Tin Đồn Qua Đi, Trở Lại Bình Yên
Người dịch: Whistle
Nha môn huyện Dương Hòa.
- Huyện tôn đại nhân, đã điều tra rõ ràng, trong số mười chín người đó, có một tên quan sai, bảy tên thành viên Hắc Hổ bang, bốn tên thuộc hạ Tam Hà bang, hai tên nha dịch, còn lại đều là bá tánh.
Huyện tôn Nghiêm Thừa Vận cầm một quyển sách, ghé sát vào đèn dầu để đọc, nghe thấy thuộc hạ bẩm báo, chỉ khẽ gật đầu.
- Xác định là yêu quỷ hại người sao?
- Vừa đúng vừa không đúng!
Người đến do dự một chút, sau đó mới mở miệng nói.
Nhưng người này cũng không vòng vo tam quốc, trước mặt cấp trên, giở trò cũng phải xem thời điểm, lúc này tốt nhất là không nên.
- Sau khi khám nghiệm tử thi, ngỗ tác của Trấn Ma ti phát hiện trong số đó có sáu người là do người khác giết chết, còn lại mới là bị yêu quỷ hại!
- Ồ? Ý ngươi là, có người thừa nước đục thả câu?
Nghiêm Thừa Vận ngẩng đầu nhìn thuộc hạ.
- Rất có thể là như vậy. Nhưng khả năng lớn hơn vẫn là trùng hợp, dù sao thì kẻ ra tay làm sao biết được yêu quỷ sẽ hại người vào đêm đó được?
Đinh Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hơn nữa, mấy người kia vừa hay là một tên quan sai, còn có mấy tên bang chúng!
Nghiêm Thừa Vận vuốt râu.
- Do thu thuế gây ra sao? Thuế thân tháng này thu được bao nhiêu rồi?
- Khu nội thành mỗi người năm trăm đồng, khu ngoại thành mỗi người hai trăm đồng! Ngoài thành mỗi người một trăm đồng, các thôn làng bên dưới mỗi người năm mươi đồng!
- Sao lại tăng nhiều như vậy? Thu được hết sao? Đừng có ép người ta quá, gây ra bạo loạn, rước thêm phiền phức cho ta.
Nghiêm Thừa Vận nhíu mày.
- Gần đây yêu quỷ quấy phá dữ dội, thuế má tăng lên một chút, ngược lại khiến người ta yên tâm hơn!
Đinh Kỳ nói.
- Ừm, vậy cứ như vậy đi, ngươi đi nhắn với Tu Duẫn Văn, ti chủ Thanh Lại ti, bảo y làm việc phải có chừng mực, huyện Dương Hòa này không thể loạn, ít nhất thì trong huyện thành không được loạn. Lại đến Trấn Ma ti nói với Vương Hiến, cho dù hắn là thật sự trấn ma hay là giả vờ trừ yêu, ít nhất cũng phải làm ra vẻ một chút, ta có nhìn thấy hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải để cho người khác nhìn thấy.
Nghiêm Thừa Vận phất tay, tiếp tục xem sách.
- Vậy tên ác đồ kia không truy tra sao? Tên này dám lén lút chống đối thuế má, e rằng không thể để mặc cho hắn lộng hành.
- Tuần Kiểm ti có manh mối gì sao?
Đinh Kỳ lắc đầu.
- Tạm thời chưa có, người này ra tay vô cùng tàn nhẫn, cẩn thận tỉ mỉ, không để lại bất kỳ manh mối nào, cũng không nhìn ra được chiêu thức, môn phái nào, vô cùng khó giải quyết.
- Ngươi cũng đã nói là không có manh mối, vậy thì làm sao tra? Phái người âm thầm đi điều tra một chút, có thể tra được thì tra, không tra được thì thôi, trọng điểm vẫn là vụ án yêu quỷ, lát nữa ngươi xuống dưới dẫn người đi tuần tra trên tường thành, xem thử có sơ hở gì không, nếu có thì kịp thời bịt kín lại.
- Vâng, huyện tôn!
Đinh Kỳ chắp tay định lui ra.
- Bây giờ ngươi cũng là huyện thừa của một huyện rồi, nắm giữ binh mã lương thảo của cả huyện, cũng không cần phải bẩm báo mọi chuyện với ta, có thể tự mình quyết định thì cứ tự mình quyết định.
Nghiêm Thừa Vận nhìn Đinh Kỳ.
Đinh Kỳ lại cười nói:
- Huyện tôn, bản lĩnh của thuộc hạ thế nào, chẳng lẽ ngài còn không rõ sao, thuộc hạ có thể ngồi lên vị trí này, chẳng phải là do ngài nâng đỡ sao, mọi chuyện không có ngài gật đầu, thuộc hạ không yên tâm!
Nghiêm Thừa Vận nhìn chằm chằm Đinh Kỳ một lúc, trên mặt không có biểu cảm gì, trong mắt cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ gật đầu một lần nữa.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi!
Đinh Kỳ lúc này mới lui ra ngoài, đi được một đoạn xa mới lẩm bẩm:
- Nói là không quản chuyện gì, nhưng kỳ thật chuyện gì cũng nằm trong tầm mắt của ngươi... Ha...
Đinh Kỳ phất tay một cái, lập tức có người tiến lên.
- Ngươi đi nói với Tống Đằng, bang chủ Hắc Hổ bang, Lưu Kiến, bang chủ Tam Hà bang, bảo bọn họ đến phủ gặp ta.
Vụ án yêu quỷ lần này, Đinh Kỳ không có ý định để cho nha môn thật sự ra tay, đám bang phái kia không phải nói là cùng quan phủ cai quản Dương Hòa sao? Vừa hay, bây giờ chính là lúc để bọn họ ra tay!
Trừ yêu diệt quỷ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, sẽ có người chết, cho dù chỉ là một con yêu quỷ cấp thấp nhất, cũng có thể khiến cho rất nhiều người mất mạng.
Đinh Kỳ dừng bước, nhìn quanh bốn phía.
Cả huyện thành Dương Hòa, tuy rằng có ánh đèn lấp lánh, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều nơi chìm trong bóng tối, nhìn qua giống như một cái miệng vực sâu hun hút, muốn nuốt chửng tất cả mọi người trong thành.
- Bảo người ta thắp thêm đèn đuốc trong thành! Tối om om như vậy, nhìn khó chịu!
- Vâng!
Kỳ thật cũng không phải là vì quá tối mà nhìn khó chịu, mà là so với những nơi sáng sủa, yêu ma quỷ quái càng thích xuất hiện ở những nơi tối tăm, thậm chí, bản thân bóng tối cũng dễ dàng sinh ra tà vật!
Giống như đám bang phái ghê tởm kia, tuy rằng Đinh Kỳ rất chán ghét bọn chúng, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc tiêu diệt triệt để bọn chúng, ngoài việc những bang phái kia có thực lực không tồi, cưỡng ép tiêu diệt có thể sẽ gây ra tổn thất cho quan phủ ra, còn bởi vì ông ta hiểu rõ, loại người này không thể nào diệt sạch được.
Bản tính con người có thiện có ác, một tòa thành có ánh sáng thì cũng có bóng tối, mà sự tồn tại của những bang phái kia, chẳng phải là thể hiện mặt tối của tòa thành này sao?
...
Sự việc có chút nằm ngoài dự liệu của Hứa Đạo, chuyện hắn giết sáu người trong một đêm vậy mà lại không gây ra bất kỳ sóng gió nào trong thành, giống như bị người ta bỏ qua vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, số người hắn giết còn chưa bằng một phần mười số người mà một con yêu quỷ tùy tiện giết chết.
Liên tiếp mấy ngày sau, Hứa Đạo cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, hắn liền biết chuyện này coi như đã qua.
Sau này vẫn nên hạn chế làm chuyện như vậy, tuy rằng đêm đó kiếm được không ít tiền, nhưng nói thật, số tiền tài đó chỉ là tiện tay mà làm, mà không phải là mục đích chính.
Vẫn nên lấy việc ẩn mình làm trọng, sống khiêm tốn, chuyên tâm tu luyện, âm thầm tích lũy thực lực, ngoại trừ việc loại bỏ những mối đe dọa tiềm ẩn ra thì không nên lộ diện. Làm nhiều chuyện như vậy, chung quy vẫn sẽ để lại dấu vết.
Hơn nữa, chuyện yêu quỷ xuất hiện trong thành mới là điều khiến hắn thật sự lo lắng.
Huyện thành Dương Hòa tuy rằng không tính là thành lớn, nhưng trên tường thành cũng có bố trí pháp trận phòng ngự. Loại pháp trận này không thể phòng người, nhưng đối với yêu ma quỷ quái lại có hiệu quả kỳ diệu.
Kỳ thật những năm trước trong thành cũng không phải là không có yêu quỷ quấy phá, hơn nữa còn không ít, nhưng điều khiến Hứa Đạo thật sự lo lắng chính là, hắn sợ sau này chuyện như vậy sẽ ngày càng nhiều, cuối cùng khiến pháp trận phòng ngự kia hoàn toàn mất đi tác dụng.
Mấy năm nay, thiên tai liên miên, thế đạo ngày càng khó khăn, hiện tại yêu ma quỷ quái bên ngoài càng ngày càng hung hăng, cuộc sống của bá tánh ngày càng khổ sở, thuế má ngày càng nặng, giá lương thực ngày càng cao, luôn khiến người ta có cảm giác nguy cơ rình rập, tận thế sắp đến, khiến hắn không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nếu như có một ngày, pháp trận phòng ngự trong huyện thành này hoàn toàn mất đi tác dụng, không còn cách nào ngăn cản yêu ma quỷ quái xâm nhập nữa, vậy thì kết cục của những người trong thành này không khó để tưởng tượng. Đến lúc đó, muốn bảo toàn tính mạng, chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào thực lực mà mình tu luyện được.
Quan phủ thì không cần phải trông cậy vào, bọn họ chưa bao giờ làm chuyện gì thiết thực, còn đám bang phái kia lại càng không cần phải nhắc đến, có thể tự bảo vệ mình đã là giỏi lắm rồi.
Hứa Đạo đặt miếng ngói cuối cùng lên mái nhà kho.
Hắn đã tốn mấy ngày trời, cuối cùng cũng xây xong nhà kho này, nhà kho này vừa hay được xây dựng ngay trên cửa hầm, cửa hầm lại bị hắn dùng một tảng đá xanh cực lớn để che chắn, tảng đá xanh này nặng đến vạn cân, cho dù là hắn hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển được. Sau đó lại chất thêm rất nhiều củi khô và đồ vật linh tinh lên trên, như vậy sẽ không khiến người khác chú ý.
- Càng ngày càng cảm thấy khu ngoại thành này không an toàn!
Hứa Đạo thầm nghĩ.
- Xem ra phải nghĩ cách đến khu nội thành tìm một nơi ở mới.
Huyện thành này được chia thành khu nội thành và khu ngoại thành, nghe nói phòng ngự của khu nội thành còn mạnh hơn khu ngoại thành một bậc.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 103 |