Đột Phá Bát Phẩm, Vượt Xa Đồng Cảnh
Người dịch: Whistle
Thỏ khôn có ba hang, phòng bị chu đáo.
Theo tình hình ngày càng hỗn loạn, Hứa Đạo đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn làm vậy cũng là vì mẫu thân và muội muội Hứa Lộ.
Theo thực lực của hắn ngày càng mạnh, có lẽ yêu quỷ đối với hắn sẽ càng ngày càng ít uy hiếp hơn. Nhưng mẫu thân và muội muội chung quy vẫn chỉ là người thường.
Yêu ma quỷ quái đối với bọn họ là mối đe dọa quá lớn, cho dù hắn có tự tin có thể bảo vệ họ, nhưng hắn chung quy chỉ có một mình. Không thể nào làm được chu toàn mọi việc, hắn cũng có lúc phải hành động một mình, tìm một chỗ ở mới trong khu nội thành đã trở thành mục tiêu ngắn hạn của Hứa Đạo.
Mà muốn hoàn thành mục tiêu ngắn hạn này, trước tiên phải có tiền, giá nhà trong khu nội thành không thể so sánh với khu ngoại thành, nhưng số tiền hiện tại của hắn có lẽ là miễn cưỡng đủ.
Ít nhất thì số tiền đó đủ để mua một chỗ dung thân, còn muốn mua một căn nhà, vậy thì chắc chắn là không đủ.
Hiện tại, y quán mỗi ngày thu nhập khoảng năm sáu trăm đồng, trừ đi chi phí, cũng có thu nhập khoảng ba bốn trăm đồng, lợi nhuận này đã rất tốt rồi, nhưng cũng đã gần đến mức giới hạn, rất khó để tăng thêm nữa.
Mấy con phố gần đây chỉ có bấy nhiêu hộ gia đình, hơn nữa phần lớn đều là người nghèo, những người có tiền đều đến y quán lớn khám bệnh, trừ phi danh tiếng của hắn tăng lên một bậc nữa!
Còn những người nghèo khổ, hắn cũng không thể thu quá nhiều tiền, thật sự là lương tâm không cho phép. Hắn không phải là loại người tốt bụng đến mức thánh mẫu, nhưng hắn cảm thấy, trong khả năng của mình, cho người khác một chút thiện ý là không sai.
Đây cũng coi như là một loại giao tình qua lại, cũng là căn bản để y quán của hắn đứng vững ở đây, nếu như danh tiếng không tốt, cũng sẽ không kiếm được tiền. Cách tốt nhất chính là vừa kiếm tiền vừa tạo dựng danh tiếng.
Mỗi ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không thể nào giữ lại hết, ngày thường còn phải chi tiêu, mua gạo mua dầu mua muối đều phải tốn tiền. Hơn nữa, hắn còn phải tiếp tục tích trữ lương thực. Hiện tại, số lương thực trong nhà vẫn chưa đủ nhiều.
Tuy rằng hắn và Lưu thị vẫn luôn âm thầm mua thêm. Hiện tại cũng chỉ tích trữ được bốn thạch lương thực, cũng chính là bốn trăm tám mươi cân, còn lâu mới đủ.
Ít nhất phải tích trữ được mười mấy thạch lương thực mới đủ cho ba người ăn trong một năm, không giống như thế giới trước kia của hắn, ở thế giới này, lương thực chính là nguồn năng lượng chủ yếu, cho nên tiêu hao cũng lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa, hắn là võ giả, sức ăn vốn dĩ đã lớn, cũng may là trên người hắn có cây thanh đồng, có thể cung cấp năng lượng tu luyện cho hắn, nếu không thì ngay cả tiền ăn cũng không đủ.
Con trai đang tuổi ăn tuổi lớn có thể ăn đến mức phá sản, mà con trai đang tuổi ăn tuổi lớn lại còn học võ, vậy thì càng có thể khiến người ta tán gia bại sản.
Tại sao bá tánh nghèo khổ không thể học võ? Không phải là vì công pháp khó kiếm, càng không phải là vì không có danh sư chỉ dạy, mà nguyên nhân chủ yếu chính là không có tiền.
Cơm còn không đủ ăn mà còn học võ, vậy thì có thể tự mình luyện chết. Lúc trước, khi phụ thân hắn còn sống, kỳ thật thu nhập của y quán cũng không thấp, nhưng chi tiêu lại lớn hơn bây giờ rất nhiều. Phần lớn thu nhập đều bị Hứa Thiên Nguyên ăn hết, mà ông ta cũng chỉ là võ giả Cửu Phẩm.
Chiều tối, Hứa Đạo dẫn Hứa Lộ từ y quán trở về, bắt đầu ăn cơm, hiện tại, trên bàn cơm Hứa gia đã trở nên phong phú hơn một chút, có thịt khô, có trứng gà, thức ăn chính cũng đổi thành gạo thô. Tuy rằng so với gạo tẻ thì kém xa, nhưng so với cơm lúa mạch thì lại tốt hơn rất nhiều.
Sau một thời gian điều dưỡng, sắc mặt của Lưu thị đã hồng hào hơn rất nhiều, trên mặt Hứa Lộ cũng bắt đầu có chút thịt, tóc tai cũng trở nên mềm mại hơn, dần dần chuyển từ màu vàng sang màu đen.
Đây có lẽ là khoảng thời gian tiểu nha đầu được ăn ngon nhất từ trước đến nay, cho dù là lúc trước, khi Hứa Thiên Nguyên còn sống, cũng không thể nào ngày nào cũng được ăn thịt, ăn trứng gà.
Sau khi Hứa Thiên Nguyên mất tích, cuộc sống của bọn họ ngược lại trở nên tốt hơn rất nhiều, nhưng Hứa Đạo cũng không trách phụ thân. Dù sao thì Hứa Thiên Nguyên cũng không có cơ duyên lớn như hắn, mà muốn bảo đảm thực lực của bản thân không bị thụt lùi, cũng chỉ có thể như vậy.
Hứa Đạo nhìn Hứa Lộ đang cúi đầu vùi mặt vào trong bát cơm to hơn cả đầu mình, cố gắng ăn cơm.
Quần áo rõ ràng đã cũ, hơn nữa còn hơi chật, trẻ con lớn rất nhanh. Hơn nữa, trên tay áo còn bị rách mấy lỗ, cũng may là mẫu thân siêng năng, thường xuyên giặt giũ. Cho dù hơi cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ.
- A nương, ngày mai đến tiệm vải mua ít vải về may cho Lộ nhi và a nương một bộ quần áo mới, còn con thì không cần, quần áo của cha sửa lại một chút là con mặc được.
Hứa Đạo nói với Lưu thị.
Lưu thị do dự một chút.
- Nhà mình ngày nào cũng mua gạo, lại còn mua vải nữa, chi tiêu có phải là quá lớn rồi không?
- A nương đừng lo lắng, con có tiền, việc làm ăn đã đi vào quỹ đạo, mua được mà!
- Được rồi, mẹ thì không cần, cũng không thiếu quần áo mặc, may cho nha đầu này một bộ là được rồi!
Hứa Đạo nghe vậy cũng không muốn khuyên nữa, nói cho cùng thì a nương vẫn còn lo lắng.
- Lương thực vẫn phải tiếp tục mua, nhân lúc giá cả còn chưa quá cao, cố gắng mua nhiều một chút.
- Ừm!
- Thịt với trứng gà cũng vậy, đừng có tiếc, thế đạo ngày càng loạn lạc, có một thân thể khỏe mạnh tốt hơn bất cứ thứ gì.
Ăn cơm tối xong, rửa mặt xong xuôi, Hứa Đạo trở về phòng ngủ, lại bắt đầu tu luyện Dưỡng Sinh Công, vừa mới vận công, hắn liền cảm nhận được sự khác biệt.
Hứa Đạo tinh thần chấn động, hắn biết mình sắp đột phá rồi. Tính thời gian, đã gần một tháng kể từ lần đột phá trước.
Bản thân hắn có nền tảng, cộng thêm tốc độ tu luyện ngày càng nhanh. Hiện tại đột phá cũng không có gì lạ.
Hắn cảm nhận được khí huyết trong cơ thể trở nên vô cùng hoạt bát. Tốc độ vận chuyển Dưỡng Sinh Công cũng ngày càng nhanh. Khí huyết rời khỏi kinh mạch, da dẻ của Hứa Đạo bắt đầu điên cuồng kích thích nhục thân của hắn.
Võ đạo Cửu Phẩm, còn gọi là Luyện Bì, khí huyết kình lực lưu chuyển toàn thân, thông suốt màng da, chính là bước vào Cửu Phẩm, đợi đến khi tôi luyện xong màng da, khí huyết kình lực chuyển sang tôi luyện cơ bắp, chính là Luyện Nhục, từ đó bước vào Bát Phẩm.
Ầm một tiếng, Hứa Đạo chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể chấn động mạnh một cái. Toàn thân giống như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, khí huyết kình lực thuận buồm xuôi gió từ màng da tiến vào cơ bắp toàn thân, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, không hề có chút trở ngại nào. Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được mình đã đột phá, thành công bước vào cảnh giới Bát Phẩm.
Ngồi điều tức một lúc, đợi đến khi khí huyết trong cơ thể khôi phục lại bình thường, lúc này mới đứng dậy khỏi giường.
Cảm nhận một chút, khí huyết đã cường đại hơn gấp mấy lần, hơn nữa hắn cảm thấy hiện tại mình giống như có vô số sức lực.
Đây chính là tu luyện võ đạo, nhất phẩm nhất trọng thiên. Mỗi lần đột phá đều sẽ có một bước tiến nhảy vọt, hơn nữa theo sự tăng lên của cảnh giới, khoảng cách này sẽ càng đáng sợ hơn.
Chỉ là hắn còn có một chút nghi ngờ. Võ giả Bát Phẩm bình thường có mạnh như hắn hay không? Khí huyết cuồn cuộn như sông, lực lượng vạn cân, hình như có gì đó không đúng!
Ít nhất thì lúc phụ thân Hứa Thiên Nguyên ở Cửu Phẩm cảnh cũng không thể so sánh với Cửu Phẩm cảnh của hắn, có lẽ, đây là do cây thanh đồng.
Phải biết rằng, Dưỡng Sinh Công chỉ là một bộ công pháp rất bình thường, thậm chí còn yếu hơn rất nhiều so với những công pháp chuyên dùng để công kích, đừng nói là vô địch cùng cảnh giới, cho dù không phải là yếu nhất cũng là may mắn lắm rồi. Mà tình huống hiện tại của hắn lại hoàn toàn ngược lại.
Hắn cảm thấy Bát Phẩm cảnh của mình hình như mạnh hơn Bát Phẩm cảnh bình thường rất nhiều, cho dù là khí huyết hay là kình lực đều mạnh hơn.
Hắn không nghĩ ra được nguyên nhân, vậy thì chỉ có thể quy công cho cây thanh đồng.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 109 |