Tiểu Thần
Thiên Vân Thành, một trong bảy tòa thành cổ ở Nam Vân Thần Châu tọa lạc giữa hai cấm địa sinh mệnh là Thiên Vân Sơn Mạch và Mê Thần Sâm Lâm.
Tòa thành này nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có hai con đường chính dẫn vào thành. Một là ngược dòng Nguyệt Tiên Giang, hai là theo truyền tống trận.
Dòng Nguyệt Tiên Giang chảy qua giữa thành, chia tòa thành này thành hai nửa.
Đông thành giáp với Mê Thần Sâm Lâm thuộc về bảy đại gia tộc do Liên Minh Công Hội hậu thuẫn. Tây thành nhỏ hơn thuộc về Thiên Vân Môn, do Thiên Vân Môn quản hạt đã hơn vạn năm.
Thiên Vân Môn tựa vào Thiên Ngọc Sơn, chia thành ngoại môn và nội môn. Môn phái này chủ tu cả tứ đại vũ, linh, pháp, vu.
Phía trước sơn môn, ngay tại quảng trường sừng sững bốn tòa tháp cao. Mỗi tòa là một cửa khảo nghiệm ứng với tứ đại chức nghiệp. Chỉ cần vượt qua thí luyện sẽ trở thành đệ tử ngoại môn.
Trong sâm lâm vô tận có vô số nguy hiểm rình rập, chứa đựng trong đó cũng có vô số lợi ích. Vì thế mà vạn năm qua, những người tới đây mong tìm được may mắn không ít. Thế nhưng Thiên Vân Thành mở rộng đến được diện tích như hiện tại đã là cực hạn. Đông thành có ba trăm gia tộc lớn nhỏ. Tồn tại song song có bảy đại thế lực là Liên minh Giả kim thế gia, Linh Sư Công Hội, Dong Binh Công Hội, Vu Sư Tháp, Chiến Thần Điện, Quang Minh Tháp và Hồng Trần Lâu.
Giữa đông thành và tây thành có một cây cầu nối liền, phía đầu cầu bên tây thành tồn tại một bức tượng cao hơn ngàn trượng khắc họa hình hài của một vị nữ thần tuyệt sắc. Sắc đẹp của nàng làm lu mờ tâm trí của bất kỳ tên nam nhân nào nhìn thấy. Nàng chính là Tuyết Nữ, vị nữ thần mà Thiên Vân Môn cung phụng.
Trên con đường nhỏ hẻo lánh dẫn vào Đông thành, hai bóng người một già một trẻ khoan thai đi vào. Trẻ chỉ tầm mười hai, dáng người gầy nhưng trắng trẻo xinh xắn. Già thì đầu đã bạc trắng, tóc búi cao, người khoác bộ trường bào trắng, râu dài rủ xuống buộc ngang hông.
Cách Thiên Vân Thành chỉ còn một đoạn, vị lão nhân mới nói với thiếu niên:
- Tiểu Thần! Lần này Lạc Gia Gia đi nhanh thì vài tháng, chậm có khi mất cả năm. Ta thì chưa biết khi nào mới về, ta gửi con lại Tuyết Vân Cốc cho Tuyết Bà Bà nuôi dưỡng. Con phải biết nghe lời bà bà nghe chưa!
Thiếu niên hai mắt vốn đã đỏ hoe, giờ nghe nói thì lau nước mắt nói:
- Vâng! Con biết rồi! Vương Gia Gia đi cẩn thận, nhanh về với con!
Lão nhân cười ha hả xoa đầu thiếu niên nói:
- Không có gì phải buồn hết! Con phải tập luyện thiên phú thần thông của mình cho thật tốt đó! Không phải ai cũng có được thiên phú thần thông như con, đến lão già như chúng ta còn ao ước!
Thiếu niên cười khì khì nói:
- Vâng! Con biết rồi gia gia! Nhưng sao người không để con ở lại trong thôn, con thích ở đó hơn!
Lão nhân nói:
- Trong thôn có yên bình thật nhưng sẽ làm hạn chế nhận thức của con. Sắp đến rồi! Phía trước là Thiên Vân Thành, nơi này con sẽ ở lại một thời gian khá lâu đó!
Thiếu niên cười nói:
- Con nghe đám A Chân nói thành rất lớn! Làm sao để đi hết được hả gia gia?
Lão nhân nói:
- Nếu con có chí tất sẽ đi được!
Thiếu niên hỏi lại:
- Gia gia! Người từng bảo con phải chọn một chức nghiệp. Mà đến bây giờ con vẫn không thể cảm nhận được Bản nguyên chi căn thì làm sao tu được?
Lão nhân nói:
- Tu luyện không thể nóng vội! Vội nhất thời sau tất đình trệ! Thuận theo tự nhiên con sẽ tìm được đạo của mình. Thế gian lục đạo Quỷ, Tiên, Thiên, Nhân, Ma, Yêu không ai có thể thoát. Trảm Yêu trừ Ma là nghĩa vụ mà người tu đạo nên làm. Con đừng để bản thân rơi vào Ma đạo, khó có thể tìm lại chính mình.
Thiếu niên nghe lời dạy thì cung kính chắp tay đáp:
- Tiểu Thần xin khắc cốt ghi tâm! Vĩnh viễn sẽ không rơi vào Ma đạo!
Lão nhân hài lòng nói:
- Tuyết Bà Bà tính tình không tốt! Con phải cẩn thận hành động của mình!
- Vâng!
Thiếu niên tên Lãnh Hoa Thần, từ nhỏ lớn lên ở Mai Hoa thôn cách Thiên Vân Thành bảy ngọn núi. Hai người đến đây mất mười ngày ròng rã.
Rừng cây rậm rạp đang thưa dần để lại lối đi rộng rãi tấp nập người qua lại. Một dãy nhà lụp xụp dần xuất hiện trong mắt Tiểu Thần. Những ngôi nhà tạm bợ được dựng lên dọc hai bên con đường đất. Phía trước những ngôi nhà này là những quầy hàng bán đủ thứ. Có bán linh thảo, có bán vũ khí, có cả những thứ kỳ quái bát đản.
Ánh mắt Tiểu Thần mở tròn đầy kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nhìn thấy những thứ như thế này. Một lão đầu thấy hai người vừa tới thì vung tay lấy ra hơn chục món nói:
- Vị tiên sinh này! Đây là bảo bối của tu sĩ cổ mà chúng ta lấy được từ sâu trong sâm lâm, tiên sinh có hứng thú có thể nhìn qua một chút. Ngài nói xem, trong đây biết đâu có món bảo bối cực kỳ lợi hại. Như vậy ngài có lời rồi!
Vương Gia Gia nhìn qua cười nói:
- Mấy món này chẳng có cái nào bảo bối! Chỉ là phế phẩm!
Lão đầu kia cười gượng gạo sau đó thu hồi lại mấy vật phẩm trên tay rồi móc ra một món khác. Chỉ có một miếng ngọc bội đã xỉn màu bám đầy gỉ màu đen.
- Tiên sinh! Đây là món hàng đắt giá nhất ta có! Ngài xem món này có vừa mắt ngài không?
Vương gia gia nhìn thoáng qua rồi mới nói:
- Có âm khí vờn quanh! Ngươi không bỏ nó đi sớm muộn cũng bị hao tổn tâm thần! Bị âm ma cắn nuốt!
Lão đầu kia nghe xong thì tức tối, y muốn phát tác nhưng chỉ “hừ” một tiếng rồi bỏ đi.
Vương gia gia xoay qua nhìn Tiểu Thần nói:
- Con có thấy không?
Tiểu Thần gật đầu đáp. Bên trên miếng ngọc đó hắn thấy một đoàn sương mờ màu đen vờn quanh. Vương gia gia nói:
- Thế gian này có rất nhiều điều kỳ bí! Con phải học hỏi mỗi ngày. Thế gian không có đúng sai! Đúng với người này sẽ sai với người khác! Không có thiện và ác, chỉ có lợi ích.
- Vâng! Tiểu Thần đã biết!
Dọc đường đi có hàng chục người như trung niên vừa rồi, tất cả đều lấy những món hàng kỳ quái đưa ra chào mời người khác. Vương gia gia dẫn Tiểu Thần đi qua một con đường nhỏ vắng người cạnh những gian hàng. Sau vài lần như thế, hai người đã biến mất một cách thần kỳ trước mắt người khác.
Nhìn thần sắc Tiểu Thần kinh ngạc, Vương gia gia cười nói:
- Đó gọi là trận pháp!
- Vương gia gia! Người nói có Võ, Linh, Pháp, Vu. Tứ đại tu đạo không thể kiêm tu! Chẳng lẽ không có phương pháp nào khác ư?
- Không! Tứ đại tu đạo liên quan đến Tứ phủ. Một khi phá đệ nhất phủ tạo thành khí hải, khí hải này sẽ cắm rể qua tam phủ còn lại lấy dinh dưỡng nuôi chính bản thân nó. Giả sử có một người có thể đồng thời phá Tứ phủ thành Tứ hải và cân bằng được chúng thì tài nguyên để nuôi dưỡng chúng chí ít nhiều hơn một trăm lẻ tám lần tu sĩ khác. Đã có người từng thử rồi! Không ngoại lệ, bọn họ đều là kỳ nhân, đều thành phế nhân!
- Chẳng lẽ không có ai thành công sao?
- Ngoài kia có thể sẽ có! Dù gì thế giới này cũng vô cùng rộng lớn! Hoặc có thể chính bản thân con có thể làm được điều đó!
Một tích tắc sau, Vương gia gia cùng Tiểu Thần đã đi vào một con đường vắng. Nơi đây là Tuyết Vân Cốc của Tuyết bà bà. Một cánh cổng đơn sơ xuất hiện dưới chân núi. Cửa mở ra, một lão bộc mặc áo đay đã bạc, đầu đội nón tre, tay cầm theo một gậy trúc. Lão nhân từ tốn nói:
- Bà bà chờ đã lâu! Vào đi!
Vương gia gia chắp tay đáp lễ rồi dẫn Thiểu Thần vào trong cốc. Lối đi giữa rừng cây rậm rạp và ẩm thấp, có một dãy bậc thang đá đi lên khu tứ hợp viện. Hai bên là những trụ đèn đá tỏa ánh sáng vàng leo lắt.
Giờ này Tiểu Thần mới nhận ra trời đã ngã tối, bên trong tứ hợp viện có ánh sáng hắt ra làm sáng lên rạng cây phía trên.
Khi hai người bước lên bậc thềm bên trong viện, Vương gia gia chắp tay trước đại viện cung kính nói:
- Tuyết bà bà! Người đã đưa tới! Tiểu Vương xin cáo lui!
Bên trong vang lên giọng nói khàn khàn:
- Đi đi! Cẩn thận làm việc!
- Vâng! Tiểu Vương đã nhớ!
Vương gia gia đáp lại, nhưng lão chưa xoay người đi thì một luồng ánh sáng bắn ra rơi vào tay lão. Lão nhìn thứ này mà người chợt run lên sau đó chắp tay hành lễ trọng. Cuối cùng lão xoa xoa đầu Tiểu Thần rồi mới rời đi.
Nhìn bóng lưng Vương gia gia biến mất dần, Tiểu Thần bỗng dưng trở nên lạc lõng. Hắn chưa biết phải làm gì thì giọng của Tuyết bà bà đã vang lên.
- Tiểu Thần! Vào đi!
Tiểu Thần thẫn thờ một chút rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong căn phòng thơm nức mùi hương quyến rũ mà hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ. Nghe các gia gia nói tính tình bà bà vui buồn thất thường, hắn cũng không dám có hành động gì quá đà. Hắn chắp tay hành lễ rồi nói:
- Tiểu Thần bái kiến bà bà!
Chỗ này chỉ là bên ngoài tư phòng của Tuyết bà bà, đằng trước còn có một tấm bình phong thêu tranh tứ quý. Tiểu Thần tưởng tượng một bà bà già khọm đang nằm trên giường. Bên cạnh chắc có người hầu. Giọng khàn khàn của bà bà một lần nữa vang lên.
- Mấy năm qua đám gia hỏa kia thúc ép ngươi tu luyện thiên phú thần thông mà chưa đến tiểu thành thôi sao? Thật là! Từ mai tiến hành tăng cường tu luyện. Không đạt tiểu thành thì tự chịu phạt!
Tiểu Thần giật mình nhưng không dám nói gì. Hắn còn không hiểu thiên phú thần thông của mình là cái gì. Giọng của Tuyết bà bà lại vang lên:
- Được rồi! Đi nghỉ đi! Mấy ngày nay đi đường vất vả rồi! Tiểu Trúc sẽ sắp xếp nơi ở cho ngươi!
- Vâng! Tiểu Thần xin cáo lui!
Nói rồi hắn đi ra ngoài sảnh, cánh cửa bỗng tự khép lại. Lão bộc kia đã ở đó từ lúc nào. Tiểu Thần chắp tay cung kính nói:
- Tiểu Thần xin ra mắt Trúc lão!
Trúc lão gật đầu ra hiệu cho hắn đi theo, dọc theo một lối đi nhỏ trong sân, hai người đã rời khỏi tứ hợp viện.
- Là trận pháp mà Vương gia gia nói đến sao?
Hai người cứ đi như vậy, sau vài lần rẽ theo những hướng kỳ lạ. Trúc lão đã dẫn Tiểu Thần đến một tứ hợp viện khác. Trúc lão nói:
- Tiểu Thần thiếu gia! Đây là nơi ở Tuyết bà bố trí cho người! Thiếu gia cứ ở lại, hai ngày nữa ta sẽ đến dẫn người đi mua đồ nhập học!
- Nhập học? Học cái gì cơ?
Đăng bởi | yemnguyettieudao |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |