Dạ Hắc Phong Cao, Giết Người Cướp Của
Người dịch: Whistle
Nửa đêm, Hứa Đạo bỗng nhiên mở mắt ra, trong đêm tối như có tia sáng lóe lên.
Vểnh tai lắng nghe một chút, mẫu thân và muội muội ở phòng bên cạnh ngủ rất ngon, Hứa Đạo xuống giường, kiểm tra lại trang bị trên người, dao găm vẫn còn, vôi sống cũng không có vấn đề gì.
Sau đó, hắn lại lấy ra hai miếng vải che kín đầu và cằm, chỉ để lộ ra đôi mắt, rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Sau khi ra đến sân, hắn không lựa chọn đi cửa chính, mà nhẹ nhàng nhảy một cái, liền dễ dàng vượt qua bức tường.
Men theo bóng tối, Hứa Đạo chạy một mạch, thực lực của võ giả Cửu Phẩm không chỉ khiến cho sức mạnh và tốc độ của hắn vượt xa người thường gấp mấy lần, mà còn khiến ngũ giác của hắn được tăng cường rất nhiều, thính giác, khứu giác đều được tăng cường mạnh mẽ, mà thị lực lại càng đạt đến trình độ hơn người.
Tuy rằng không thể nhìn rõ mọi vật trong đêm tối, nhưng chỉ cần trong bóng tối có một chút ánh sáng, hắn liền có thể nhìn rõ như ban ngày, hành động tự do.
Có lẽ đợi đến khi hắn đột phá đến Bát Phẩm cảnh, hắn có thể thực sự nhìn rõ mọi vật trong bóng tối.
Chưa đầy một khắc sau, Hứa Đạo đột nhiên dừng lại, đến bên ngoài một ngôi nhà nhỏ, nhìn quanh bốn phía, xung quanh không có ai!
Ai cũng biết, ban đêm ở thế giới này rất nguy hiểm, mà điều này lại mang đến cho hắn sự thuận tiện rất lớn.
Lúc này, Hứa Đạo có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, giống như tiếng trống trận, một tiếng gấp gáp hơn một tiếng.
Hắn thở ra một hơi, trước mắt chính là chỗ ở của Hắc Tử, dù sao hắn cũng đã sống ở đây mười mấy năm, tuy rằng không thể nói là quen thuộc từng ngóc ngách, nhưng chỗ ở của một số người quen biết thì vẫn rõ ràng.
Mà hôm nay đám người kia, hắn vừa vặn biết chỗ ở của Hắc Tử.
Hứa Đạo dồn lực xuống chân, nhẹ nhàng nhảy một cái, vượt qua đầu tường, lật người vào trong sân, nhảy cao hơn một trượng, nhưng lúc tiếp đất lại nhẹ nhàng như lông hồng.
Sân cũng không nhỏ, nhìn qua có vẻ giàu có hơn nhà Hứa Đạo, phải biết rằng Hắc Tử cũng chỉ là một tên côn đồ bình thường trong Hắc Hổ bang, tuy rằng có luyện tập võ nghệ, nhưng chung quy vẫn chưa nhập phẩm, vậy mà lại tích góp được cơ ngơi lớn như vậy.
Hắn vểnh tai lắng nghe, trong phòng chỉ có một tiếng hít thở.
Hứa Đạo âm thầm tính toán, đi đến cửa phòng kia, nhẹ nhàng đẩy một cái, thấy cửa phòng bị chốt bên trong, bèn không chút do dự, vận kình lực trong tay, trực tiếp đánh gãy chốt cửa.
- Ai...
Hắc Tử đang ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng động liền bừng tỉnh, đang định hét lên.
Nhưng một bóng đen đột nhiên xông vào từ cửa ra vào, gã ta còn chưa kịp có thêm động tác gì thì đã bị một chưởng đánh úp về phía miệng, bàn tay kia giống như vuốt hổ, lực đạo kinh người, thậm chí còn mang theo trận trận kình phong.
Hắc Tử há miệng muốn cắn, nhưng lại phát hiện bàn tay kia cứng rắn một cách đáng kinh ngạc, căn bản cắn không được.
Trong lòng Hắc Tử hoảng sợ tột độ, võ giả Nhập Phẩm, cũng chỉ có võ giả Nhập Phẩm mới có làn da cứng rắn như vậy, nghe nói những người này đều là mình đồng da sắt.
Nhưng bàn tay kia bịt miệng Hắc Tử còn chưa tính, ngay sau đó bóng đen kia lại giơ tay còn lại lên, trước tiên là bẻ gãy tứ chi của Hắc Tử.
Hai mắt Hắc Tử như muốn lồi ra ngoài, cơn đau dữ dội từ tứ chi bách hài ùa đến, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chỉ có tiếng "ư ư" nhỏ xíu.
- Ta hỏi ngươi mấy câu, thành thật trả lời, nếu không sẽ chết, dám kêu la cũng chết!
Nhịp tim vốn đang đập dồn dập của Hứa Đạo, lúc này lại đột nhiên bình tĩnh trở lại.
- Ngươi biết rồi, trước mặt võ giả Nhập Phẩm, không có chuyện may mắn đâu!
Hắc Tử giãy giụa một chút, tuy rằng đầu bị ghì chặt, không thể gật đầu, nhưng ý tứ lại truyền đạt ra ngoài.
- Hôm nay Vương Cung đã nói gì với ngươi?
Hứa Đạo dùng một tay bóp cổ Hắc Tử, hắn biết chỉ cần làm như vậy, không bóp chết, có thể khiến Hắc Tử miễn cưỡng nói chuyện được, nhưng lại không phát ra tiếng quá lớn. Nếu như Hắc Tử giở trò, hắn cũng có thể lấy mạng tên chó má này trong nháy mắt.
