Quyết Định Dạy Võ, Bồi Dưỡng Trợ Thủ
Người dịch: Whistle
Trong hậu viện của y quán Hứa gia, A Bảo có chút thất vọng nhìn ra cửa, sau đó lại nhìn cái bát lớn trong tay, bên trong chỉ có cơm trắng, hôm qua, người kia đã nói, chỉ cần mỗi ngày dọn dẹp y quán và hậu viện sạch sẽ là có thể được ăn thịt, nhưng hôm nay người kia lại không đến.
Nhưng mà, sự thất vọng này chỉ kéo dài trong nháy mắt liền bị A Bảo đè nén, sau đó cúi đầu nhìn con mèo trắng đang xoay quanh chân mình.
Không sai, là màu trắng, hôm qua, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho con mèo này, A Bảo cũng giật mình, con vật nhỏ bẩn thỉu kia vậy mà lại có bộ lông trắng muốt, vô cùng bắt mắt, nếu như béo thêm một chút, nhất định sẽ rất đẹp.
A Bảo gắp một cục cơm trắng từ trong bát của mình rồi ném cho con mèo, con mèo này cũng không kén ăn, cho dù chỉ là cơm trắng cũng ăn rất ngon lành.
Nhìn con mèo ăn cơm, A Bảo liền cảm thấy vui vẻ, tuy rằng nó cũng không biết mình vui vì điều gì. Nếu như Hứa Đạo ở đây, nhất định sẽ nói cho nó biết, bởi vì dáng vẻ ăn cơm của hai người bọn họ rất giống nhau, đều giống như quỷ đói đầu thai!
A Bảo đang định cho một miếng cơm vào miệng, liền nhìn thấy một bóng người đẩy cửa bước vào.
Hứa Đạo giả vờ đi dạo trong sân, nhìn xung quanh một lượt, gật đầu.
- Đến hơi muộn, hôm nay không ăn thịt khô nữa, ăn ngỗng quay thế nào?
Hứa Đạo giơ túi giấy dầu trong tay lên, sau đó bổ sung thêm một câu:
- Hôm nay ngươi làm việc cũng không tệ, đây là phần thưởng.
A Bảo không kìm nén được mà nở nụ cười, chỉ là nụ cười này xuất hiện trên mặt nó, trông rất xấu xí.
Hứa Đạo không thích bị người khác nuốt lời, cho dù chỉ là một lời hứa rất nhỏ, cho nên, hắn cũng không thích nuốt lời người khác, cho dù lời hứa này đối với bản thân hắn mà nói cũng rất nhỏ bé.
Nhìn A Bảo có chút tham lam nhét thịt ngỗng đầy mỡ vào miệng, nhai ngấu nghiến, Hứa Đạo vậy mà lại cảm thấy hơi đói bụng.
Hắn ngồi xuống phiến đá xanh bên cạnh A Bảo, trong lòng chưa bao giờ bình yên như vậy.
Hứa Đạo nhìn A Bảo ăn cơm một cách ngon lành, lại ném xương ngỗng cho con mèo, con mèo cũng bắt đầu gặm xương. Mùi thơm của ngỗng quay khiến nó không nhịn được mà kêu "ư ư".
Chỉ là xương ngỗng đã bị A Bảo gặm sạch sẽ, trên đó căn bản không còn chút thịt nào, ngay cả sụn cũng bị nhai nuốt, con mèo này cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị mà thôi.
Hứa Đạo nhìn con mèo, vậy mà lại có chút đẹp, chỉ là quá gầy!
- Ngươi cho nó ăn một miếng thịt đi? Con ngỗng này nặng ba bốn cân, đủ ăn mà!
A Bảo nghe vậy thì khựng lại, có chút không nỡ tìm kiếm trong túi giấy dầu rất lâu, sau đó ném đầu ngỗng cho con mèo. Thấy Hứa Đạo nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, liền nhỏ giọng giải thích:
- Nếu như cho con mèo này ăn thịt, sau này nó sẽ không ăn cơm nữa!
Hứa Đạo miễn cưỡng tin tưởng lời giải thích này.
- Cũng đúng, nhưng mà ngươi đừng có gặm xương sạch sẽ như vậy, ít nhất cũng phải chừa lại một chút cho nó, để cho nó nếm thử mùi vị chứ!
- Vâng!
A Bảo gật đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Thấy vậy, Hứa Đạo cũng không nói gì nữa, mà mở Võ Đạo Pháp Nhãn ra, nhìn xung quanh, hắn muốn xem thử xung quanh có gì bất thường hay không, dù sao thì nơi này cũng là một nơi ở quan trọng, không thể nào không quan tâm đến những nguy hiểm tiềm ẩn.
Cũng may là xung quanh không có gì bất thường, chỉ là khi ánh mắt Hứa Đạo lướt qua A Bảo, hắn liền ngẩn người ra.
Linh khí trên người A Bảo vậy mà lại không yếu, tuy rằng không bằng hắn, cũng không bằng muội muội Hứa Lộ, nhưng lại mạnh hơn người thường rất nhiều.
Ngây người ra một lúc, Hứa Đạo mới lên tiếng hỏi:
- Muội bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười hai tuổi!
- Mười hai tuổi?
Hứa Đạo không thể tin được, mười hai tuổi rồi, vậy mà lại thấp bé, gầy yếu như vậy, căn bản không giống như thể trạng của một đứa trẻ mười hai tuổi.
- Vâng, mười hai tuổi, ngày mẹ ta mất, ta vừa tròn mười hai tuổi!
A Bảo gật đầu khẳng định.
Hứa Đạo im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Có muốn học võ không?
A Bảo ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ rất lâu.
- Không muốn, rất tốn tiền!
Không phải là không muốn, mà là không có tiền, vậy thì chính là muốn học!
Hứa Đạo gật đầu.
- Bắt đầu từ ngày mai, đi theo ta học chữ, bồi bổ cơ thể, đợi đến khi mười ba tuổi liền bắt đầu học võ.
- Ta không có tiền!
A Bảo lắc đầu.
- Ta sẽ chi trả!
- Ta trả không nổi!
Giọng A Bảo nhỏ hơn một chút.
- Không cần trả, đợi đến khi học được, muội giúp ta bảo vệ người nhà, được không?
Hứa Đạo đã có ý định này từ lúc đầu.
Thiên phú của muội muội tuy rằng rất tốt, nhưng tuổi còn quá nhỏ, còn cách mười ba tuổi một khoảng thời gian rất dài, không thể giải quyết được vấn đề trước mắt. Thiên phú của a nương cũng không tệ, sau này có thể học võ để cường thân kiện thể, nhưng chắc chắn là không thể chém giết, hắn cũng không yên tâm. A nương vất vả lắm mới có được mấy ngày yên bình, hắn không thể nào nhẫn tâm.
Còn nha đầu trước mắt này, có thiên phú, tuổi tác cũng gần đủ, nếu như được bồi dưỡng cẩn thận, sau này có thể giúp hắn rất nhiều việc.
Hứa Đạo không thể nào cứ để A Toàn ở lại nhà bảo vệ a nương và muội muội mãi được, đó không phải là kế hoạch lâu dài. Còn chuyện bỏ tiền ra thuê hộ vệ bên ngoài, hắn không yên tâm.
Nếu như có điều kiện, tự mình bồi dưỡng đương nhiên là đáng tin hơn.
Còn về tài nguyên, đợi đến khi hắn học được thuật luyện dược từ sư phụ, tất cả đều không thành vấn đề. Đừng nói là nuôi một A Bảo, cho dù là thêm mấy người nữa cũng không khó.
Ít nhất là giai đoạn đầu, nhất định là đủ! Mà thực lực của hắn cũng sẽ không mãi dậm chân tại chỗ, sẽ không ngừng tiến bộ, đến lúc đó, tài nguyên chỉ có nhiều hơn.
A Bảo cầm đũa khuấy trong bát, hình như đã suy nghĩ kỹ, gật đầu.
- Được!
Hứa Đạo cho nó ăn cơm, cho nó ăn thịt, còn dạy nó học võ, vậy thì nó liều mạng vì người nhà Hứa Đạo, hình như cũng không có gì không ổn. A Bảo không sợ chết, chỉ sợ đói, kỳ thật, nó cũng đang lo lắng, nếu như không đồng ý, sau này có phải sẽ không được ăn no nữa hay không.
- Ngươi đừng nghĩ nhiều, nếu như không muốn, ta cũng không ép buộc, ngươi vẫn có thể ở lại đây, chỉ cần mỗi ngày dọn dẹp y quán sạch sẽ, ta sẽ không nuốt lời.
Hứa Đạo nhịn không được nhắc nhở.
Nhưng A Bảo lại ngẩn người ra, sau đó lắc đầu.
- Ta đã đồng ý rồi!
- Cái này...
Hứa Đạo im lặng.
- Vậy được rồi! Muội tiếp tục ăn cơm đi, ta về đây! Đúng rồi, tối nay nhớ đừng chạy lung tung!
A Bảo không lên tiếng, chỉ ăn cơm một cách ngon lành, hai má phồng lên.
Đối với nó, còn có con mèo bên cạnh, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất, ngoài ra, không có chuyện gì lớn!
Trở về nhà, cơm canh vừa hay được dọn lên bàn.
- Xảy ra chuyện gì, sao con lại vội vàng chạy ra ngoài?
Lưu thị múc cơm cho Hứa Đạo.
- A nương còn nhớ đứa trẻ mà con cưu mang không?
- Là đứa trẻ mẹ mất, không nơi nương tựa kia sao?
Lưu thị gật đầu.
- Con bé đó sống tốt chứ?
- Rất tốt, cũng rất biết ăn!
- Từng chịu đói, cho nên mới biết ăn!
Lưu thị mỉm cười.
- Hơn nữa, biết ăn là phúc!
- Sau này con định dạy nó học võ!
- Nuôi nổi sao?
- Nuôi nổi, hiện tại nhà mình không thiếu tiền! Hơn nữa, đợi đến khi nó học võ, chắc con cũng đã học được bản lĩnh của sư phụ, sẽ không thiếu tài nguyên.
- Con muốn bồi dưỡng một trợ thủ sao?
Lưu thị lập tức nghĩ đến nguyên nhân.
- Vâng, muốn tìm một võ giả đáng tin rất khó, chi bằng tự mình bồi dưỡng!
- Con tự mình quyết định là được rồi!
Trong nhà vẫn luôn là Hứa Đạo làm chủ, Lưu thị đã quen rồi.
- A nương cũng phải học!
- Hả?
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 65 |