Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Đường Tu Luyện

Tiểu thuyết gốc · 1962 chữ

Nhìn bụi tro tan biến trong không trung, Thiếu Hoa ngẩn người mất một lúc mới qua người nhìn hai thiếu nữ.

Hai nàng không tuyệt mỹ như tiên nữ trong tâm trí mà hắn hay tưởng tượng. Không đẹp như đại tỷ hay nhị tỷ.

Nhưng hai nàng có một cái nét gì đó rất cuốn hút. Hắn nhíu mày nhìn kỹ lại mới hỏi:

- Mị nhân tộc sao?

Hai thiếu nữ nghe vậy thì chợt thoáng nét buồn. Hai tay các nàng đang cầm lấy váy chợt nắm lại.

Thiếu Hoa thấy thế thì đã nắm chắc mười phần. Hắn nói:

- Ây da! Thôi! vô nhà! Từ nay hai người ở ngoài sương phòng.

Nói rồi hắn đẩy cửa đi vào. Hai thiếu nữ nghe vậy thì vui mừng nhìn nhau rồi cùng bước vào trong viện.

Mị nhân tộc trời sinh mị cốt thích hợp tu mị công nhưng khó khăn hơn người thường nên tu vi không bằng. Thường sẽ các thế lực mạnh mẽ chèn ép bắt bọn họ làm nô lệ để phục vụ cho mục đích riêng.

Mục đích gì thì ai cũng đoán được rồi! Dâm tà quá mà!

Dần dà nghe đến Mị nhân tộc người khác sẽ có một cái nhìn kỳ thị. Nhất là khi bọn họ thường được xem như những món hàng hóa. Điều này đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi người.

Bước vào trong sân, Thiếu Hoa chỉ vào hai sương phòng nói:

- Hai người chia nhau ở đó! Cứ tự nhiên dọn dẹp đi!

Nói rồi hắn đi thẳng vào trong chính phòng. Nhưng rồi chợt nhớ ra cái gì hắn quay lại nhìn hai sương phòng một chút. Sau đó lại đổi ý nói:

- Hai người ở tạm hậu viện phía sau. Sau đó còn hai phòng trống. Nơi này không ở được!

Tứ hợp viện này xây sát chân núi, chính phòng có hai tầng. Tầng dưới toàn là điển tịch đủ loại. Thiếu Hoa tích cóp mấy năm trời, những điển tịch hiếm phải đếm bằng đầu ngón tay vẫn được hắn tìm cách mua về.

Tầng dưới này chia thành ba phòng. Phòng ngoài vẫn là thư phòng hắn dùng xưa nay. Hai phòng phía sau để trống, chủ yếu là để hắn bỏ những thứ đồ linh tinh mà hắn nghiên cứu ra. Tầng trên là nơi hắn ở.

Còn hai sương phòng bên ngoài có một cái hắn để tập luyện đan. Giờ đã banh chành rồi, để con nhà người ta ở cũng khó coi. Phòng còn lại hắn hay ngồi "luyện công”. Chỉ còn hai phòng phía sau. Đi ngang qua hai phòng đó chính là hồ nước mà cái thác trên vách núi đổ xuống tạo thành. Ở đây có dựng lên một khu nhà tắm nhưng Thiếu Hoa chẳng dùng đến bao giờ.

Hắn là chúa ở dơ!

Ở đây mỗi ngày đều sẽ có một người đến mang theo đồ ăn cùng y phục sạch đến, sau đó đem y phục đã bẩn của hắn đi. Về phần những linh điền bên ngoài sẽ có đệ tử ngoại môn đến chăm sóc theo lệnh của Đan Các. Đổi lại bọn họ sẽ nhận điểm tích lũy để đổi lấy tư nguyên cùng công pháp.

Từ khi lên ba hắn đã ở đây, trong nội môn không cho phép nam nhân xuất hiện. Kể cả hài tử. Bởi Mộ Dung Uyển là các chủ nên mới có ngoại lệ. Nhưng khi hắn lên ba, dưới sức ép của các trưởng lão khác, nàng đã mang hắn đến đây.

Trong cốc xưa kia chỉ trong linh thảo, từ sau mới dựng lên tứ hợp viện này. Hai năm đầu là tam tỷ ở lại chăm sóc hắn. Khi hắn lên sáu thì đã ở đây một mình. Những năm đầu tam tỷ hay lui tới, mỗi lần như vậy hắn rất vui. Sau thì ít dần, mỗi tháng hắn chỉ gặp thoáng qua nàng một hai lần.

Mộ Dung Uyển cũng thường xuyên đến đây. Mỗi lần nàng đến chỉ ngồi nói chuyện và dạy dỗ hắn một, hai canh giờ. Nhưng ba năm gần đây nàng bắt đầu thường xuyên bế quan đột phá Ngũ tinh Đan Sư. Cho nên ngày càng ít tới thăm hắn.

Thiếu Hoa thường xuyên vô thành dạo chơi. Hắn có danh Thiếu Chủ Đan Các. Dẫu biết là người khác dùng để nịnh Mộ Dung Uyển nhưng hắn vẫn rất thích cái danh này.

Ban đầu rất nhiều người coi trọng hắn, thậm chí có lời đồn hắn là con tư sinh của Mộ Dung Uyển. Sau này cái danh phế nhân dần truyền ra. Qua năm tháng đã không còn mấy người coi trọng hắn. Thậm chí đến nay những kẻ xưng là huynh đệ chí cốt còn khinh bỉ hắn.

Mạc Khải Phong là một điển hình. Trước đây bọn hắn coi nhau như huynh đệ chí cốt, thường xuyên tụ tập nói chuyện tu luyện. Mạc Khải Phong là con nhà thế gia, được dạy dỗ bài bản, bởi thế nên Thiếu Hoa thường xuyên sưu tầm điển tịch chỉ để bản thân có thể nói chuyện tu luyện cùng bọn hắn.

Bây giờ thời thế đã khác. Đám người mắt cao hơn đầu đó đã không còn coi trọng tên phế nhân này!

Thiếu Hoa bên ngoài trông lạc quan nhưng thâm tâm như bị tảng đá đè nén đến ngạt thở.

Thực tế những thứ hắn sưu tầm được toàn thứ trời ơi. Kiến thức của hắn học được từ đó khiến người ta buồn cười. Nếu không gắn cái mác Mộ Dung Uyển, đến nhìn người ta cũng chẳng thèm. Đàm đạo với hắn khiến đám thế gia đệ tử kia muốn buồn nôn.

Thiếu Hoa biết điều này nhưng hắn mặc kệ.

Thiếu Hoa bước vào thư phòng của mình, nhìn đống điển tịch hắn vất vả sưu tầm mà lòng nặng trĩu.

Hắn đang ngồi trên ghế tựa mà chìm trong suy nghĩ miên man bất tận thì chợt một giọng nói êm ái vang lên khiến hắn giật mình.

- Thiếu gia! Những thứ trong phòng của nô tỳ…

Nàng chưa nói hết hắn đã ngắt lời. Hắn hỏi ngược:

- Các muội tên là gì?

Thiếu nữ nói:

- Nô tỳ là Uyên Cơ! Muội muội tên Mị Cơ!

Thiếu Hoa đã để ý thấy hai nàng giống nhau như một khuôn đúc ra. Hắn nói:

- Được rồi! Mấy thứ dưới đó bỏ hết đi! Lấy cái túi trữ vật! Cái đó đặc chế cho ta! Không cần linh khí cũng mở được. Ném hết vào đó. Cả những thứ ở đây nữa, vứt hết đi!

Nói rồi hắn quơ tay hất hết mớ điển tịch ở mặt bàn trước mắt khiến chúng văng loạn xạ dưới đất.

Uyên Nhi giật mình vội cúi mặt xuống. Sau đó nàng nhẹ nhàng lui người trở xuống dưới lầu.

Thiếu Hoa thở dài một cái định bỏ đi thì chợt nhìn thấy quyển thư tịch mà cô cô đã đưa cho mình mới lăn xuống dưới chân bàn. Hắn đưa tay nhặt lên sau đó đi ra ngoài.

Phía sau thác nước có một thạch động khá lớn. Đây là nơi Thiếu Hoa ưa thích lui tới. Thạch động không lớn, nằm tách biệt với thác nước, lối vào lại nằm bên hông phải. Từ giữa trần hang có một cái lỗ, một dòng nước từ đây đổ xuống một cái hồ nước nhỏ giữa động. Thiếu Hoa đã hiếu kỳ từ lâu bởi hồ nước này không có thông cùng thác nước bên ngoài nhưng nước không bao giờ tràn ra dù mực nước chỉ tới hông của hắn.

Mỗi lần có tâm trạng không vui hắn đều đến nơi đây.

Thiếu Hoa ngồi trên bệ đá mà hắn thích nhất, hai tay đặt lên đùi rồi bắt một cái pháp quyết mà hắn học được.

Đây là cảm khí thuật mà bất kỳ người tu sĩ nào cũng phải học.

Khí chia thành Huyền, Hoàng, Địa, Thiên.

Huyền khí sinh khi mặt trời lặn bóng. Còn gọi là âm khí.

Hoàng khí sinh lúc mặt trời lặn, thịnh lúc chính ngọ, xưng là dương khí.

Địa và thiên thì sinh ra từ thiên tài, địa bảo.

Công pháp Mạc gia thuộc hàng Huyền khí. Dùng âm khí tu luyện nhưng vẫn có thể xưng bá ở trong tông phái vì nó là công pháp thượng phẩm.

Đột phá tứ phủ thì dùng loại nào cũng được cả. Huyền khí tính nhu, nữ giới ưa thích dùng hơn.

Thiếu Hoa ngồi trên bục đá, hai mắt nhắm nghiền cảm thụ một tia linh khí xung quanh.

Sau một lúc hắn thả tay buông xuôi. Mộ Dung Uyển từng truyền thụ cho hắn phương pháp cảm ngộ linh khí. Chỉ cần hắn cảm ngộ được một tia nàng sẽ truyền thụ công pháp cao giai cho hắn.

Thiếu Hoa từng mộng tưởng đến công pháp hoàng giai cao cấp, thậm chí địa giai. Một khi tu thành uy lực sẽ như thế nào. Nhưng mà đời không như mơ.

Mộ Dung Uyển trước giờ vẫn để hắn tự lập, nhưng nay lại mang hai nữ về hầu hạ hắn. Thật coi hắn thành nhị thế tổ mà đối đãi rồi.

Cũng phải, phế nhân chỉ vài chục năm thân thể đã hao mòn. Trăm năm chỉ còn nắm xương. Dù có đan dược kéo dài thì tối đa hai, ba trăm năm mà thôi.

Hắn đến Huyền khí cũng không cảm ngộ được. Dùng dược vật cưỡng ép mở ra Tứ Hải thì hắn nên mở ra Linh Hải, từ đó phấn đấu trở thành Nhất tinh Đan Sư. Cuối đời chắc cũng chỉ dừng lại ở nhị tinh.

Tam tinh là bước ngoặt lớn, sẽ được Linh Sư Công Hội công nhận. Vậy mới biết độ khó để lên tam tinh như thế nào.

Nhưng cũng không còn cách nào khác! Ai biểu hắn phế như thế!

Thiếu Hoa chán trường lại móc quyển trục mà cô cô đã đưa ra xem. Thứ này làm bằng vật liệu hắn chưa gặp bao giờ. Quyển trục như được dệt từ sợi tơ ánh màu kim tuyến. Bên ngoài khắc hoa văn tinh xảo, chữ bên trong tuy nhỏ nhưng lại được khắc rất rõ ràng.

Quyển trục có tựa là "Dược Thư”. Những chữ ghi bên trong tối nghĩa vô cùng. Hắn nhìn mãi cũng không hiểu. Đây không phải lần đầu hắn nhìn thứ này. Nếu không phải cô cô dặn sống chết không được cho người thứ hai nhìn thấy thì hắn đã đem đi hỏi tam tỷ. Hắn hỏi cô cô thì nàng chỉ nói hai từ "tùy duyên”.

Quyển trục có cả thảy bảy chương, mà chương đầu còn dễ hiểu. Sáu chương sau như thiên thư, đọc không lọt được một chữ vô đầu.

Thiếu Hoa thả quyển trục xuống rồi đưa mắt nhìn về dòng nước chảy. Không hiểu sao hắn rất muốn biết về thân thế của bản thân mình.

Trong vô thức hắn nắm lấy cái huy hiệu luôn đeo trước ngực. Bất chợt một luồng sáng bừng lên chiếu sáng cả hang đá. Một giọng nói trầm trầm vang vọng.

- Chà chà! Mong muốn tìm lại thân thế của mình sao? Dục vọng thật mãnh liệt! Hà hà hà!

Ánh sáng chói mắt bùng nổ thành hằng hà sa số những điểm tinh quang. Sau đó những tinh quang này tụ thành một bóng người mờ ảo.

- Ta! Nhân danh Bát bộ chư thần! Ta hỏi ngươi có muốn tìm lại thân thế của mình không?

Bạn đang đọc Quỷ Thư Các - Cửu Bộ Thiên Thư sáng tác bởi yemnguyettieudao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yemnguyettieudao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.