "Thuyền trưởng, ngài không sao chứ?"
"Không sao, hahaha, tôi sao có thể có chuyện gì được chứ, nguy cơ đã được giải quyết, quái vật ăn thịt người cũng đã chết! Đây chính là chuyện vui đó! Đầu bếp! Đợi lát nữa làm xong đồ ăn, chúng ta hãy ăn mừng đi. Dip, đưa các thủy thủ đến dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, tôi đi lái thuyền!"
Nửa ngày còn lại, các thủy thủ trên tàu đều rất cẩn thận, rất sợ sẽ kinh động đến thuyền trường nhà mình.
Nhưng dường như Charles rất bình thường, vẫn lái thuyền, vẫn ăn cơm như thường lệ, chẳng qua hành vi hơi khác với bình thường, trần đầy sức sống quá mức.
Ăn xong, Charles về chỗ ở của mình, trong căn phòng tối om không bật đèn, vẻ mặt khổ sở, lấy chai rượu ở ngăn dưới cùng ra, ngồi trên giường, uống từng ngụm từng ngụm một.
"Anna, tại sao em lại ăn thịt người..."
"Nếu em không ăn thủy thủ của tôi, tôi có thể giả vờ như không biết..."
Đăng bởi | chanchan88555 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |