Cửu Thiên Bi
- Thân thế của ta?
Thiếu Hoa bị sốc khi gã kia xuất hiện. Gã tụ lại dần thành một bóng người mờ ảo.
Gã nói:
- Thắc mắc ta là ai phải không? Lão phu là Thần chính hiệu! Chỉ cần ngươi đồng ý, lão phu sẽ giúp ngươi tìm lại thân thế của mình.
Ánh mắt Thiếu Hoa đầy vẻ hoài nghi. Nhưng mà dưới chân lão đầu này có một luồng xoáy ánh sáng nối với gia huy chữ Tiêu trên huy hiệu trong tay hắn. Lão đầu như đọc hết suy nghĩ trong hắn, lão nói:
- Không cần quan tâm ta là ai! Tiểu tử ngươi cũng là Thần. Bất kỳ ai sinh ra ở Thần giới, một khi xuống nhân giới chính là Thần. Ngươi thắc mắc tại sao ngươi không thể tu luyện ư? Nực cười! Một vị Thần làm sao có thể tu theo cách của người thường chứ!
Thiêu Hoa nghe mà như thấy sấm bên tai. Tim hắn đập nhanh theo lời lão đầu, hắn chợt phát hiện một vấn đề.
Hắn hỏi lại lão:
- Nếu ta là Thần tại sao lại ở đây?
Lão đầu cười to nói:
- Ha ha! Hay lắm! Thông minh! Người thông minh dễ dạy! Không chỉ có ngươi, ngoài kia còn chín mươi chín kẻ khác giống như ngươi. Tất cả một trăm người. Ngươi muốn trở về Thần giới, đơn giản lắm. Chỉ cần người chết lập tức sẽ được đưa về Thần giới. Ngươi sẽ đoàn tụ với gia tộc của ngươi. Một trăm người, chỉ một người được phép trụ ở đây đến phút cuối.
Thiếu Hoa chợt nhìn xuống cái huy hiệu.
Hắn hỏi:
- Nghĩa là ta có thể tu luyện?
Lão đầu nói:
- Tất nhiên!
Hàng loạt ý nghĩ xẹt qua rất nhanh trong đầu Thiếu Hoa. Mà hắn lại nhận ra một điểm qua trọng. Hắn hỏi:
- Người trụ lại cuối cùng sẽ nhận được cái gì?
Lão đầu nói:
- Không ai biết! Đó là một khảo nghiệm. Nhưng chưa từng có ai vượt qua khảo nghiệm đó.
Thiếu Hoa có rất nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ không thể giải đáp hết một lúc được. Hắn không biết chuyện này như thế nào, nhưng muốn thành sự thì phải dứt khoát. Hắn nhìn lão đầu nói:
- Được! Bây giờ ta phải làm gì?
Lão đầu tỉnh bơ nói:
- Nhỏ máu kích hoạt Cửu Thiên Bi!
- Thứ này?
Thiếu Hoa cầm cái huy hiệu lên, ánh mắt hiếu kỳ. Hắn nhặt một viên đá gần đó sau đập nát ra rồi lựa một mảnh thật sắc. Dùng mảnh đá này cắt lên đầu ngón tay rồi trích một giọt lên cái gia huy nhà họ Tiêu. Giọt máu của hắn thấm vô huy hiệu rồi biến mất. Thiếu Hoa kinh ngạc mong chờ dị biến xảy ra.
- Hả!
Chợt hắn trợn mắt nhìn lão đầu vì thấy lão đang hí hửng nhìn hắn.
- Chỉ thế thôi!
- Đúng rồi! Chứ tiểu tử ngươi mong chờ cái gì? Ngươi mong thiên kiếp đánh xuống sao? Xin! Trò chơi bắt đầu! Chào mừng tân thủ Tiêu Gia đến với trò chơi sinh tồn đầy thú vị của Chư thần Thiên Giới. Ha ha! Hướng dẫn cho tân thủ xin được phép bắt đầu!
Một loạt ánh sáng từ Cửu Thiên Bi bay ra hóa thành từng luồng sáng bắt đầu giảng nghĩa cho Thiếu Hoa.
"Nhân loại có Tứ Phủ là Đan Điền nằm dưới rốn ba thốn, Thần Phủ giữa ngực, Thiên Môn trên đỉnh đầu và Pháp Ấn nằm sau gáy. Tứ Phủ thông với ba trăm sáu lăm kinh mạch từ đó chi phối một trăm lẻ tám đại huyệt. Tu luyện chính là mở ra một trăm lẻ tám đại huyệt này, thông qua thiên địa chi giao mở Thiên Địa Thần Môn, chứng đắc Thần Vị”
Nhưng chỉ có từng đó, sau khi ánh sáng lóe lên lần cuối rồi biến mất, trước mắt Thiếu Hoa đã xuất hiện một lão đầu bằng xương bằng thịt. Lão xoay tay xoa chân, rồi duỗi người uốn éo thân thể thật lâu. Lão cảm khái nói:
- Được tự do thật là tốt!
Chợt lão tới gần nhìn Thiếu Hoa một chút xong vỗ vỗ vai hắn nói.
