Kiếp 2
Trong đêm tối của Ma vực, hai thân ảnh bước ra từ sau cánh cổng Nguyệt gia, ánh trăng soi lên cành liễu rủ ven đường, đan xen với hoa quỳnh sắc tím rực rỡ nở rộ, chắc là chỉ tiện đường ra ngoài đi dạo một chút. Quỳnh Yêu mỉm cười quay đầu lại, thấy mấy đứa trẻ lẻ loi đứng sau ngưỡng cửa, đôi mắt ánh lên vẻ ngây thơ. "Ở nhà ngoan nhé, tỷ sẽ sớm về thôi!" Tiểu Mộc Tử vừa vẫy tay vừa gật đầu, cùng tỷ muội Phượng Nhi quay vào trong nhà. Thiếu Quân vẫn đang ngồi im lặng bên bàn đọc sách. Ngay cả lúc này, gương mặt cậu ta cũng lộ nét lành lạnh, giống như đang suy tư về một điều gì đó, thật kỳ lạ.
Đợi ánh dương liễu rủ lá sau lưng đã khuất dạng, hai người mới dừng bước. Trong ánh sáng mờ ảo, hắn gật đầu một cái, xoay người rẽ về hướng bên phải, còn nàng cầm cái lệnh bài còn lại đi tiếp về bên trái. Phiền thật đó, nhưng để kẻ khác không nghi ngờ lung tung thì đành vậy thôi. Chẳng mấy chốc khung cảnh trước mắt sáng lên, nàng nhận ra mình đang đứng giữa bình nguyên vô tận...nhầm, giữa một khoảng không rộng lớn, sau lưng là một đám môn sinh đang nháo nhác, trước mặt là trưởng môn cùng các giáo đầu đang bình thản uống trà. Không giống không khí của một kỳ sát hạch sinh tử chút nào hết z.
Cũng chẳng biết làm thế nào, nàng chỉ lờ mờ nhận ra gương mặt của lão sư phụ ngồi giữa, là Lâm Quốc đại sư, theo lời nương từng kể. Ông mỉm cười, nhìn vô cùng hiền từ, chỉ buông một lời với đám môn sinh đang căng thẳng đứng dưới, lệnh bài trong tay xiết chặt, "Bổn lão sư, chỉ muốn thật lòng nhắc nhở các trò một câu, hạn chế vong mạng, hoặc đừng chết, sư môn không đủ tiền an táng cho mấy đứa đâu:))))", "Hả?". Đám môn sinh trợn tròn mắt nhìn sư phụ, người đùa như vậy, có phải hơi quá đáng không??? Trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện quang ảnh của ba viên ngọc, mang ánh hồng nhạt lung linh, lão sư phụ nhấp một ngụm trà, ý vị nói, "Tiền túi bổn lão sư bỏ ra cả đấy, giữ gìn cẩn thận, không thì...À được rồi, Sát hạch Ngọc Lãng Sơn, chính thức bắt đầu." Ảo quang vàng kim tỏa ra các hướng, khu rừng cạnh bên hiện ra tám cánh cửa, những kẻ được chọn nhanh chóng sốc lại tinh thần.
Được rồi, bây giờ thì phải đi tìm đồng đội, nàng vừa vượt qua đám người đang tỏa đi các hướng vừa dáo dác tìm xem hắn đang đứng ở đâu. Đột nhiên, một tiểu tử vô tình va phải nàng, trông có vẻ vô cùng hoảng loạn, "Sư tỷ, xin tỷ đó, giúp ta với!!!!!!", giống như đang chạy trốn phong thần vậy. Quả nhiên, 'phong thần' giáng xuống đầu cậu ta một cái 'Cốc', "Đệ còn chạy lung tung nữa, ta sẽ mách mẫu thân cấm túc đệ ở nhà". Là một tiểu tử khác, giống cậu ta như đúc, chỉ có điều mặt mũi cực kỳ lạnh lùng quy củ, không giống người đệ đệ náo loạn vừa nãy. Mi mắt cậu ta nhíu chặt, hàn băng tỏa ra các hướng, giống lão tử đại nhân Thiếu Quân thần tộc kia tới lạnh sống lưng. "Diệp sư tỷ, ta là Trương Lãnh, môn sinh năm thứ nhất, Trương Lãng, còn không mau xin lỗi sư tỷ" Quỳnh Yêu còn đang có chút buồn cười thì bả vai đã bị ai đó lay nhẹ, chắc là để níu kéo...à nhầm, nhắc nhở, hắn cuối cùng cũng tìm được nàng, mặt mũi vô cùng khó coi. "Năm thứ ba, Hàn Lăng", "Năm thứ hai, Diệp Vi." Sau khi chào hỏi qua loa cho có lệ, tiểu hoa yêu nhìn vẻ mặt gà bay chó sủa của tôn thượng thì thở dài, đành lặng lẽ đi theo 'phong thần' nhà mình.
Vậy là lát sau, tất cả mười lăm môn sinh đã vượt qua kết giới, tiến sâu vào bên trong Ngọc Lãng Sơn, tỏa đi các hướng khác nhau. Trời vừa hay gần tối, một vị sư huynh cùng vài tiểu sư đệ đánh liều tự mình tiến vào sơn động trước mặt. Mấy vị cô nương có vẻ lạc quan hơn một chút, đi về phía mạn phải, nơi hoa hồng dại cùng hoa báo xuân nhuốm màu rạng rỡ một góc trời. Rất nhanh giữa rừng chỉ còn hai người đứng cùng huynh đệ Trương Lãng và một tiểu sư muội năm thứ nhất. Cậu ta đang bị huynh trưởng trách móc vì lỡ tay làm vỡ một viên ngọc thì phải. Hai người nhìn nhau, bất giác bật cười, lời 'dặn dò' của lão sư phụ, cậu ta chắc không nghe được nửa chữ. Tìm được ba mảnh chìa khóa vàng giữa núi rừng rộng lớn này không phải đơn giản, nhất là chốn thâm sơn cùng cốc, chướng khí dày đặc như vậy... Bỗng một tiếng thét vang lên, cả đám quay người lại, dù không thấy gì nhưng mặt vẫn cắt không còn hột máu. Quả thật, pháo hiệu màu đỏ máu nổi bật trên nền hoàng hôn vàng vọt, thật sự rất chói mắt. Mới canh đầu tiên, đã có người vong mạng rồi nhỉ. Thượng Huyền chăm chú nhìn xác chết trên mặt đất dần dần lộ ra sau đám cây cỏ um tùm, trên vạt áo đem theo một thứ bụi ánh hồng, là tàn tích của ba viên ngọc, còn lại thì không có thương tích. Không lẽ, hắn chết vì ba viên ngọc đó chỉ đơn giản là rơi vỡ sao? Trương Lãng ngay lập tức liếc xéo cậu em trai với vẻ mặt, "đã bảo rồi mà". Mọi người còn chưa kịp bình tĩnh lại, trong tay đã xuất hiện thêm một món linh phẩm. Quỳnh Yêu buồn bã xoay xoay lệnh bài giữa những ngón tay, hóa ra, mỗi khi có một đối thủ vong mạng, những kẻ còn lại sẽ nhận được một vật phẩm gì đó, lần này là một tấm bản đồ dẫn đường tới một khách điếm nhỏ, nằm trơ vơ giữa núi rừng. Lập tức cành cây tán lá xung quanh vang lên tiếng xì xào tựa sóng cuộn, Thính Phong Ngâm lần lượt được bật lên, cẩn trọng dò xét lẫn nhau. "Hay...hay bỏ đi, ta có nghe sư huynh năm trước kể lại, khách điếm này có quỷ đó.", "Con quỷ đội lốt nữ nhi đó hả? Hoang đường..." Tới lúc thính lực của Ma Tôn không còn nghe thấy được nữa, hắn quay sang tìm nàng, "Đám người đó miệng thì nói yêu quỷ, chân cũng đã bước theo bản đồ rồi". Nơi này mới nhìn đã thấy nghi hoặc, chắc chắn cất giấu mảnh chìa khóa thứ nhất.
Không còn sớm nữa, năm người đành đi cùng nhau tới khách điếm đó, đường xá cũng không gọi là xa lắm, trong không gian thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng tranh cãi nho nhỏ, tiếng nhiếc móc cùng tranh giành. Bất chấp lời nhắc nhở của ca ca, Tiêu Lãng cứ nhất nhất cho rằng mấy viên ngọc lão sư phụ đưa cho chẳng qua chỉ là vật trang trí với bất kỳ ai còn để tâm nghe cậu ta nói, aka Quỳnh Yêu, chắc là để tự trấn an chính mình. Tống Nhi thấy cảnh tượng náo nhiệt thì bật cười vui vẻ, muội ấy còn khá nhỏ, tầm mười một mười hai gì đó thì phải. "Nếu muốn đi cùng chúng ta thì nhanh chân lên", Ma Tôn ngàn năm có một của Ma giới mặt lạnh ra lệnh, khóe mắt nhàn nhạt tỏ vẻ hài lòng nhìn nàng lập tức nghiêm túc chạy lên đi bên cạnh hắn, sau lưng hai người là Tiêu Lãnh im lặng bước tiếp. Còn hai sư huynh sư muội nhà kia, vẫn còn chòng chọe nhau một lúc khá lâu mới chịu lên đường.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |