Thiếu Quân Thần tộc
Đêm tối ở Ma Vực đến sớm, thời gian ban ngày để tiểu hài tử vui đùa lại càng ngắn hơn. Rừng phong nhuộm đỏ lá thu, ẩn hiện vạt áo xanh lá của Tiểu Mộc Tử, thấp thoáng y áo hồng nhạt của Phượng Nhi và A Liên, không gian cũng bớt đi vài phần tịnh mịch. Mấy đứa từ sớm đã kéo ra ngoài chạy chơi, thường thường phải chiều muộn mới quay về...Quỳnh Yêu ngỡ ngàng ngẩng đầu lên khỏi trang sách, "Sao hôm nay các đệ về sớm vậy, Tiểu Mộc Tử". Đệ ấy đang chạy tới mặt mũi đỏ bừng, hình như đang khua tay múa chân chỉ về phía sau lưng. Nàng nhanh chóng đưa mắt liếc về phía đó, liền sững cả người, Mấy đứa trẻ đang xúm vào cõng một tiểu tử có vẻ đã bất tỉnh, y áo trắng muốt phảng phất mùi thần khí Hoàng Kỳ.
"Tôn thượng, huynh xuống đây đi", Quỳnh Yêu nhanh chóng gấp sách lại, nhìn quanh một hồi rồi nghiêng đầu gọi vọng lên một tiếng. Lũ tiểu hoa yêu ngỡ ngàng nhìn thiếu niên mặc một thân hắc y từ trên mái nhà bay xuống, suýt chút nữa đụng trúng Quỳnh Yêu tỷ tỷ. Mấy ngày nay hắn đều cố thủ trên đó, lặng lẽ quan sát tình hình Ma Vực, gửi quạ báo tin bình an cho Lưu lão, đôi mắt đỏ cũng có vẻ hơi bợt màu do nắng. Nhìn hai vị trưởng lão đang quỳ ngay ngắn giữa chính điện, hắn thở dài. Ngàn năm về trước, Bằng quân sư cùng Hùng tướng quân là chiến hữu của phụ tôn, cùng người trải qua Đại Chiến Thần Ma lần thứ nhất, cũng thường tới phủ dạy kiếm thuật cùng binh pháp cho tiểu ma đầu năm đó, được hắn kính trọng như phu tử... "Tiểu Mộc tử, đệ cẩn thận một chút, bên phải có một viên đá cuội đó", một giọng nói lo lắng vang lên, kéo hắn trở về thực tại. Nàng đang xoa xoa cánh tay, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, ra hiệu để Tiểu Mộc Tử đưa đứa trẻ đó tới gần hơn một chút.
Thần tức lan tỏa ra các hướng, nàng cũng chỉ đành kêu mấy tiểu hoa yêu vào trú trong nhà, đề phòng tụi nó bị nhiễm linh khí. Đứa trẻ này mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, y áo được thêu chỉ vàng cùng pháp hộ thân loại cao nhất, lại đủ sức vượt qua kết giới Ma Vực, có thể thấy là thân phận không hề tầm thường. Trên người lại mang một mảnh huyền thiết của Thần Vực, hắn nhíu mày, "Thiếu quân?".
Quỳnh Yêu nghiêm túc nhận định tình hình, rồi nàng nhanh chóng nhận ra, binh lính thần tộc có mặt ở đây, là đi tìm tên tiểu tử này. Vừa lúc đó cậu ta mở mắt ra, dọa hai con người kia nhảy dựng về phía sau, "Xin hỏi, ta đang ở đâu?", Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu ta, tám chín phần là đã mất trí nhớ. "Chúng ta cũng không biết, vốn dĩ chỉ là vô tình đi ngang qua, tại sao ngươi lại tới đây?", "Trốn nhà". Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ thấy trong mắt đối phương một chữ "sốc".
Lát sau, có vẻ vị Thiếu Quân này cũng thật sự tin là cả ba người đều đang bị lạc đường, cậu ta đưa mắt tìm quanh quất, cuối cùng vẫn là dò hỏi, "Căn nhà đó, không có người ở sao? Có thể...", "Chỉ có mấy tiểu hài tử, phụ mẫu đều đi vắng rồi, có thể xin tá túc vài ngày". Dù sao Nguyệt gia cũng có kết giới che giấu khí tức cha nương nàng dựng lên trước kia, mà đứa trẻ này thì có vẻ sống chết không chịu quay về, tốt nhất là không để thần tộc tìm được thiếu quân ở đây, ở gần Ma Cung tới như vậy.