- Tiểu tử ngươi thông minh! Có tiền đồ! Ráng tu hành thật tốt! Lão phu đi giải khuây một chút! Bị giam mấy ngàn năm thật khó chịu nha!
Nói rồi lão cười khì khì mấy tiếng đã bốc hơi trước mặt Thiếu Hoa.
Sau khi lão già biến mất, Cửu Thiên Bi cũng bay lên không trung sau đó tiến vào trong mi tâm của hắn.
Ngay lúc này Thiếu Hoa chợt nhận ra một chuyện. Dường như lão đầu kia là người hướng dẫn cho hắn, dường như nhờ có hắn mà lão mới được tự do. Nhưng lão đi đâu mất rồi?
Bấy giờ trong tâm trí Thiếu Hoa như xuất hiện một thứ gì đó hắn không rõ. Chỉ nghe có một âm thanh ầm ầm rền vang trong đầu.
“Thí luyện tân binh bắt đầu!”
Thanh âm vừa vang, thân hình Thiếu Hoa vụt biến trong không gian. Khi xuất hiện trở lại hắn đã thấy mình lơ lửng trong trong một không gian kỳ bí. Xung quanh hắn là một nơi mênh mông như vũ trụ tràn ngập vô số tinh quang.
Mà bốn phía quanh hắn lơ lửng bốn tấm bi đá lớn. Từng bi đá lại khắc những ấn ký khác nhau, mỗi ấn ký ứng với một chữ. Thanh âm kia lại vang lên:
“Cửu Thiên Bi! Cửu Thiên Giới! Mời người được chọn đưa ra Giới Bi muốn thí luyện!”
Chín tấm bi ứng với kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, quang, ám.
Đến giờ Thiếu Hoa vẫn chưa hiểu hết thảy mọi chuyện. Có gì đó cứ cấn cấn trong lòng hắn. Chợt hắn nhớ đến cô cô từng nói hắn mệnh mộc. Ngay lúc này hắn cũng buộc miệng nói:
- Ta chọn mộc!
m thanh lại rền vang:
"Mộc bi thí luyện! Mở!”
Tấm bi có chữ mộc bừng lên quang hoa cuốn lấy Thiếu Hoa biến mất. Lần nữa trở lại hắn đã ở trong một khu rừng xa lạ.
Từng thân cây cao vút san sát nhau, hơi sương mờ ảo bao trùm mọi nơi tạo thành không gian xám xịt. Cách xa mười trượng chỉ thấy một màn sương trắng toát.
Bỗng nhiên trước mặt Thiếu Hoa vô thanh vô thức xuất hiện một đoàn ánh sáng.
"Ải thứ nhất! Tiêu diệt một trăm con đê cấp yêu thú Tật Phong Lang. Hoàn thành nhiệm vụ nhận phôi kiếm ngũ phẩm”
- Tật Phong Lang thôi à!
Bất chợt một giọng nói như gió thổi bên tai khiến Thiếu Hoa giật bắn người mà hét lên.
- Lão già khốn nạn chết bầm!
Lão đầu gãi gãi tai oán giận nói:
- Thân gia ta có làm gì tiểu tử ngươi đâu! Ta đang ăn tự nhiên ngươi lại đi thí luyện làm ta phải theo vô đây chứ!
Lão nói rồi cắn cái đùi gà còn đang dở dang, nhưng câu nói vừa nãy chợt làm Thiếu Hoa bừng tỉnh. Hắn nhìn lão đầu như nhìn con gái đôi mươi mới lớn:
- Lão nói lão bị đưa đi theo ta!
Lão già miệng còn nhai chưa kịp nuốt đã đáp ngay.
- Tất nhiên! Ta không thể xa ngươi quá trăm trượng. Cực hạn là trăm dặm trong nửa canh giờ phải trở về.
Nói rồi lão vẫn hồn nhiên cắn nốt miếng thịt đầy mỡ. Bất chợt lão phát hiện ánh mắt như tên dâm đãng của Thiếu Hoa. Lão chợt ngậm miệng lại để suy nghĩ câu nói vừa rồi. Vừa nghĩ tới lão phun hết mớ thức ăn trong miệng ra.
- Ê ê! Không đúng! Thân già ta lỡ miệng! À không! Là ta nói điêu, ngươi đừng tin nha! Khà khà! Ngươi chém giết Tật Phong Lang đi! Ta đi ngủ tí đây! Khà kha! Thân già này yếu ớt quá rồi! Ta buồn ngủ rồi! Tạm biệt!
Nói rồi lão vút một cái đã không thấy bóng dáng đâu. Thiếu Hoa nheo hai mắt nhìn lão biến mất thì tự nhủ.
"Từ từ thu thập lão già này!”
Dường như lão có một mối liên hệ với hắn, có thời gian hắn sẽ nghiên cứu.
Trong tâm trí Thiếu Hoa xuất hiện một loạt những lựa chọn.
Hắn nhìn thấy một thanh kiếm liền sinh ý niệm thích thú. Lập tức đoàn ánh sáng trước mặt hắn hiển hóa ra một thanh kiếm.
