Hàn Băng Phù Cơ Bản, Dùng Điều Hòa Rồi
Người dịch: Whistle
- Thời tiết hiện tại nóng nực như vậy, ban đêm có ngủ được không?
Trên bàn ăn, Hứa Đạo hỏi Lưu thị.
- Mẹ thì không sao, nhưng nha đầu này không chịu được, mỗi ngày đều phải quạt cho nó mới chịu ngủ. Hôm nay có một tiểu lại đưa đến nhà một khối nước đá, nó mừng lắm, tiếc là thời tiết quá nóng, nước đá tan nhanh quá!
Lưu thị lắc đầu.
Bà không phải là loại người được nuông chiều từ bé, đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, đừng nói là nóng đến mức không ngủ được, cho dù nóng hơn nữa, bà cũng có thể chịu đựng được, nhưng Hứa Lộ thì rõ ràng lại không chịu được. Trẻ con rất sợ nóng, mỗi ngày đều phải quạt cho nó đến tận nửa đêm mới có thể miễn cưỡng ngủ được.
Hứa Đạo gật đầu, ý định vẽ phù trong lòng càng thêm mãnh liệt, thật ra hắn cũng không muốn dựa vào việc vẽ phù để kiếm tiền, chỉ là muốn vẽ mấy lá Hàn Băng phù, lắp mấy cái điều hòa cho nhà mình.
Dù sao thì hắn cũng cảm thấy nóng, mỗi ngày ngủ dậy, nệm đều ướt đẫm mồ hôi, rất khó chịu! Ở trong nhà lâu một chút, toàn thân liền nhớp nháp.
Ăn cơm tối xong, trở về phòng ngủ, Hứa Đạo lấy "Phù Lục Thông Thức" và phù chỉ, linh mặc đổi được hôm nay ra.
Trang đầu tiên trong "Phù Lục Thông Thức" chính là Hàn Băng phù, một loại phù chú nhìn qua có vẻ đơn giản và cơ bản nhất, trang thứ hai là Hỏa Diễm phù.
Hứa Đạo xem thử, phát hiện rất đơn giản, liền dùng bút mực vẽ thử trên giấy trắng mấy lần, xác nhận có thể vẽ hoa văn một cách trôi chảy, lúc này mới lấy phù chỉ và linh mặc ra.
Cầm bút chấm mực, sau đó vận chuyển khí huyết kình lực trong cơ thể, bao quanh đầu bút.
"Bùm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, tờ phù chỉ trên bàn nổ tung, cây bút lông trong tay cũng chỉ còn lại một đoạn.
Hứa Đạo ngẩn người ra, thật là, dọa hắn giật mình.
Kỳ thật, hắn đã sớm nghĩ đến việc sẽ thất bại, bởi vì trong "Phù Lục Thông Thức" đã nói, muốn vẽ phù, trước tiên phải thỏa mãn hai điều kiện, một là lực lượng thần hồn phải đủ mạnh, hai là phải có pháp lực.
Điều kiện thứ nhất, hắn không biết mình có thỏa mãn hay không, nhưng điều kiện thứ hai, hắn chắc chắn là không thỏa mãn, cho nên mới dùng khí huyết của võ giả thử xem, kết quả là nổ tung.
Pháp lực vốn là lực lượng mà luyện khí sĩ hấp thu linh khí của trời đất tu luyện mà thành, có thể kết nối với linh khí trong không khí một cách tự nhiên, như vậy mới có thể tạo thành phù, đây chính là lý do tại sao nhất định phải có pháp lực.
Hơn nữa, pháp lực ôn hòa, còn khí huyết của võ giả lại bá đạo, nóng rực, một loại thích hợp để vẽ phù, một loại lại trực tiếp kích nổ linh khí trong linh mặc và phù chỉ.
Quả nhiên, Hứa Đạo lại thử thêm mấy lần, vẫn không thành công, phù chỉ luôn bị nổ tung, nổ năm sáu lần, khiến hắn có chút tê liệt!
Cầm cây bút cuối cùng trong thư phòng lên, Hứa Đạo có chút bất lực, tâm tư thay đổi thật nhanh, nghĩ thầm, đã khí huyết của võ giả không được, vậy thì có thể mượn một chút lực lượng từ cây thanh đồng hay không?
Nghĩ là làm, tâm niệm vừa động, Hứa Đạo gian nan tách ra một tia lực lượng từ cây thanh đồng, không dung hợp với khí huyết võ đạo, mà trực tiếp đưa vào đầu bút.
Lần này, đầu bút chấm linh mặc, trôi chảy di chuyển trên phù chỉ.
Có thể thành công, trong lòng Hứa Đạo vui mừng.
Quả nhiên, sau khi hắn vẽ xong Hàn Băng phù, phù chỉ cũng không bị nổ tung.
- Thành công rồi!
Hứa Đạo cầm Hàn Băng phù lên, lắc lắc, mơ hồ cảm nhận được linh quang lưu chuyển trên đó. Hắn suy nghĩ một chút, vận chuyển khí huyết võ đạo, nhẹ nhàng điểm một cái lên phù chỉ, đây là cách kích hoạt phù chú.
Sau đó, Hứa Đạo liền cảm nhận được một luồng khí lạnh rõ ràng từ trên phù chỉ tỏa ra. Không bao lâu sau, cả căn phòng liền trở nên mát mẻ!
Hứa Đạo tiến vào không gian u ám, quả nhiên, trong thông tin phản hồi từ cây thanh đồng lại có thêm một mục Phù chú, bên dưới là chữ Hàn Băng phù.
Hứa Đạo vội vàng vẽ thêm một lá, sau đó cầm Hàn Băng phù đi đến phòng của a nương.
Lúc Hứa Đạo bước vào phòng, Lưu thị vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi bên giường quạt cho Hứa Lộ, cho dù đã quạt liên tục, nhưng mặt Hứa Lộ vẫn đỏ bừng, còn có cả mồ hôi.
Hứa Đạo cũng không nói nhiều, trực tiếp kích hoạt lá phù kia, sau đó dán lên xà nhà, không bao lâu sau, cả căn phòng liền trở nên mát mẻ.
- Đây là thứ gì? Thần kỳ như vậy?
Lưu thị kinh ngạc không thôi.
- Phù chú! Có thứ này, a nương và muội muội có thể ngủ ngon rồi!
- Rất quý giá sao?
Lưu thị quan tâm đến giá cả đầu tiên.
- Con tự vẽ, không đáng giá bao nhiêu!
Xác thực là không đáng giá bao nhiêu, chỉ có linh mặc và phù chỉ là hơi đáng giá một chút, nhưng một lọ linh mặc có thể vẽ được rất nhiều phù, mà phù chỉ cũng còn lại không ít.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Không tốn tiền là tốt nhất! Đây chính là suy nghĩ của Lưu thị.
Nếu như để bà biết, một lá phù này có thể bán được hai mươi lượng bạc, e rằng bà sẽ xót ruột đến chết. Đốt tiền cũng không nhanh như vậy!
Phải biết rằng, cho dù là phù chú thành phẩm trong kho, năm lá Hàn Băng phù cũng cần phải dùng một tiểu công để đổi, mà Hàn Băng phù này ngoại trừ tác dụng hạ nhiệt ra thì cũng chẳng có tác dụng gì khác, căn bản không thể dùng để chiến đấu.
Thấy nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống, Hứa Đạo liền quay về phòng tiếp tục vẽ phù.
Đồng thời, Hứa Đạo cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc lực lượng phản hồi từ cây thanh đồng là gì? Tại sao có thể dùng để vẽ phù? Chẳng lẽ là pháp lực sao? Hay là lực lượng cao cấp hơn pháp lực?
Còn lý do tại sao hắn lại có phán đoán như vậy, đó là bởi vì hai lá phù mà hắn vẽ.
Theo lời của tiểu lại trong Thượng Y cục, một lá Hàn Băng phù có thể sử dụng được mười hai canh giờ, cũng chính là hai mươi bốn tiếng, một ngày một đêm. Nhưng Hứa Đạo cảm nhận được tốc độ tiêu hao linh khí của Hàn Băng phù mà hắn vẽ, e rằng có thể sử dụng được mấy ngày cũng không cạn kiệt.
Không thể nào là do kỹ thuật vẽ phù của hắn quá cao, hắn mới chỉ nhập môn thôi! Cho nên, cách giải thích duy nhất chính là bản chất của tia lực lượng được hắn dẫn ra vô cùng cao cấp.
Theo thực lực của Hứa Đạo ngày càng tăng, kiến thức ngày càng rộng, không những không khiến cho những nghi ngờ trong lòng hắn giảm bớt, mà ngược lại, hắn lại càng nghi ngờ về cây thanh đồng kia hơn. Giống như con ếch ngồi đáy giếng, sau khi ra khỏi miệng giếng mới phát hiện ra bầu trời mà nó nhìn thấy lúc trước chỉ là một góc của bầu trời.
Rất lâu về trước, Hứa Đạo đã có suy đoán, cây thanh đồng này không phải là thứ chuyên dùng để hỗ trợ tu luyện võ đạo, mà là dùng để tu luyện tiên đạo, hiện tại, thông qua việc vẽ phù, hắn càng thêm khẳng định suy đoán này.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, hắn cũng không có ý định lập tức tìm một bộ công pháp luyện khí để tu luyện, trước khi làm rõ những điều cấm kỵ và bí mật của con đường luyện khí, hắn không dám tu luyện lung tung.
Nhưng mà, tạm thời không tu luyện thì được, nhưng nhất định phải tăng tốc độ tìm hiểu về con đường luyện khí!
Nếu như không có cây thanh đồng này thì thôi đi, đương nhiên là nên an phận tu luyện võ đạo, không nên suy nghĩ lung tung, nhưng đã có cơ duyên này, vậy thì không thể dễ dàng từ bỏ.
Trách nhiệm nặng nề, đường còn dài!
Sau khi nhập môn thêm mấy loại phù chú, Hứa Đạo tạm thời bỏ những thứ này xuống, bắt đầu tiếp tục tu luyện võ đạo.
Võ đạo là lực lượng mà hắn có thể dễ dàng có được nhất, cũng có thể tăng lên nhanh nhất hiện tại, đây là vốn liếng để hắn có thể đứng vững ở thế giới này, cũng là tiền đề để hắn tiếp tục tìm hiểu về luyện khí sĩ.
Cho dù thế nào cũng phải sống sót trước, như vậy mới có thể tìm hiểu những bí mật sâu xa hơn, nếu không, tất cả đều là nói suông.
Dù sao thì hiện giờ hắn cũng không phải hoàn toàn an toàn, xung quanh cũng không phải là không có nguy hiểm tiềm ẩn. Ví dụ như yêu quỷ dòm ngó, bị người thần bí trong Trấn Ma ti theo dõi...
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 77 |