Giết Người Dễ, Phi Tang Khó
Người dịch: Whistle
Thu dọn hết đống tài sản vào người, Hứa Đạo không nấn ná thêm, chỉ trong chốc lát đã quay về đến nhà.
Nhảy vào trong sân nhỏ, nghiêng tai lắng nghe, mẫu thân và muội muội vẫn còn đang ngủ say, chưa hề thức giấc, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay quay về phòng mình.
Hứa Đạo châm đèn dầu, lấy hết chỗ tài sản trên người cùng với dao găm và mấy cái túi vải kia ra, kiểm kê sơ qua, mười một lượng vàng, chín mươi bảy lượng bạc, năm quan tiền đồng.
Tiền đồng không phải chỉ tìm được có bấy nhiêu, mà là hắn chỉ lấy có chừng đó, thật sự là không tiện mang theo, nghĩ lại vẫn thấy tiếc, còn năm quan tiền mang về kia là lấy được từ nhà Vương Cung sau cùng, có thể để dành chi tiêu thường ngày, dù sao tiêu vàng bạc cũng quá lộ liễu.
Hứa Đạo cầm mấy thỏi vàng lên, dùng sức xoa xoa trong tay, thỏi vàng liền biến thành một thanh vàng, chỗ vàng bạc còn lại cũng làm tương tự, sau đó mới cẩn thận cất giấu chỗ tài sản cùng với dao găm vào trong cái hốc ở góc tường, lại nhét gạch vào, cuối cùng dùng đồ vật linh tinh che giấu đi.
Làm xong những việc này, Hứa Đạo cũng không đi ngủ, mà thay bộ quần áo trên người, rồi lấy khăn che mặt xuống, đi đến góc sân đào một cái hố, châm lửa đốt hết chỗ quần áo, rồi chôn tro tàn đi, nhân tiện còn dời mấy cây thảo dược đến trồng vào chỗ này.
Cả quá trình tuy rằng có phát ra chút tiếng động, nhưng chung quy vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Làm xong tất cả những chuyện này, Hứa Đạo mới thở phào một hơi dài.
Ừm, nguy hiểm đã được loại bỏ!
Sau đó, Hứa Đạo bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ sự việc, một lúc sau, lông mày hắn dần dần nhíu lại.
- Không đúng...
Hứa Đạo càng nghĩ càng thấy không ổn, hắn phát hiện mình làm việc có chút sơ suất, dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, không có kinh nghiệm gì, mặc dù đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn có chỗ sơ hở.
Không có nhân chứng, điểm này rất tốt, trong toàn bộ quá trình hắn cũng không nói chuyện quá nhiều, những người nghe thấy hắn nói chuyện đều đã chết, trong số đó có mấy nhà nuôi chó mèo, cũng bị giết hết, điểm này cũng không cần phải lo lắng.
Về phần dấu vết tại hiện trường, hắn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, mỗi lần gây án xong, hắn đều sẽ dọn dẹp hiện trường, thậm chí trên tay còn đeo găng tay, trên chân cũng là giày cũ, không để lại dấu chân, lúc trèo tường quần áo cũng không bị vướng vào tường.
Còn thủ pháp gây án, lúc ra tay hắn đã cố ý thay đổi thói quen dùng sức, hơn nữa còn cố ý phá hoại vết thương, khiến người ta rất khó nhìn ra manh mối.
Thế nhưng, có mấy điểm hắn làm chưa tốt, một là thi thể chung quy vẫn chưa được xử lý, nếu như có thể dùng hóa thi thủy để hóa giải hết là tốt nhất, hủy thi diệt tích, mà phương án thay thế cũng là dùng lửa thiêu hủy.
Nhưng việc này cũng không thể trách hắn, giết người dễ, phi tang khó, lần đầu tiên giết người, hơn nữa lại giết nhiều người như vậy, thật sự không còn cách nào khác. Cũng không thể thiêu hủy hết tất cả được, một lần thiêu hủy năm ngôi nhà, e rằng cả huyện thành đều sẽ náo loạn lên mất. Nếu như không khống chế được hỏa hoạn, vậy thì càng phiền phức hơn.
Điểm cuối cùng chính là khí tức, trước đó hắn đã sơ suất điểm này, đây chính là thế giới siêu phàm, có phương pháp nào dựa vào khí tức để truy tìm người hay không?
Hơn nữa, nếu những người bị hắn giết, tuy rằng đã chết, nhưng hồn phách vẫn còn, nếu như bị người ta chiêu hồn hỏi chuyện thì phải làm sao?
Thế nhưng Hứa Đạo lắc đầu, cho dù hiện giờ đã nghĩ đến, nhưng hắn cũng không có cách nào, ít nhất thì với tình hình hiện tại, hắn không có cách nào để giải quyết những vấn đề này.
Cứ bình tĩnh quan sát biến hóa trước đã, hơn nữa, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ giết một đám người thường, mà không phải là tu sĩ, cho dù là quan phủ hay là Hắc Hổ bang cũng sẽ không tốn quá nhiều công sức để điều tra.
Ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, Hứa Đạo lúc này mới trở về giường đi ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau, Hứa Đạo thức dậy, theo thường lệ tập một bài quyền, tu luyện Dưỡng Sinh Công một lần, sau đó lại tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn sắc trời một chút, trời vừa mới sáng, mẫu thân và muội muội vẫn chưa thức dậy, hắn bèn cầm mấy quan tiền đồng ra ngoài.
Lương thực trong nhà không còn nhiều, nhân tiện mua thêm một ít, hơn nữa hiện tại giá lương thực thay đổi từng ngày, tích trữ thêm một ít cũng tốt.
Nếu như không phải sợ mua quá nhiều sẽ khiến người khác chú ý, hắn thật sự muốn mua mấy chục thạch về nhà cất giữ. Trong tay có lương thực mới không hoảng sợ.
Đến chợ trước, thuê một chiếc xe ngựa, đi đến tiệm lương thực, mua ba thạch gạo thô, chất lên xe, lại đến tiệm thịt, mua hai vò mỡ heo, hai mươi cân thịt heo.
Tổng cộng hết sáu quan tiền, năm quan tiền nhặt được hôm qua còn chưa kịp nóng người đã không cánh mà bay, hơn nữa còn không đủ.
Nghĩ đến việc hôm qua vì thuận tiện mà vứt bỏ mấy chục quan tiền đồng, hắn liền muốn tự tát vào mặt mình hai cái, đó là bao nhiêu gạo và thịt chứ!
Trở về nhà, nhân lúc trên đường còn chưa có nhiều người, Hứa Đạo vội vàng chuyển gạo và thịt vào nhà, lại đến chợ trả xe ngựa, lúc này mới vội vã chạy về nhà.
Mà lúc này, Lưu thị và Hứa Lộ mới thức dậy, sau đó liền nhìn thấy gạo và thịt chất đống trong sân, ngây người ra một lúc.
Nhìn thấy Hứa Đạo đi vào, Lưu thị liền hỏi:
- Sao lại mua nhiều như vậy?
- Mua ba thạch gạo, đủ cho chúng ta ăn một thời gian rồi, con xem thời tiết này, e rằng còn hạn hán dài dài, về sau cho dù có mưa xuống thì cũng đã lỡ mất mùa vụ rồi, đến lúc đó sản lượng lương thực giảm, e rằng giá cả còn tăng cao hơn nữa!
Hơn nữa, cho dù sản lượng không giảm, đám thương nhân lương thực kia cũng sẽ nhân cơ hội này mà tăng giá thôi, đám người kia chính là loại người như vậy, không thay đổi được.
- Tiền có đủ không, mẹ còn một ít...
Lưu thị phản ứng kịp, mua nhiều thứ như vậy, Hứa Đạo cũng không đưa tiền cho bà, vậy thì chắc chắn là tự mình bỏ tiền ra mua, một đứa trẻ như nó thì có bao nhiêu tiền chứ?
Hứa Đạo xua tay.
- Con còn tiền, a nương đừng lo cho con! Ừm... Về sau, chúng ta vẫn phải tiếp tục mua, chỉ là không thể mua số lượng lớn như vậy nữa, chia nhỏ ra mà mua, tránh để người khác chú ý.
- Đúng đúng, con nói đúng, nếu như để người khác biết được, e rằng sẽ nảy lòng tham.
Lưu thị vội vàng nói.
- A nương mau đi nấu cơm đi! Sáng nay chúng ta ăn thịt! Để con xử lý số lương thực này! Để ở đây không an toàn!
Hứa Đạo tìm một cái cuốc.
- Ăn thịt, ăn thịt!
Hứa Lộ vừa nghe nói có thịt ăn, đôi mắt còn đang mơ màng ngủ lập tức sáng lên, đưa tay nắm lấy vạt áo Lưu thị lay lay.
Hứa Đạo mỉm cười.
- Đúng rồi, ăn thịt, a nương nhớ làm nhiều một chút, ăn hết rồi lại mua tiếp!
Đợi Lưu thị rời đi, Hứa Lộ đi đến trước mặt Hứa Đạo.
- Ca ca, huynh muốn làm gì vậy?
- Đào một cái hầm!
Hứa Đạo đã sớm nghĩ kỹ rồi, nhất định phải đào một cái hầm bí mật ở góc sân, một là để tiện cất giấu lương thực, hai là để phòng ngừa bất trắc.
Nhìn thấy tình hình bên ngoài ngày càng hỗn loạn, hắn biết mình nhất định phải hành động, thời gian không đợi người.
Thực lực của võ giả Cửu Phẩm khiến cho việc đào đất đối với hắn dễ như trở bàn tay, giống như dao cắt đậu hũ, gần như không tốn chút sức lực nào. Rất nhanh sau đó, một cái hầm lớn đã được đào xong.
Một gian chính, kèm theo ba gian phụ, cũng coi như là nhà ba gian một phòng khách rồi. Hơn nữa, hắn còn dùng búa nện chặt mặt đất và tường.
Sức mạnh cường đại khiến cho bức tường cứng rắn như bê tông.
Vấn đề duy nhất chính là trong sân xuất hiện một đống đất lớn, số đất này rất khó xử lý, nếu như vận chuyển ra ngoài, ngược lại sẽ khiến người khác chú ý. E rằng đến lúc đó ai cũng biết trong sân này có vấn đề.
Nghĩ kỹ một chút, hắn quyết định dùng số đất sét kia để làm gạch, nhân tiện mua thêm một ít vật liệu, sau đó xây một nhà kho, vừa hay có thể che giấu cửa hầm.
Vì đào cái hầm này, hắn đã phải tốn mất nửa ngày trời, nếu như là người thường, e rằng phải mất đến nửa tháng.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 98 |