Thân kiếm dài mười tất, chuôi kiếm nạm ngọc thạch nhìn vô cùng lộng lẫy. Lưỡi kiếm mảnh mai nhưng vô cùng sắc bén.
"Thế gian có Tứ đại bản nguyên thổ, hỏa, phong, mộc. Có Ngũ đại thứ nguyên quang, ám, kim, lôi, mộc. Mộc xếp cuối cùng nhưng chứa sinh mệnh vô tận. Tụ Linh Quyết! Mộc Linh Chi Chú”
Một dòng thông tin ầm ầm chảy vào tâm trí Thiếu Hoa. Cùng theo đó là những thông tin khiến hắn phải há hốc miệng.
"Tu luyện dùng Linh Khí Thiên Địa khai phá Tứ Phủ là hạ sách của Tu sĩ cấp thấp. Tứ Phủ tự thông, linh khí hài hòa, tự sinh tự diệt. Tứ Phủ phong bế, thời cơ vừa đủ, tụ khí đan điền, bản nguyên quy nhất, vạn vật quy nguyên, mặc nhiên ta dùng”
Bất ngờ Thiếu Hoa bật thốt lên câu chú ngữ vừa chảy trong đầu. Câu chú ngữ tối nghĩa được hắn đọc trôi chảy một cách kỳ diệu. Sau đó tay hắn bắt ấn. Ấn vừa thành, một đoàn lục quang bỗng từ đâu bay vào trong trong tay hắn hóa thành làn sương xanh. Làn sương vừa tụ đã tan biến tỏa ra một làn hương tươi mát kỳ lạ. Làn hương này chui vào lỗ chân lông Thiếu Hoa làm hắn thấy sảng khoái lạ thường.
Hắn còn chưa hiểu thí luyện lần này có ý nghĩa gì. Nhưng những gì vừa xảy ra đã ngoài sức tưởng tượng của hắn. Bất chợt một tiếng gầm từ phương xa truyền tới. Một cái bóng đen từ trong màn sương lao về phía Thiếu Hoa. Hắn giật mình vội chụp thanh kiếm nhưng chỉ nghe bụp một tiếng.
Thân hình Thiếu Hoa lần nữa đã ở trong hang đá.
"Thí luyện thất bại!”
m thanh âm trầm không có tình cảm lại vang lên.
- Há! Thất bại nhanh vậy?
Lão đầu già không biết từ khi nào đã nằm phè phỡn trên phiến đá, tay lão cầm một nhánh cây nhỏ để xỉa răng, miệng lão một chốc lại phun ra một ngụm nước miếng. Thấy Thiếu Hoa hiện thân thì kinh ngạc không thôi.
Ngay lúc hắn trở lại hang đá, ở một nơi rất xa, trên quảng trường lớn có hàng vạn người đang chăm chú nhìn vào phiến bi đá cực lớn tràn đầy những hình ảnh chiến đấu. Có thiếu nữ đánh giết yêu thú, chiêu thức mỹ lệ tinh diệu. Có thiếu niên uy mãnh đánh chết xà tinh, chiêu thức vô cùng huyết tinh. Hình ảnh Thiếu Hoa bị con Tật Phong Lang một tát đánh chết cũng lóe lên rồi tắt lịm. Mọi người không ai chú ý đến. Nhưng ngay sau đó, gia huy của Tiêu Gia đã lóe lên xếp dưới cùng trong một danh sách dài.
Sự biến hóa của danh sách này không có ai để ý đến cho tới khi một loạt cái tên hạng đầu bắt đầu xáo trộn thay thế lẫn nhau. Từng tiếng hô thích thú vang lên.
Có người nhìn những cái tên quen thuộc thay đã nhàn, người này liếc xuống những thứ hạng dưới cùng để tìm sự mới lạ. Nhưng không ngờ y không thể không nhìn lên thứ hạng đầu tiên rồi bắt đầu đếm xuống.
- Chín lăm, chín sáu, chín bảy, chín tám, chín chín, một trăm! Thật đã có một trăm! Ôi! Phụ thân của ta ơi! Gia tộc bài danh một trăm đã xuất hiện! Tiêu gia! Tiêu Thiếu Hoa! Tiêu Gia nào vậy?
- Hả! Tiêu gia?
Người bên cạnh y cũng dõi mắt nhìn lại. Sau đó càng ngày càng nhiều ánh mắt tìm kiếm. Nhưng trên bia đá ngoài những bóng người quen thuộc, bọn họ không phát hiện thêm bất cứ ai.
- Tiêu Gia có gia huy hình hai con mãng xà! Là cổ thế gia sao?
- Ẩn thế Tiêu Gia! Đúng là ta chưa nghe thấy bao giờ!
- Lạ thật!
Chỉ có một vài ánh mắt hiện ra nét kinh dị.
- Tiêu Gia! Bọn hắn trở lại rồi sao?
- Lần này có kịch hay coi rồi!
- Tiêu Gia! Thần Mộ Thủ Hộ Giả Tiêu Gia!
Đăng bởi | yemnguyettieudao |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |