Được Đằng Chân Lên Đến Bờ Vai, Nảy Lòng Giết Người
Người dịch: Whistle
- Hôm nay kiếm được nhiều vậy sao?
Lưu thị đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền hạ giọng xuống.
- Vâng, hôm qua có khởi đầu tốt đẹp, hơn nữa, chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa, nhất định sẽ có nhiều người tin tưởng vào y thuật của con hơn! Về sau thu nhập của y quán nhất định sẽ được đảm bảo!
Hứa Đạo gật đầu.
Lưu thị liên tục gật đầu, vốn dĩ bà cho rằng con trai mình có thể kiếm được tiền là do may mắn, nhưng nhìn vào thu nhập hôm nay, e rằng y thuật của thằng bé đã đạt đến trình độ nhất định rồi.
Chỉ là bà không hiểu lắm, rõ ràng Hứa Đạo chưa từng khám bệnh, căn bản không có kinh nghiệm thực tế, làm sao chỉ dựa vào mấy cuốn sách mà có thể làm được như vậy? Xem ra đúng như lời con trai bà nói, nó quả thật là thiên tài về y đạo.
Ngay khi Hứa Đạo và Lưu thị đang nói chuyện, mấy tên thu thuế kia cũng hướng ánh mắt về phía này.
- Hắc Tử, y quán Hứa gia kia vậy mà lại mở cửa rồi sao?
Tên quan sai tên là Vương Cung, nhìn y quán Hứa gia với ánh mắt hơi nheo lại, nhíu mày.
Hắc Tử nghe vậy thì sửng sốt, nhìn y quán Hứa gia cũng giật mình.
- Để ta đi hỏi thử!
Chốc lát sau, Hắc Tử quay trở lại.
- Hỏi thăm người bên cạnh rồi, y quán này hôm qua mới khai trương.
- Ồ? Hứa Thiên Nguyên trở về rồi sao? Tên mất tích hơn một tháng trời đó trở về rồi?
Vương Cung kinh ngạc.
Hắc Tử lắc đầu.
- Chưa trở về, nghe nói là con trai của Hứa Thiên Nguyên đang khám bệnh!
- Con trai ông ta? Bao nhiêu tuổi?
- Hứa Đạo, hình như mới vừa tròn mười ba tuổi!
- Ồ!
Vương Cung thở phào nhẹ nhõm.
- Xem ra là người thường rồi? Một người thường mà cũng muốn mở y quán ở đây sao?
Hắc Tử nghe vậy đảo mắt, lập tức hiểu ý của Vương Cung, cười nói:
- Hiểu rồi, Vương ca, chuyện này cứ giao cho ta, bảo đảm hắn ta không mở nổi đâu!
Vương Cung gật đầu.
- Những người đến y quán này khám bệnh tuy rằng đều là đám nghèo hèn, nhưng dù sao cũng là y quán, chắc chắn kiếm được không ít tiền, Hứa Thiên Nguyên kia chắc hẳn đã tích góp được không ít của cải, đến lúc đó, Lưu thị kia cứ để dành cho ta!
Hắc Tử sửng sốt, nhìn Lưu thị ở đằng xa, nói ra thì Lưu thị này kỳ thật tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng ba mươi tuổi, hơn nữa những năm gần đây đi theo Hứa Thiên Nguyên cũng không phải chịu khổ sở gì, ngược lại còn có mấy phần tư sắc.
Hơn nữa, Hắc Tử biết họ Vương thích nhất là quả phụ, thiếu phụ, mà càng là người phụ nữ đoan trang, càng là trinh tiết liệt nữ thì càng thích.
- Hiểu rồi!
- Đến lúc đó, Hứa đại lang kia, đánh chết rồi ném ra ngoài thành, còn con nha đầu nhà hắn thì bán vào thanh lâu, e rằng có thể bán được mười lượng bạc đấy!
Vương Cung vỗ vai Hắc Tử, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Ngay khi mấy người liên tục nhìn về phía y quán Hứa gia, Hứa Đạo cũng đột nhiên quay đầu lại.
- Ác ý?
Hứa Đạo thầm nhíu mày, hắn cảm nhận được một cỗ ác ý thuần túy, sau đó liền nhìn thấy Vương Cung cùng đám người kia.
- Bọn chúng có ý đồ xấu?
Sau khi nhập phẩm, giác quan của hắn đã không còn như xưa, cảm nhận đối với ác ý càng thêm rõ ràng, nếu người tỏa ra ác ý có thực lực thấp hơn hắn, thì giống như ngọn đèn trong đêm tối, vô cùng chói mắt.
Hứa Đạo bất động thanh sắc, tuy rằng không hiểu vì sao đám người này lại có ác ý với mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đề cao cảnh giác.
Đúng là hắn luôn tuân theo nguyên tắc có thể nhịn được thì nhịn, nhưng một khi có người uy hiếp đến mình, hắn cũng sẽ không rụt đầu như rùa rụt cổ.
Đúng lúc này, Vương Cung cùng Hắc Tử cũng đi đến trước y quán Hứa gia.
- Các vị đại nhân, đây là tiền thuế của nhà chúng tôi!
Hứa Đạo đưa sáu trăm đồng cho Vương Cung, nhưng Vương Cung không nhận, Hắc Tử đứng bên cạnh đưa tay nhận lấy.