Phượng Nhi cùng A Liên thấy một tiểu tử mặt mũi sáng sủa bước vào cũng tự động đỏ hết cả mặt mày, làm Tiểu Mộc Tử cọc không nói nổi. Cậu ta có vẻ chần chừ một chút, thì bỗng bị một ma đầu từ sau lưng đẩy qua một bên, "Ngươi không bị thương ở chân mà nhỉ, nhanh nhẹn lên một chút". Quỳnh Yêu nhìn tôn thượng mặt mày hằm hằm thì cũng chẳng khó hiểu lắm, hắn vốn ghét cay ghét đắng thần tộc, cậu ta cũng không vừa mà kiêu hãnh hừ một tiếng. Lát sau, nàng đưa mắt nhìn về phía tiểu tử đang ngồi xếp bằng dưỡng thần, nghiêm túc thắp lên một ngọn nến nhỏ, cất tiếng hỏi, "Đệ có nhớ vì sao mình trốn nhà đi không?". Cậu mở mắt ra, ngữ âm nhàn nhạt đáp lại "Ta cũng không nhớ lắm, chỉ có chuyện ta cãi nhau với cha một trận, ông ấy giận quá đuổi ta đi, mà ta cũng giận quá nên lao đầu xuống một cái giếng...Đến lúc tỉnh lại thì ta đã ở đây rồi", mấy tiểu hoa yêu thấy câu chuyện nhuốm màu bi kịch thì cũng chẳng muốn nghe nữa, lại rượt nhau chạy quanh phòng. Cậu ta hơi nhăn mày nhăn mặt một chút, lẩm bẩm rất nhỏ, "Quy củ". Cũng phải, không hổ là con trai của Thiên Đế...
Dù tiểu tử này nhìn đại ma đầu cùng mấy tiểu hoa yêu bằng ánh mắt không chấp, nhưng có vẻ cũng không bài xích với vẻ nghiêm túc của nàng, còn mở miệng nói thêm một câu, "Hình như là do nương ta muốn đề bạt người trong Bạch gia của bà ấy, nhưng cha ta không nghe, hình như ông ấy giữ một chức quan gì đó, ta không rõ nữa, nhưng ông ấy rất ghét hắn ta, cái người đó tên gì nhỉ, Bạch Phất...". Đôi mắt Quỳnh Yêu lập tức mở to, dọa tiểu tử kia giật mình, cậu ta lập tức buông bỏ vẻ quy cách mà cúi đầu xuống: "Xin lỗi, ta làm cô nương sợ rồi, phải không?". Nàng lắc đầu, cố nở một nụ cười, "À không sao, tối muộn rồi, đệ nghỉ ngơi trước đi", rồi nhanh chóng bỏ ra gian ngoài.
Người đó vẫn đang nằm ở chỗ cũ, gương mặt lạnh lẽo của hắn quay vào tường, tới khi tiểu hoa yêu bình thản tới lay lay vai hắn thì Thượng Huyền mới lạnh lùng quay ra nhìn nàng. "Ta vừa nghe tiểu tử đó nói, Bạch Phất chưa chết", gương mặt hắn nhìn nàng chằm chằm, khóe môi khẽ mở ra, "Không quan tâm" rồi lại quay về chỗ cũ. Quỳnh Yêu bất lực khẽ tựa nhẹ lên vai hắn, giống như đang suy nghĩ gì đó. Hắn luôn có vẻ khó ở từ khi tiểu tử kia tới đây, chắc là do khí tức, "Tôn thượng, nếu huynh không thích, ta sẽ kêu tiểu tử kia nhanh chóng rời đi", hắn lạnh lùng hừ một tiếng, gằn giọng, "Ngươi nỡ sao?" rồi lại im lặng. Nàng nghiêng đầu, nhỏ giọng, "Xin lỗi huynh, chỉ là ta nghĩ cậu ta không còn trí nhớ, ở ngoài đó chắc chắn sẽ gây rất nhiều phiền phức, ta hiểu huynh ghét thần tộc...", "Không phải". Tôn thượng thở dài, ánh mắt hắn từ từ nâng lên, giống như trăng sáng chiếu rọi từ Đông Hải, giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đành nhắm hai mắt lại, giả vờ đã ngủ say. Không phải, bổn tọa chỉ ghét ngươi nói chuyện với hắn thôi. Tiểu hoa yêu hơi ngỡ ngàng, cũng hơi áy náy, nàng chưa bao giờ thấy Ma Tôn ủ dột như vậy, đáng lẽ khi nãy nàng không nên nói về mấy chuyện này, khiến tinh thần hắn đi xuống. Quỳnh Yêu đưa mắt nhìn hai vệt bạc lấp lánh trong ánh trăng, là hai cái lệnh bài ngay ngắn đặt bên nhau, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |