Huyết quan-Hắc oán
Những hạt mưa lạnh lẽo bị cơn gió âm u thổi xiên, rơi rải rác xuống mặt đất.
Lão Huynh ngồi xổm bên cạnh Chu Phàm. Một người, một chó đều ướt sũng từ đầu đến chân, trông vô cùng thảm hại.
Chu Phàm vẫn chăm chú nhìn đống tàn tích của quái vật trên mặt đất. Trong lòng hắn có chút phân vân: Rốt cuộc quái vật bùn đen và quái vật cỏ nước là hai con riêng biệt, hay chỉ là một con?
Cuối cùng hai thứ này lại thử hợp nhất với nhau. Biết đâu chúng chỉ là một quái vật?hắn cảm thấy mình gia nhập đội tuần tra chưa lâu, sự hiểu biết về quái vật vẫn còn rất hạn chế.
Nghỉ ngơi một chút, Chu Phàm đứng dậy. Cơn mưa sắp tạnh, khi trời ngừng mưa,hắn sẽ bắn pháo hiệu để thông báo cho các thành viên khác của đội tuần tra.
Pháo hiệu và hỏa chiết tử (bùi nhùi đánh lửa) được cất kỹ trong túi giấy da bôi dầu đồng, loại túi này chống nước rất tốt, được chuẩn bị đặc biệt cho những ngày mưa như thế này.
Đúng lúc đó, Lão Huynh đột nhiên nhe răng, điên cuồng sủa vang.
Lòng Chu Phàm chợt thắt lại.hắn giơ cao thanh đao, quay người nhìn về phía hồ nhỏ bên ngọn đồi – nơi Lão Huynh đang sủa.
Mặt hồ lăn tăn những gợn sóng nhỏ do những giọt mưa rơi xuống. Mưa đã ngớt, sóng nước cũng trở nên mờ nhạt hơn.
Từ khi bắt đầu dẫn Lão Huynh tuần tra, Chu Phàm biết rõ rằng những linh cảm của con chó này luôn rất chính xác. Mặc dù mặt hồ lúc này trông không có gì bất thường, ánh mắthắn vẫn ánh lên sự cảnh giác cao độ.hắn lặng lẽ lùi lại vài bước.
Đột nhiên, giữa lòng hồ, một vòng sóng lớn hơn xuất hiện. Một thứ gì đó có màu đỏ máu từ từ nổi lên từ làn nước xanh thẳm. Khi vật đó hoàn toàn nổi lên, Chu Phàm nhận ra đó là một cỗ quan tài màu máu!
Chiếc quan tài lơ lửng trên mặt hồ. Không có hoa văn hay hình chạm khắc dát vàng trên bề mặt, nhưng từ cỗ quan tài đỏ sẫm này, máu nhỏ giọt từng dòng, chảy dọc theo mặt cong của nó, rơi xuống làn nước xanh thẳm.
Máu loang ra, nhuộm đỏ mặt hồ xung quanh và từ từ lan rộng.
Lão Huynh vẫn tiếp tục sủa điên cuồng. Bộ lông thưa thớt của nó dựng đứng, cả cơ thể run lên bần bật. Con chó già đang sợ hãi.
Chu Phàm cất tiếng quát nhỏ, ngăn Lão Huynh sủa thêm. Đôi mắt hắn dán chặt vào cỗ quan tài, nhưng không dám mạo hiểm tiến lại gần.
Chu Phàm cảm thấy tim mình đập mạnh, một nỗi bất an dâng tràn trong lòng.hắn có thể cảm nhận được, cỗ quan tài máu đột ngột nổi lên từ lòng hồ này không phải thứ tầm thường.
“Gặp quái vật, không được manh động.” Quan tài chưa tấn công, nên Chu Phàm càng không dại dột lao tới.
Nhưng khi chăm chú nhìn cỗ quan tài bất động, cảm giác bất an trong lòng Chu Phàm ngày một lớn.
Hắn cố đè nén nỗi lo lắng, từ từ lùi thêm vài bước, định lùi tới giới hạn xa nhất mà vẫn có thể giữ cỗ quan tài trong tầm mắt.
Tuy nhiên, chưa kịp lùi bao xa, Chu Phàm chợt cảm thấy đôi mắt mình nóng rát. Trong lòng mắt trắng, những tia máu bắt đầu hiện lên.
Hắn lắc đầu, chớp mắt một cái. Khi mở mắt ra, những hạt mưa từ bầu trời đã biến thành những giọt máu.
Sắc mặt Chu Phàm tái nhợt vì kinh hãi.hắn không thể xác định chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lập tức tăng tốc lùi lại.
Tay trái hắn tháo lá tiểu lôi phù khỏi lưỡi đao. Nếu có quái vật nào dám nhập vào người,hắn sẽ không ngần ngại dán lá bùa đó lên cơ thể mình, như đã làm trước đó.
Những giọt mưa máu rơi xuống, nhuộm đỏ cơ thể. Cả người hắn lúc này trông giống như một “huyết nhân”.
Hắn liếc nhìn Lão Huynh. Lông của nó cũng bị nhuộm đỏ bởi mưa máu. Cỏ cây, đất đai xung quanh đều phủ đầy máu, giống như cả thế giới bất chợt chìm vào một cơn ác mộng đỏ thẫm.
Chu Phàm lùi thêm vài mét, cuối cùng dừng lại, mắt vẫn dán vào cỗ quan tài máu giữa hồ. Quan tài không hề có chút thay đổi nào, máu vẫn nhỏ giọt từ mặt quan tài xuống hồ.
Anh siết chặt cán đao trong tay. Nếu không phải cỗ quan tài nằm giữa hồ nước, có lẽ giờhắn đã lao tới chém nát nó.
Máu trên người hắn chảy ròng ròng, cảnh tượng thật đáng sợ.
Mưa máu rơi ngập trời.hắn không còn đường lùi. Đây không giống như khi bị quái vật nhập thân. Rốt cuộc, chuyện này là sao?
Ngoại trừ đôi mắt nóng rát, cơ thể Chu Phàm không có dấu hiệu gì bất thường.
Đang lúchắn lưỡng lự không biết có nên dán tiểu lôi phù lên người mình hay không, thì cơn mưa bỗng nhiên tạnh.
Máu biến mất như thủy triều rút.
Cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chu Phàm sửng sốt, sự việc này thực sự quá kỳ lạ. Đôi mắt hắn không còn nóng rát, và đã trở lại bình thường.
Cỗ quan tài máu giữa hồ vẫn không hề thay đổi, máu vẫn nhỏ giọt từ mặt quan tài.
Lòng Chu Phàm dâng lên một bóng tối u ám. Sắc mặt hắn lạnh lùng, lấy từ túi bùa ra một lá trắc quyệt phù, nhanh chóng dán lên người.
Lá bùa cháy lên với một tiếng “xì”.
Chu Phàm nhìn lá bùa nhanh chóng cháy thành tro đen, sắc mặt trở nên tái xanh.hắn đã trúng phải lời nguyền.
Không dám chần chừ, Chu Phàm lập tức dán tiểu lôi phù lên người.
Hoa văn bùa lan ra khắp cơ thể, những tia chớp xanh trắng lóe lên trên thân. Cảm giác như bị sét đánh, cơn đau dữ dội khiến hắn suýt ngất.
Sau vài giây, không thể chịu đựng thêm, Chu Phàm xé lá bùa ra. Cả người hắn run rẩy nhẹ vì tác động của cú sét vừa rồi.
Sắc mặt Chu Phàm vẫn tái xanh.hắn biết cách làm này gần như không hiệu quả, bởi vì dán bùa lên người chỉ có tác dụng phòng tránh quái vật nhập thân, còn đối với lời nguyền thì vô ích. Nhập thân và lời nguyền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Nhưnghắn vẫn làm như vậy, bởi lẽ ngoài cách này ra,hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc quan tài máu bên hồ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ một cách tỉnh táo. Sự hoảng loạn hay sợ hãi lúc này đều vô dụng.
Mình đã bị nguyền rủa từ lúc nào?
Chu Phàm chỉ có thể cầu nguyện rằng đây không phải là loại lời nguyền gây chết tức khắc, nếu không,hắn chắc chắn sẽ chết.
Có lẽ không phải lời nguyền chết tức khắc, bởi nếu vậy, nó đã phát tác ngay từ đầu. Nếu không phải, thì vẫn còn cơ hội cứu chữa.
Hắn nhớ lại những gì Lỗ Khôi từng nói: Phần lớn quái vật khi nguyền rủa đều cần đến vật dẫn. Máu mưa không phải là vật dẫn, nó chỉ là ảo giác do lời nguyền gây ra.
Nếu đúng như vậy, thì lời nguyền mà hắn gặp phải là loại không cần vật dẫn. Lời nguyền không cần vật dẫn có thể không đáng sợ như hắn lo ngại.
Chu Phàm nhanh chóng suy xét nhiều khả năng, rồi hít sâu một hơi.hắn lấy từ túi ra một quả pháo hiệu, châm lửa. Pháo hiệu bay thẳng lên trời, nổ tung giữa không trung.
Chiếc quan tài máu lơ lửng trên hồ vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Chu Phàm hiểu rõ rằng, lời nguyền mà hắn trúng phải chắc chắn có liên quan đến cỗ quan tài đó.
Không lâu sau, các thành viên của đội tuần tra đã đến hồ nhỏ.
Chu Phàm nhìn nhóm người mới đến, lớn tiếng cảnh báo:
“Giữ khoảng cách với tôi! Tôi có thể đã trúng phải lời nguyền!”
“Lời nguyền?” Hai người trong nhóm lập tức biến sắc, nhanh chóng lùi xa vài mét.
Càng lúc càng có thêm người đến. Khi nghe nói Chu Phàm bị nguyền rủa, ai nấy đều vội vàng lùi lại, trên gương mặt không giấu được vẻ sợ hãi.
Lỗ Khôi và Châu Thâm Thâm cũng đến, cả hai nhìn Chu Phàm với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Các ngươi kiểm tra thử xem chiếc quan tài máu trên hồ là thứ gì?” Chu Phàm ra hiệu cho họ chú ý đến chiếc quan tài.
Lỗ Khôi và Châu Thâm Thâm quay đầu nhìn. Châu Thâm Thâm lộ vẻ bối rối, dường như không nhận ra được cỗ quan tài đó là gì.
Nhưng sắc mặt Lỗ Khôi lại đột nhiên kinh hãi. Ông ta hét lớn:
“Đó là quan tài máu Hắc oán! Mau rút lui!”
Mặc dù các thành viên đội tuần tra không nhận ra quan tài máu, nhưng khi nghe hai chữ Hắc Oán, ai nấy đều sợ hãi bỏ chạy về phía làng.
Bạch Du, Hắc Du – họ còn có thể đối phó. Ngay cả Huyết Du, họ cũng có thể tiêu diệt, dù phải trả giá đắt. Nhưng đối với quái vật cấp Oán, vượt trên cấp Du, ngay cả Bạch Oán – cấp thấp nhất – họ cũng không thể đối phó, chưa nói đến Hắc Oán!
(Chương này kết thúc)
Đăng bởi | DragonG01 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |