Y Đạo Tiến Bộ, Thuật Luyện Dược
Người dịch: Whistle
Không trách a nương kinh ngạc, dù sao thì bà cũng không ngờ rằng bản thân mình cũng phải học võ.
- Ta, hay là thôi đi?
Lưu thị lắc đầu, bà e rằng mình không có tố chất đó.
Hứa Đạo hiểu rõ a nương có lẽ đã hiểu lầm, liền giải thích:
- Con muốn a nương học võ, không phải là để a nương chém giết, mà là để cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, tránh tai họa.
- Mẹ sợ mình học không được...
Lưu thị nói ra nỗi lòng, bà cảm thấy mình không có thiên phú, cũng không thông minh như hai đứa con, con đường võ đạo sao có thể là thứ mà người như bà có thể đi được?
- Võ đạo không khó như trong tưởng tượng đâu, con sẽ dạy a nương, a nương nhất định sẽ học được.
Hứa Đạo an ủi.
Thật ra, Lưu thị hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, học võ có chút muộn, nhưng hắn cũng không muốn a nương đạt được thành tựu gì to lớn, cho dù không thể Nhập Phẩm, chỉ cần có thể khỏe mạnh hơn, không bị bệnh tật giày vò là được rồi.
Tuy rằng bản thân hắn là cao thủ y đạo, nhưng có thể không bị bệnh thì tốt nhất là không bị bệnh! Bị bệnh mấy lần, nguyên khí sẽ bị tổn hao rất nhiều, thân thể cũng sẽ suy yếu!
Hơn nữa, kỳ thật, chỉ cần tư chất không quá kém, cộng thêm tài nguyên đầy đủ, Nhập Phẩm căn bản không có gì khó khăn.
Đối với những người không có tiền, thiếu tài nguyên mà nói, võ đạo là thứ xa vời, Nhập Phẩm lại càng khó như lên trời, nhưng chỉ cần có tài nguyên, vậy thì sẽ rất dễ dàng.
A nương tu luyện Dưỡng Sinh Công là được, công pháp này rất thích hợp để dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ. Còn A Bảo, cần phải tìm cho nó một bộ công pháp võ đạo khác, một bộ công pháp giỏi về công kích, chiến đấu.
Còn về tài nguyên, cho dù A Bảo có học võ thì cũng phải đợi đến một năm sau, a nương bắt đầu học võ từ bây giờ, tài nguyên cần thiết cũng không nhiều, sư phụ đã cho hắn không ít, bởi vì hắn không dùng đến, nên đều giữ lại, hoàn toàn có thể để cho a nương sử dụng.
Chỉ là Hứa Đạo cảm thấy mình ngày càng bận rộn, bản thân hắn cũng cần phải tu luyện, hiện tại, hắn không chỉ phải tiếp tục tu luyện võ đạo, mà còn phải tu luyện luyện khí.
Võ đạo là cách để nhanh chóng tăng cường thực lực, liên quan đến sự an toàn của bản thân, có thể nhanh chóng có được năng lực tự bảo vệ mình, còn luyện khí lại liên quan đến tương lai, cũng không thể lơ là.
Nhưng mà, Hứa Đạo cũng phát hiện sự phản hồi của cây thanh đồng có hạn, nếu như dồn hết sự phản hồi này vào luyện khí, vậy thì võ đạo sẽ tiến bộ chậm.
Cho nên, Hứa Đạo tạm thời quyết định chia sự phản hồi này làm hai phần, một phần dùng để tăng cường võ đạo, một phần dùng để tăng cường tu vi luyện khí. Dù sao hắn cũng đã phát hiện ra, tuy rằng luyện khí rất lợi hại, nhưng tốc độ tăng lên kỳ thật lại kém xa võ đạo.
Đây cũng là kế sách tạm thời, đợi đến khi nào mọi chuyện ổn định rồi lại điều chỉnh.
Thật ra, Hứa Đạo cũng rất bất đắc dĩ, tuy rằng hắn đã rất khiêm tốn, nhưng hoàn cảnh bên ngoài vẫn luôn bất ổn.
Ngoài việc tu luyện, Hứa Đạo còn phải đến nha môn làm việc, buổi chiều thì khám bệnh, hiện tại lại thêm việc dạy A Bảo và muội muội biết chữ, dạy a nương học võ, thời gian trong một ngày bị xếp kín mít.
Ăn cơm tối xong, Hứa Đạo liền bắt đầu dạy a nương học võ, nhân tiện tiếp tục dạy muội muội biết chữ đọc sách, kỳ thật, Hứa Lộ rất thông minh, hiện tại đã biết rất nhiều chữ rồi, qua thêm một thời gian nữa, chắc là muội muội có thể tự mình đọc sách.
Sau đó mới đến thời gian tu luyện của Hứa Đạo, ngủ là không thể nào, trước khi có được công pháp luyện khí, mỗi ngày hắn chỉ ngủ một hai canh giờ, mà hiện tại, hắn phát hiện lúc tu luyện luyện khí, hiệu quả của nhập định có thể so sánh với giấc ngủ, vậy thì có thể bỏ qua giấc ngủ.
Dưới áp lực như vậy, sao hắn có thể ngủ được chứ!
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nửa tháng đã lặng lẽ trôi qua trong sự bận rộn của Hứa Đạo.
