Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1514 chữ

Lát sau, một khách điếm nhỏ tựa vào sườn núi hiện ra trong tầm mắt. Tống Nhi có vẻ phấn khởi hẳn lên, cả đám đi bộ cũng khá lâu rồi mà. Quỳnh Yêu đẩy cánh cửa gỗ qua một bên, mỉm cười chào một lão phụ nhân đang quét tước lấy lệ, chắc là chủ nhà. Trong nhà có lác đác một hai môn sinh khác đã tới đây từ trước, đang chăm chú nghiên cứu tấm bản đồ linh phẩm hoặc đã quay về phòng nghỉ ngơi, tới độ trà bánh được một tiểu cô nương bày sẵn để trên bàn cũng chưa hề bị đụng tới. Nơi này cũng có vẻ còn trống khá nhiều phòng, mà khoan đã...

"Có ai đem ngân lượng theo không?", Quỳnh Yêu nghi hoặc hỏi, liền nhận được vẻ mặt hoang mang của mấy người còn lại. Vậy là không à..."Sư tỷ, sư phụ keo kiệt như vậy, còn có thể phát ngân lượng cho chúng ta sao?", "Trương Lãng, ăn nói cẩn thận, không ta cắt lưỡi đệ!";-;

Haizzz, tiểu tử Trương Lãnh này vẫn khó ở như vậy, nói năng cũng chẳng dễ nghe chút nào. Hai người vô thức cùng đảo mắt một lần, duy trì hòa khí trong cái 'tập thể' này chắc chắn còn khó hơn lão sư phụ bỏ ra 5 lượng bạc tu sửa pháp trận Ngọc Lãng Sơn cho đàng hoàng ấy chứ.

Huynh đệ nhà kia coi như bỏ rồi, còn Tống Nhi đang núp sau lưng nàng. "Sư tỷ, sư huynh, ta có một cái vòng bạc, có thể đổi được!" ;-; Nhìn vẻ mặt tự tin của tiểu sư muội, Quỳnh Yêu đang căng thẳng cũng phải bật cười, "Sư tỷ cũng còn một cái trâm bạc, đi đổi với muội...". Nàng còn chưa kịp làm gì, thì đã thấy lão phụ nhân niềm nở nói, "Cảm ơn khách quan, lối đi bên này. Số phòng đều là bí mật, không phải thân thích tuyệt đối đừng nói ra. Tiết Trung Nguyên sắp tới, cũng đừng phạm phải cấm kỵ. Còn nữa, trong núi lương thảo khan hiếm, thực đường mỗi ngày đều phải cắt giảm mấy phần, mong khách quan thông cảm":))?

Hóa ra trước đó khoảng chừng là hai giây, Ma Tôn thấy tiểu hoa yêu sắp tiện tay đem cái trâm cài hắn tặng đi đổi đã hằm hằm đặt cái 'cạch' một thỏi bạc lớn lên mặt bàn trước con mắt sáng long lanh của bà chủ nhà và nét mặt tôn sùng của những người xung quanh. Vậy là tạm ổn rồi ha.

Ổn cái quỷ...Lên được đúng phòng còn mình, xem ra còn bất ổn hơn nữa. "Trương Lãng, xem giúp ta một chút, không phải sư tỷ già cả nhìn nhầm rồi đó chứ", "Sư tỷ, tỷ tìm đúng mà, phòng thập tam (13), bên cạnh là phòng tứ (4), bên trên là bát (8), đằng sau là cửu (9), đằng trước là thập tứ (14)". Cậu ta chỉ tay múa chân loạn một hồi, suýt nữa ngất xỉu trước cả Tống Nhi, cuối cùng đành đi cầu cứu ca ca mình. Mà tiểu tử Trương Lãnh này vừa đứng đây xong cơ mà.

Trên dãy hành lang vắng hoe vắng hoắt cuối cùng chỉ còn Quỳnh Yêu, Tống Nhi và Trương Lãng đứng bơ vơ. Hết cách, nàng đành dùng đến Yêu nhãn soi đường, phát hiện ra Trương Lãnh đang đứng nhìn chăm chăm vào một bức tường trống, cách cả đám tầm một hai tầng. Khỏi nói tiểu tử Trương Lãng kia mừng rỡ thế nào, cậu ta mới mười bốn, mười lăm tuổi, có người thân đi cùng tất nhiên là mừng rồi. Bên cạnh nàng, tiểu Tống Nhi vừa đi vừa cảm thán, "Sư tỷ, mắt tỷ tinh thật đó", "Đó là do muội chưa biết tới biệt tài của Hàn sư huynh đó, huynh ấy có giác quan rất tốt...". Tiểu sư muội đưa mắt nhìn quanh, "Vậy huynh ấy đi đâu rồi???", "Muội đừng mất công lo lắng cho huynh ấy, sẽ không có chuyện gì đâu!". Nhìn vẻ mặt tự tin của Quỳnh Yêu, Tống Nhi có vẻ cũng hí hửng ra mặt.

Vượt qua ba cái cầu thang, hai tầng lầu cùng năm môn sinh mỏ hỗn thích lo chuyện bao đồng (???), ba người cũng tới được chỗ Trương Lãnh đang đứng. Trương Lãng không chút cảnh giác vỗ vai ca ca mình, lúc này tiểu tử kia mới giật mình nhận ra, ánh mắt mơ hồ nhìn mọi người chằm chằm. Quỳnh Yêu quả thật có bất ngờ một chút, Trương Lãng đã nói cậu ta vốn có thính giác rất tốt, không lẽ lại không nhận ra ba người đang ở đây? Tiêu Lãnh lắc lắc đầu bịt chặt miệng mũi lại, ra hiệu cho Trương Lãng tiến lại phía trước kiểm tra, Tống Nhi cũng đã chạy đâu mất, chắc muội ấy đuổi theo một con mèo, nơi này vốn nuôi rất nhiều tiểu miêu (1), mèo cam cũng không phải hiếm:))) "Hừm, mùi lạ lắm, giống như thảo dược, rất nồng". Trong ánh sáng lờ mờ, yêu nhãn của nàng cũng chỉ có thể nhìn được hết hành lang. Lạ thật, ngoài việc số phòng bị đánh lung tung, có rất nhiều phòng trống, thiết kế cũng không giống bình thường. Còn chưa kể, bức tường cả đám đi qua lúc nãy có vẽ một bức 'tiểu tử hài long' (đứa trẻ cưỡi rồng), tuy vậy rồng lại có điểm mắt, chắc chắn không bình thường (2). "Sư tỷ", Tống Nhi từ đâu lại xuất hiện, mặt muội ấy không còn một hột máu, "Hành lang này rất kỳ lạ, muội cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng lại quay lại đây. Ây, Trương sư huynh,...đang làm gì vậy?" Nàng ngoảnh người ra sau, quả thật cậu ta trông giống một con cún con như đúc, vẫn chăm chỉ hít hít ngửi ngửi...

"Khách quan, trời tối rồi", một giọng nói trong trẻo nhỏ nhẹ lên tiếng, dọa cả đám giật mình, trên tay người đó đem theo một khay trà bánh, là vị cô nương ở dưới sảnh. Cô bé mỉm cười chìa ra một chùm chìa khóa, nụ cưởi cứng nhắc nở trên khuôn miệng, "Khách quan để quên này, trời tối rồi, đừng ra ngoài nhé", rồi quay lưng rời đi. Bốn ánh mắt trân trối nhìn theo thân ảnh xa dần đó, không phải do nàng ta xuất hiện quá đột ngột, mà là giữa hành lang mưa hắt xối xả, vẫn chỉ có 4 hàng dấu chân. "Sư tỷ, đệ đếm rồi, chúng ta có đúng 4 người...", "Tỷ biết a." Một là cô nương đó không chạm được vào nước, hai là nàng ta không phải là người... Nàng khẽ rùng mình một cái, lại có chút lo lắng nhìn đến đống chìa bạc trong tay mình.

"Tống Nhi, muội ở một mình được chứ?", muội ấy vui vẻ đáp lời, "Sư tỷ yên tâm a, việc cỏn con như vậy còn không làm được, làm sao làm gương cho đệ đệ chứ? Phụ thân sẽ cười thối mũi muội mất!". Quỳnh Yêu mỉm cười, giao chìa khóa vào tay muội ấy. Trương Lãng nhìn vẻ...khinh bỉ của anh trai cùng nụ cười trêu trọc trên môi tiểu sư muội cũng mạnh dạn bước lên phía trước nắm lấy hai cái chìa khóa trong tay nàng, thảy một cái cho Trương Lãnh đang đứng sau lưng mình, cậu ta luống cuống đưa tay ra, suýt chút nữa bắt hụt cái chìa, dù khoảng cách không hề xa. Lạ thật đấy, nhỉ?

Tới lúc Quỳnh Yêu lết được về phòng, trời cũng đã tối muộn. Khung cửa bên cạnh vẫn sáng đèn, là Ma Tôn đã quay về từ lúc nào, đang bình thản nhìn bộ dáng bơ phờ của nàng, giống như muốn chọc, "đã bảo đi cùng bổn tọa đi rồi không nghe", nhưng vẫn tốt tính rót cho nàng một chén trà. Hai người, một người ngồi bên trong khung cửa, người kia dựa người ngồi xuống bên ngoài, thầm thì trao đổi thông tin. "Không gặp điều gì bất thường chứ?", "Có một bức tường kỳ lạ, một tiểu cô nương kỳ lạ, Trương Lãnh cũng kỳ lạ nốt", nàng nhún vui uống nốt chén trà, đợi hơi ấm lan ra đôi bàn tay lạnh lẽo. Ngày hôm nay dài thật đấy, "Mau đi ngủ đi, ngươi mệt rồi", người kia nhàn nhạt nói, đuôi mắt hắn vô thức ánh lên vẻ che chở, chắc là vì lo lắng. Phòng của Tống Nhi và Tiêu Lãng đã tắt đèn, ánh trăng hắt hiu chiếu lên sơn cước. Ngày đầu tiên, an toàn.

*Giải thích:

Các nơi làm ăn, buôn bán thường tránh nuôi mèo-tránh đem theo âm khí và điều không may mắn vào nhà.

Người xưa "Vẽ rồng không vẽ mắt", vì cho rằng nếu vẽ mắt rồng sẽ bay đi

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.