Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí Luyện

Tiểu thuyết gốc · 2238 chữ

Thực ra trong cả vạn người trên quảng trường vẫn có một ánh mắt dõi theo Thiếu Hoa. Vẻ ưu tú hay mỹ lệ của những người khác vẫn không thể để nàng động tâm. Ánh mắt nàng luôn hờ hững như thế, thế nhưng khi Thiếu Hoa xuất hiện, một tia nhu tình hiếm thấy chợt lóe lên trong đáy mắt nàng. Nàng ngay tức thì niệm một câu chú ngữ. Ngay trước khi hình ảnh Thiếu Hoa biến mất trên phiến bia đá, một tia sáng khó có thể nhận ra lóe lên rồi bay vào trong đó.

Xong xuôi mọi việc, nàng nhìn cái tên vừa hiện ra trên bia đá kia rồi mỉm cười xoay lưng rời đi.

Trở lại hang đá, mặt mày Thiếu Hoa sa sầm. Hắn không ngờ chỉ một cái tát mình đã thăng thiên.

Lão đầu già đang cười ha hả thì bị hắn quát. Tay hắn cầm thanh kiếm chỉ thẳng mặt lão, chỉ một tí xúc động hắn sẽ phang thẳng tay.

Lão đầu đang cười thì như gà mắc tóc, lão ho vài tiếng rồi nhảy xuống tảng đá. Miệng cười toe toét nói:

- Này tiểu tử! Hay là…

- Khoan! Lão gọi ta là gì?

- Tiểu tử người…

Lão chưa nói hết chợt thân thể đã run bắn, miệng hét lên nhưng im bặt ngay sau đó.

Ngay vừa rồi, trong đầu Thiếu Hoa như có một cái gì đó vỡ ra. Trong một khắc đó từng đoạn chú ngữ cùng pháp quyết ào ào tràn vào tâm trí hắn.

"Khống Thần Thuật!”

Lão đầu bên kia rú lên kinh dị, miệng lão la hét một hồi. Lão không ngừng chửi rủa:

- Con mẹ nó! Con ả tiện nữ chết tiệt!

- Tố Tố! Con đàn bà khốn khiếp!

- Con bà nó! Lão tử mà ra khỏi đây…

- Bà mẹ nó!

- Thôi thôi! Ta thua! Ta thua!

- Ngưng lại! Tiểu tử thối! Không niệm nữa! Đừng niệm nữa! Lão phu xin thua!

Mặc kệ lão la hét, Thiếu Hoa vẫn đứng nhìn, miệng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ. Mã

i sau hắn mới ngưng lại, lão đầu đã nằm thoi thóp một bên, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Qua lời lão hắn nhận ra một điều. Thiếu Hoa ngồi xổm bên cạnh lão, hắn hỏi:

- Người tên Tố Tố đó là ai?

Lão đầu “hừ” một tiếng, đáp:

- Con đàn bà thối đó! Tiểu tử thối ngươi là con của ả!

Thiếu Hoa giật mình, nhưng hắn nhận ra điểm mấu chốt.

- Mẫu thân của ta sao? Ta có phụ mẫu ư?

Lão đầu không buồn để ý, đôi mắt bi ai nhìn trần hang. Chợt Thiếu Hoa lại sa sầm mặt mày. Hắn lườm lão đầu quát:

- Dám gọi mẫu thân ta như vậy! Đoạn!

Lão đầu đang thoi thóp chợt bắn lên không, thân thể gã như có ba trăm cái xương cùng gãy. Lão hét vang, mặt mày nhăn nhó không ngừng chửi bới.

- Con bà nó! Khống Thần Thuật! Đáng chết! Đường đường Kiếm Dạ Ma Quân ta lại lâm vào bước đường này! Cho ta chết đi! Giải thoát cho ta đi! Ta xin đó! Tha cho ta đi mà!

Không biết từ khi nào lão đã chuyển qua nài nỉ van xin. Không còn sức để chửi nữa, lão chỉ nằm khóc thút thít như đứa hài tử lên ba. Lão thì thào:

- Ngươi muốn gì? Nói đi!