Mà trong hơn nửa tháng này, Hứa Đạo cuối cùng cũng đã nâng cao võ đạo đến đỉnh phong của Thất Phẩm, chỉ còn một bước nữa là có thể bước vào Lục Phẩm.
Còn về mặt tu luyện luyện khí, tốc độ tăng lên kém xa võ đạo, nhưng cũng có không ít tiến bộ, pháp lực trong cơ thể tăng lên gấp mấy lần, thành công bước vào Nạp Khí trung kỳ. Mà thần thông Đạo Dẫn Phục Thực cũng không có nhiều tiến triển, chỉ là từ Nhập Môn bước vào cảnh giới thứ hai - Đắc Tâm Ứng Thủ.
Tốc độ tăng lên của thần thông chậm hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Kỳ thật, Hứa Đạo đây là điển hình của việc tham lam, tốc độ này của hắn đã rất nhanh rồi, tuy rằng luyện khí rất lợi hại, nhưng tốc độ tăng lên cũng nổi tiếng là chậm.
Có người, cho dù đã bước vào ngưỡng cửa của Nạp Khí, muốn tăng lên một tiểu cảnh giới cũng có thể cần đến một năm, thậm chí là mấy năm.
Đương nhiên, sự chậm chạp này cũng mang đến thu hoạch rất lớn, luyện khí, mỗi lần đột phá cảnh giới đều có thể mang đến sự tăng trưởng rất lớn về tuổi thọ.
Mà ngoài sự tiến bộ vượt bậc về tu luyện ra, Hứa Đạo cuối cùng cũng đã xem hết những quyển sách y thuật trong phòng làm việc của sư phụ, y đạo cũng được nâng lên đến cực hạn của tầng thứ sáu.
Nhưng mà, muốn nâng cao đến tầng thứ bảy hình như có chút khó khăn, dù sao thì tầng thứ bảy chính là cảnh giới "độc nhất vô nhị". Nếu như thật sự đạt đến cảnh giới này, có lẽ, chỉ bằng y thuật trong tay, hắn cũng có thể trở thành nhân vật lớn ở thế giới này.
Nhưng gần như là không thể nào, y thuật của hắn kỳ thật chỉ là y thuật của thế tục, không bao gồm phần siêu phàm thật sự. Nếu như tính cả phần siêu phàm thật sự, thì trình độ y thuật này cũng chỉ là bình thường.
Phải biết rằng, rất nhiều bệnh tật ở thế giới này không thể nào dùng y thuật thế tục để giải quyết.
- Con đã xem hết tất cả những quyển sách này rồi sao?
Cát lão rất kinh ngạc, tuy rằng phần lớn những quyển sách này chỉ là y thuật thế tục, nhưng nội dung lại vô cùng rộng lớn, muốn thông hiểu vẫn có chút khó khăn.
- Sư phụ có thể kiểm tra bất cứ lúc nào!
Hứa Đạo rất tự tin về điểm này, những quyển sách kia, hắn thật sự đã học rất nghiêm túc.
Cát lão liền bắt đầu hỏi, trong toàn bộ quá trình, Hứa Đạo gần như có hỏi tất đáp, vô cùng trôi chảy.
Mắt Cát lão ngày càng sáng lên, vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng phải đợi Hứa Đạo học xong những kiến thức cơ bản này mất mấy tháng nữa, không ngờ lại nhanh như vậy.
- Tốt, rất tốt!
Cát lão vuốt râu, liên tục gật đầu.
- Con đi theo ta!
Hứa Đạo đi theo Cát lão đến một gian phụ ở Thượng Y cục, gian phụ này là nơi chuyên dụng của Cát lão, cho dù là Hứa Đạo trước kia cũng chưa từng bước vào.
Sau khi đi vào, Hứa Đạo mới phát hiện bên trong được bài trí rất đơn giản.
Ba cái lò luyện đan lớn nhỏ khác nhau được đặt ở giữa phòng, bên dưới có ngọn lửa đang cháy bập bùng, hai bên còn có mấy cái giá sách, trên đó bày rất nhiều sách.
- Đây là phòng luyện đan mà huyện tôn đặc biệt cho người ta xây dựng cho ta, chỉ cho một mình ta sử dụng!
Cát lão chỉ vào căn phòng.
Đây là chuyện đương nhiên, dù sao thì trong toàn bộ huyện Dương Hòa chỉ có một mình Cát lão biết luyện dược. Nhưng cho dù là như vậy, cũng có thể thấy được địa vị của sư phụ.
- Chắc con cũng đã phát hiện ra, trong số những quyển sách mà con xem lúc trước, có một phần là sách chuyên giảng giải về dược tính của các loại dược liệu. Kỳ thật, phần này mới là trọng điểm!
Hứa Đạo gật đầu, phần sách kia không chỉ bao gồm dược liệu bình thường, mà còn bao gồm một phần linh dược.
- Bây giờ, con đã vượt qua bài kiểm tra của ta, cho nên, từ giờ trở đi, con có thể bắt đầu học luyện dược với ta. Vừa hay ta đã thu thập đủ dược liệu cần thiết để luyện chế một lò Tứ Phẩm Liệu Thương đan, ngày mai có thể khai lò, con có thể đến học hỏi. Cho dù không học được thì cũng có thể thu hoạch được không ít, cho dù chỉ là mở mang tầm mắt cũng rất tốt.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 67 |