Ngay khi Hứa Đạo cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, Hắc Tử lại đột nhiên biến sắc.
- Số lượng không đúng!
"?" Hứa Đạo sửng sốt, tuy rằng đã sớm cảm nhận được đám người này có ý đồ xấu với mình, nhưng diễn biến này vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Số lượng làm sao lại không đúng được?
Hứa Đạo cố ý giả vờ hoảng hốt, Lưu thị đứng bên cạnh lại thật sự có chút luống cuống, hơn nữa còn có vài phần tức giận. Số tiền này bà vừa mới đếm đi đếm lại mấy lần, chính là sợ bị cố ý gây khó dễ, không ngờ lại xảy ra vấn đề.
- Nhà ngươi có mấy người?
- Ba người.
- Ba người, chẳng lẽ không phải là bốn người sao? Cha ngươi, mẹ ngươi, muội muội ngươi, còn cả ngươi nữa, ngươi coi gia không biết đếm sao? Bốn người là tám trăm đồng!
Hắc Tử cười lạnh một tiếng.
Cho dù Hứa Đạo tự xưng là kiến thức uyên bác, lúc này cũng ngây người ra một lúc, tên Hắc Tử này, thật là một nhân tài!
- Gia phụ đã mất tích hơn một tháng...
- Chết rồi sao?
Chưa để Hứa Đạo nói hết, Hắc Tử đã ngắt lời.
- Còn sống hay chết vẫn chưa rõ!
Hứa Đạo suy nghĩ một chút rồi đáp, kỳ thật hắn biết, phụ thân rất có thể đã chết rồi. Nhưng hiện tại chưa có tin tức chính xác, chung quy vẫn còn một chút hy vọng.
- Tức là vẫn có khả năng còn sống, đã còn sống, cho dù có ở đây hay không, thì thuế vẫn phải nộp! Ngươi nói xem có đúng không? Tiểu tử?
Hắc Tử nhìn Hứa Đạo.
Lưu thị còn muốn tranh luận, nhưng lại bị Hứa Đạo ngăn cản, hắn gật đầu, trong lòng chán ghét không thôi, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào.
- Ta sẽ nộp bổ sung ngay!
Nói xong, Hứa Đạo lại đếm thêm hai trăm đồng đưa cho Hắc Tử.
Hắc Tử nhận lấy tiền, tung hứng trong tay, cười nói:
- Coi như ngươi thức thời, làm ăn cho tốt vào, dù sao cha ngươi cũng có chút danh tiếng trên con phố này, ngàn vạn lần đừng làm mất mặt ông ấy đấy.
Hứa Đạo liên tục gật đầu, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi.
- Biết rồi, đại nhân!
Đợi đám người kia rời đi, vẻ sợ hãi trên mặt Hứa Đạo biến mất không còn một mống, trong mắt lóe lên hàn quang.
Ác ý quá rõ ràng, xem ra cảm giác của hắn không sai! Đã như vậy, vậy thì đừng trách hắn ra tay trước!
Hứa Đạo thở dài, hắn chỉ muốn an phận làm một lang trung, kiếm tiền chân chính, tại sao lại ép hắn chứ?
Tâm trạng bị phá hỏng, cũng không còn tâm trạng khám bệnh nữa, Hứa Đạo đóng cửa y quán, trở về hậu viện.
Vừa đi vừa an ủi Lưu thị:
- Chỉ là mấy tên vô lại thôi, a nương đừng chấp nhặt với bọn chúng, nộp thì nộp thôi, cũng chỉ có hai trăm đồng, chọc giận bọn chúng chẳng phải là rước thêm phiền phức sao?
Lưu thị mắt đỏ hoe.
- Lúc trước cha con còn ở đây, bọn chúng nào dám càn rỡ như vậy, cũng không biết cha con...
Lưu thị cuối cùng cũng không nói ra lời, kỳ thật bà làm sao không hiểu, khả năng Hứa Thiên Nguyên trở về đã vô cùng mong manh rồi.
Nghe Lưu thị lẩm bẩm, sát ý trong lòng Hứa Đạo càng thêm mãnh liệt.
Ăn cơm tối xong, tắm rửa sạch sẽ, Hứa Đạo sớm trở về phòng ngủ, đầu tiên là thay một bộ quần áo cũ, đi một đôi giày cũ, đeo găng tay, lấy một viên gạch ở góc tường ra. Sau đó lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong cái lỗ.
Mở bọc ra, bên trong là một con dao găm ngắn, mấy cái túi vải. Hắn cất dao găm vào người, sau đó lần lượt treo túi vải lên người.
Làm xong liền thổi tắt đèn, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện Dưỡng Sinh Công.
Kỳ thật trong lòng hắn có chút rối bời, tuy rằng đã hạ quyết tâm giết người, nhưng nói cho cùng, kiếp trước hắn cũng chỉ là một người bình thường, chưa từng làm chuyện giết người cướp của bao giờ, không phải là loại người gan to bằng trời, trong lòng không hoảng hốt là điều không thể nào.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, muốn tồn tại trong thế giới này, bản thân nhất định phải học cách giết người, tâm không đủ nhẫn, đứng cũng không vững!
Hứa Đạo thở ra một hơi dài, Dưỡng Sinh Công trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn vài phần.
Đại trượng phu muốn làm nên đại sự thì nhất định phải dứt khoát, do dự sẽ thất bại!
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 135 |