Hắc Tử đầu tiên là giật mình, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, bàn tay đang bịt miệng gã liền hơi buông lỏng ra.
Vì vậy, Hắc Tử gian nan thuật lại từng câu từng chữ những gì Vương Cung đã nói hôm nay.
- Chỗ ở của Vương Cung và những tên còn lại!
Hứa Đạo lại hỏi.
- Phía đông thành...
- Đại hiệp, tha cho ta một mạng, ta đảm bảo sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài...
Sau khi Hắc Tử nói xong, đột nhiên mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng ngay sau đó, miệng lại bị bịt kín.
- Kỳ thật, ngươi đã đoán được ta là ai rồi đúng không?
Hứa Đạo thấp giọng nói.
Quả thật, Hắc Tử đã có chút suy đoán, nhưng trong lòng lại càng thêm chấn động, không thể che giấu nổi, càng thêm khó tin. Bởi vì tiểu tử kia rõ ràng mới chỉ mười ba tuổi!
Võ đạo Nhập Phẩm!
Võ đạo Nhập Phẩm cũng thôi đi, vậy mà lại có gan làm ra chuyện như vậy, đây là yêu nghiệt phương nào? Có thực lực giết người và có gan giết người hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!
Lúc này, trong lòng hắn chỉ có vô tận sợ hãi và hối hận, vốn tưởng rằng chỉ là mẹ góa con côi dễ bắt nạt, không ngờ, tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại không phải là trẻ con, mà là rồng con!
Chỉ là Hứa Đạo không cho Hắc Tử thêm thời gian suy nghĩ, tay đột nhiên dùng sức, cổ họng Hắc Tử liền bị bẻ gãy.
Hứa Đạo cảm nhận được cơ thể Hắc Tử trong tay trong nháy mắt đã tắt thở, mềm nhũn ra, nhưng hắn vẫn không chịu dừng tay, giơ tay ấn lên trán Hắc Tử, vận kình lực đánh ra một chưởng, sau đó mới buông tay.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Hứa Đạo lục soát sơ qua căn phòng, một thỏi vàng, mười lăm lượng bạc, hơn bốn xâu tiền đồng!
Hứa Đạo suy nghĩ một chút, chỉ lấy vàng và bạc, tiền đồng không có bao nhiêu giá trị, quan trọng là còn nặng, hơi vướng víu, chỉ có thể bỏ qua.
Không nán lại lâu, Hứa Đạo lật người ra khỏi chỗ ở của Hắc Tử, tiếp tục đi đến nơi tiếp theo, tối nay còn rất nhiều việc cần làm, phải nhanh lên.
...
Nửa canh giờ sau, Hứa Đạo đến bên ngoài chỗ ở của Vương Cung.
- Tên cuối cùng rồi!
Ngoại trừ Hắc Tử ra, hắn còn giải quyết thêm ba người nữa, mà Vương Cung này chính là mục tiêu cuối cùng.
Sinh mạng lần lượt biến mất trong tay hắn, nhưng Hứa Đạo không những không hề sợ hãi, ngược lại càng thêm bình tĩnh, thủ đoạn cũng càng thêm thành thạo.
Vượt qua bức tường, Hứa Đạo dừng bước, trong phòng vậy mà lại có hai tiếng hít thở.
Vương Cung này vậy mà đã có gia đình, nhưng nghĩ lại cũng đúng, đám người Hắc Tử nói trắng ra cũng chỉ là đám côn đồ của Hắc Hổ bang, quen sống những ngày tháng tự do tự tại, có tiền là tiêu xài hoang phí.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không nhìn thấy quá nhiều tiền tài trong nhà mấy tên kia.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu những người này đã có gia đình, có người thân, thì sao lại gia nhập bang phái chứ?
Ngược lại là Vương Cung, tuy rằng chỉ là một tên quan sai, nhưng dù sao cũng là người của quan phủ, cho dù chỉ là tầng lớp thấp nhất, nhưng cũng hoàn toàn khác biệt.
Hứa Đạo chỉ do dự một lát, sau đó tiếp tục tiến lên, dùng thủ đoạn tương tự, đánh gãy chốt cửa.
- Ai?
- A?
Hai tiếng kêu, một nam một nữ, hai người lần lượt bị đánh thức, nhưng Hứa Đạo đã có kinh nghiệm bốn lần tương tự, nên cũng không vì thêm một người mà luống cuống.
Hai tay vận kình lực đánh ra, lần lượt in lên đầu hai người nam nữ trên giường, âm thanh đột nhiên im bặt.
Đáng thương cho Vương Cung, còn chưa kịp nói một lời đã mất mạng, ngay cả Hắc Tử cũng không bằng.
Hứa Đạo cẩn thận lại lần lượt bổ sung thêm một nhát, sau đó mới bắt đầu lục soát nhà Vương Cung. Tuy rằng so với kế hoạch ban đầu thì có khác biệt, giết thêm một người, nhưng Hứa Đạo ra tay cũng không hề do dự, nhiều nhất cũng chỉ là áy náy trong chốc lát, nhưng sau đó lại nghĩ, đã hưởng thụ cuộc sống do Vương Cung cung cấp thì phải gánh chịu hậu quả.
Mười lượng vàng, ba mươi lượng bạc, tiền đồng cũng không ít, còn những thứ khác thì không tìm thấy.
Cũng phải, Vương Cung tuy rằng tác oai tác quái trên mấy con phố, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một tên quan sai quèn, trong nhà có thể có bảo bối gì chứ? Chuyện giết người đoạt bảo căn bản không rơi vào đầu Vương Cung.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 142 |