Thiếu Hoa chợt hỏi:

- Làm sao để ta có thể gặp được phụ mẫu?

- Chết và ngươii sẽ được truyền tống về!

- Có bất lợi gì?

- Nếu mấy lão đầu Tiêu Gia không đến đón ngươi, ngươi chết chắc!

- Vậy còn cách khác sao?

- Giết chết chín mươi chín kẻ còn lại! Ngươi sẽ có một cơ hội tham dự thí luyện cuối cùng.

- Tất cả đã được sắp xếp sẵn cho ta sao? Ta xa phụ mẫu cũng vì thứ này sao?

- Ha ha!

Lão đầu cười sảng khoái trên nỗi đau của người khác. Nhưng nghĩ lại bản thân mình, lão chợt bi ai.

- Là mẫu thân của ta ám toán ngươi?

- Hừ! Do ta bất cẩn mà thôi!

- Mẫu thân ta lợi hại vậy sao? Tu vi của lão chắc hơn ta vô số lần!

- Ngươi sao? So với ta ngươi chỉ là hạt bụi!

- Thế phụ thân ta như thế nào? Lợi hại hơn lão nhiều không?

- Ngươi! Vô sỉ!

- Hay lão giúp ta, xong xuôi ta nói mẫu thân trả tự do cho lão!

- Ha ha! Nực cười! Đường đường Kiếm Dạ Ma Quân ta còn phải chịu sự uy hiếp của tiểu tử ngươi sao! Hừ khốn khiếp! Ta nói ngươi biết! Nói lời phải giữ lấy lời! Kẻ nuốt lời cả đời làm chó!

Lời lão vừa ra làm bao nhiêu lời lẽ mà Thiếu Hoa chuẩn bị đều nuốt ngược hết vào trong. Hắn đơ người giơ ngón cái với lão.

- Lão đầu ngươi được! Siêu cấp vô sỉ!

Lão hậm hực hóa thành Một đoàn bạch vụ bay vào mi tâm Thiếu Hoa.

- Lão già ta bị ngươi ngược đãi hành hạ ra thế này rồi! Ta phải tịnh dưỡng mươi ngày nửa tháng! Đừng gọi lão già này ra nữa!

Nhưng một lúc sau, bỗng nhiên lão nhắc nhở hắn:

- Tiểu tử! Cái thạch động này rất kỳ lạ! Hình như nó tồn tại một cấm chế nào đó. m thanh ở đây, bên ngoài không nghe được. Nó cũng ngăn trở dao động linh lực tiết ra ngoài. Cái cấm chế này hình như không phải do người tạo ra. Thật bí ẩn!

Thiếu Hoa ngơ ngác hỏi:

- Cấm chế là gì?

- Bỏ đi! Vịt nghe sấm!

Lão đầu im bặt không nói nữa. Thiếu Hoa nhìn quanh cái thạch động, nơi này bí ẩn như lão đầu nói sao?

Hắn bước ra khỏi thạch động cũng không thấy gì kỳ lạ. Có vẻ hắn có nhiều thứ để học rồi!

Trời đã khuya, sương mờ từ đỉnh núi cũng giăng xuống. Thiếu Hoa theo lối quen trở về Tứ hợp viện. Từng suy nghĩ miên man cứ tự sắp xếp lại trong đầu hắn. Tất cả sự kiện hôm nay hắn gặp đã ly kỳ bằng chục năm qua gộp lại. Hắn cần thời gian để tiêu hóa. Vừa bước vào cửa viện, giọng nói ôn nhu vang lên khiến hắn sực nhớ tới nhà của hắn nay đã có thêm hai người nữa.

- Thiếu gia đã về!

Thiếu Hoa nhìn thiếu nữ này, nàng có nét chững chạc và nhanh nhẹn hơn.

Hắn định nói lại ngượng miệng, đành nói trống không:

- Chưa ngủ sao?

Uyên Cơ bẽn lẽn đáp lại:

- Nô tỳ chờ thiếu gia về!

- Muộn rồi chờ ta làm gì? Đi ngủ trước đi!

- Nhưng thiếu gia người chưa tắm!

- Tắm gì giờ này! Ta đi ngủ trước đây!

- Không được! Thiếu gia! Người thiếu gia bẩn quá! Phải đi tắm trước đã!

- Thôi không cần!

Nói rồi Thiếu Hoa vung tay định xoay người đi thẳng vô phòng thì chợt thấy đôi mắt Uyên Cơ rơm rớm nước mắt. Hắn dừng lại hỏi:

- Sao thế?

Uyên Cơ nấc một cái, chợt nàng òa khóc. Nàng nghẹn ngào nói không thành tiếng:

- Thiếu gia người không cho thiếp hầu hạ! Thiếp không thể nào báo đáp được các chủ!

Thiếu Hoa muộn trợn trừng cả con mắt, hắn bất lực hỏi Uyên Cơ:

- Liên quan gì chứ! Hai người ở đây dọn dẹp tiểu viện cho ta là được!

- Nhưng các chủ dặn thiếp phải hầu hạ thiếu gia thật tốt! Kể cả… kể cả… Tóm lại thiếu gia không cho bọn thiếp hầu hạ người! Vậy còn ý nghĩa gì nữa!

- Trời ạ!

Thiếu Hoa muốn chửi đổng lên, nhưng thấy Uyên Cơ khóc nấc như thế, hắn đành bất lực toàn thân.

- Rồi! Rồi rồi! Được rồi không khóc nữa! Ta đứng ở đây! Muốn làm gì làm! Hầu hạ ta đi! Được chưa!

- Thật!

- Ta nói dối làm gì?

- Khì khì!

Uyên Cơ bật cười, nàng lau vội nước mắt xong cầm tay Thiếu Hoa kéo đi. Nàng nói:

- Muội muội đang chuẩn bị nước tắm! Y phục cũng chuẩn bị xong rồi! Chúng thiếp hầu ngươi tắm rửa!

Nàng không để ý cử chỉ của mình thân mật quá. Thiếu Hoa cũng bất ngờ, mười mấy tuổi đầu hắn đã từng gặp nữ nhân nhưng chưa bao giờ thân mật đến thế này. Uyên Cơ kéo hắn qua dãy phòng ngủ đến hậu viện nằm ngay sau căn phòng mà hắn để hai nữ ở. Nơi này chỉ là một sàn gỗ rộng hơn hai trượng. Ở góc sàn là một cái bồn tắm bằng gỗ cao hơn thắt lưng hắn. Bên trong đã đổ đầy nước, còn rắc thêm những cánh hoa từ dược thảo mà Thiếu Hoa không biết tên.

Mị Cơ đang nắm góc áo đứng một bên. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hai người.

Thiếu Hoa nói:

- Được rồi! Hai người vô nghỉ ngơi đi! Ta tắm một chút rồi vô ngủ!

Nói rồi hắn định chờ hai nữ nhân rách việc này vào trong sẽ ngâm mình một tí. Nhưng Uyên Cơ đã bặm môi đưa tay cầm lấy đai lưng trên y phục của hắn.

Thiếu Hoa trừng mắt:

- Làm gì đó!

- Thiếp giúp thiếu gia tắm rửa!

- Bậy! Ta tự… này này! Không được khóc!

- Thiếu gia không cần tụi thiếp…

- Được rồi! Ta đứng đây! Làm gì làm đi!

- Hì hì!

Uyên Cơ nhanh nhẹn kéo đai lưng của hắn ra, thanh bào lấm tấm dính đầy đất trượt xuống để bộ y phục bó sát thân.

Bộ võ phục mà Thiếu Hoa thích mặc nhất, hắn vẫn ôm mộng tưởng trở thành một chiến binh hung mãnh.

Mị Cơ một bên cũng đang nhanh tay gỡ từng cái cúc áo. Sau đó nàng kéo vạt áo xuống để lộ thân hình rắn chắc của Thiếu Hoa.

Khung cảnh có vẻ ngượng ngùng. Dĩ nhiên hai thiếu nữ này chưa từng phục vụ ai bao giờ. Tay chân các nàng tuy không còn lóng ngóng nhưng có chụt gượng gạo. Mà Thiếu Hoa xưa giờ vẫn tự lập đã quen, hắn chưa từng để ai phục vụ mình như vậy. Nhất là nữ nhân thân cận hắn chỉ có mỗi tam tỷ.

Uyên Cơ nhắm mắt rồi kéo luôn cạp quần của Thiếu Hoa xuống để lộ toàn thân.

Thân hình Thiếu Hoa rắn chắc, cơ bắp không cuồn cuộn nhưng rất nét. Cặp mông đẫy đà căng tròn cùng tiểu đệ đệ đang tuổi lớn rất có khí khái nam nhân.

Mị Cơ đứng một bên len lén nhìn, hai má nàng đỏ bừng.

Uyên Cơ đã có chuẩn bị về tâm lý nên cứng cỏi hơn nhưng cũng không tránh khỏi thẹn thùng.

Lần đầu nhìn thấy cái thứ khác lạ của nam nhân đó, hai nàng như con nai chạy loạn, tim đập thình thịch.

Thiếu Hoa lần đầu lõa thể trước nữ nhân, cảm giác cũng lạ lạ, hắn vội bước vào bồn tắm, ngâm toàn thân mình xuống nước.

Hai thiếu nữ cũng bước vào bồn nước.

Mị Cơ lấy một thứ như được bện từ xơ của các loại lá thảo dược rồi ngồi từ phía sau kỳ lưng cho Thiếu Hoa.

Uyên Cơ dạn hơn, nàng ngồi trước mặt hắn rồi cũng dùng tay xoa bóp đùi của Thiếu Hoa. Dường như các nàng đã được Mộ Dung Uyển dạy dỗ trước đó.

Uyên Cơ không thể giấu được con tim đã loạn nhịp của mình. Nàng lén lén nhìn Thiếu Hoa, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình thì như mèo cụp tai quay mặt đi.

Thực ra Thiếu Hoa nhìn là nhìn là da trắng tinh trước ngực Uyên Cơ. Áo lụa mỏng manh đã thấm nước không thể nào giấu được bộ ngực đẫy đà của thiếu nữ đôi mươi. Không biết do nàng cố tình hay vô ý lại không mặc áo yếm bên trong. Vạt áo dính sát bầu ngực căng tròn, để lộ hai núm vú hồng hào.

- Mẹ nó!

Thiếu Hoa thầm chửi thề một câu. Chỉ nhìn bầu ngực mà thân dưới của hắn nóng ran. Thứ giữa hai chân đã ngẩn cao đầu từ khi nào.

Hắn không tự chủ được vươn tay luồn vào vạt áo mà bóp lấy bầu ngực Uyên Cơ.

Bầu ngực mềm mại căng tròn, làn da trắng mịn như tuyết có lực hút kỳ lạ. Mãi mà hắn không thể bỏ tay ra được.

Khi ngón tay hắn chạm vào đầu vú, Uyên Cơ rùng mình một cái. Nàng ủy khuất nhìn Thiếu Hoa thì bị hắn ký nhẹ lên trán.

- Câu dẫn ta ư? Nàng to gan lắm!

Uyên Cơ cười khì khì, tay nàng mạnh bạo cởi phăng y phục trên người sau đó đưa xuống nắm lấy dương vật dưới đùi Thiếu Hoa. Miệng nhỏ trêu chọc:

- Thiếp liều cho thiếu gia coi!

Một cảm giác ướt át khó tả chạy dọc cơ thể ba người. Mị Cơ ngồi sau lưng Thiếu Hoa nhìn một lúc rồi cũng e thẹn trút y phục xuống.

Thân thể trần truồng của ba người uốn éo trong bồn tắm, tiếng cười khúc khích vang mai không dứt.

Bạn đang đọc Quỷ Thư Các - Cửu Bộ Thiên Thư sáng tác bởi yemnguyettieudao

Truyện Quỷ Thư Các - Cửu Bộ Thiên Thư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yemnguyettieudao
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.