Trời dần dần sáng rõ, thân ảnh chầm chậm di chuyển ngoài cửa sổ, ba đứa trẻ tỉnh lại rồi thì phải. Gương mặt của Tống Nhi và Trương Lãng ló qua khung cửa, nhìn hai người nghiêm ngắn quỳ trên mặt đất, bên cạnh đôi mắt nhắm nghiền của Hứa sư tỷ. Mái tóc Hứa Hồng buông dài trên mặt đất, gương mặt không còn huyết sắc nhưng lại thấp thoáng ý cười, thoạt nhìn giống như đang ngủ vậy. "Tới đây đi, tiễn tỷ ấy đoạn đường cuối cùng". Nàng chỉ ngắn gọn thốt ra được vài từ như vậy, đưa mắt nhìn Ma Tôn vẫn lặng im, nhưng hắn nhích sát qua chỗ nàng một chút, chừa không gian cho kẻ mới đến. Phong thư sư tỷ để lại âm thầm nằm gọn trong tay Quỳnh Yêu, Tôn thượng phá lệ phẩy tay thắp lên mấy ngọn nến, soi tỏ gương mặt hai tiểu tử rụt rè tới quỳ bên cạnh Hứa Hồng, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt non nớt.
"Trương Lãnh đâu rồi?", "Huynh ấy vừa tỉnh dậy đã nói là nghe thấy tiếng binh khí cùng thần tức chạm nhau, nên nhất nhất muốn canh chừng bên ngoài". Hai người lo lắng đưa mắt nhìn ra ngoài, tất nhiên, chẳng có mấy ai biết chân tướng cái chết của Lý sư huynh, không chừng..."Đi thôi, chúng ta tới tiền sảnh."
Quả nhiên, giữa vòng vây khói bụi là Trần Lâm đang đỡ đòn của Sầm Tử Luân. Những môn sinh khác, một là chưa tới, hai là sợ bị vạ lây đã trốn biệt tích tận đẩu đâu rồi. Tới khi cả đám tới gần hơn được một chút, thanh đoản đao trên tay đại sư huynh đã bị người kia đánh bật ra một góc tường, "Mười hai năm nay, chúng ta cung kính coi ngươi như huynh đệ, sinh tử sống chết có nhau, tại sao ngươi giết hắn", Trần Lâm vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào mắt kẻ đang cầm thương chĩa vào cổ mình, "Là ta giết hắn, cần quái gì lý do?". Tới nước này, đột nhiên cây thương trên tay Tử Luân rơi cái xoảng xuống đất, cậu ta mở miệng, giọng nói tự nhiên lại run run, "Huynh mau nói đi, là huynh không cố tình, hoặc thay kẻ khác gánh tội, phải không, ta không tin!", "Ngươi tin thì tin, lão tử cóc quan tâm!". Dù miệng nói ra lời lẽ ác độc, nàng cũng có thể nhận ra khóe mắt hắn đang lặng lẽ đỏ lên, chứng minh những lời Sầm Tử Luân vừa nói là đúng.
"Sầm sư huynh, chúng ta không cản huynh trả thù cho Lý Tứ Kiệt, chỉ mong huynh trước mắt đọc xong phong thư Hứa sư tỷ để lại đã". Nghe thấy giọng nói sau lưng, Sầm Tử Luân chầm chậm quay người lại, đoạt lấy phong thư trong tay Tống Nhi, mặc kệ Trần Lâm loay hoay nhặt lại thanh đảo đao, quẳng lại một chỗ với cây thương của hắn. Đám người mới tới tròn mắt ngạc nhiên, nhìn bàn tay xương xẩu của y khẽ run rẩy, lấy từ trong tay áo ra một con dao bạc nhuốm máu, giống như con dao của Lý sư huynh, gom lại với hai món kia.
Cuối cùng, sau một lúc dài như cả thế kỷ, đôi mắt đỏ hoe của Sần Tử Luân cũng đã ngẩng lên khỏi bức thư hoen nước mắt, giống như không thể tin nổi những gì vừa xảy ra. "Là ta giết chết hắn, chuyện đó không sai. Hồi nhỏ chúng ta cãi lời sư phụ, nghịch ngợm bỏ lại Hứa Hồng giữa rừng sâu, báo hại Lý Tứ Kiệt liều mình đi tìm kiếm. Không ngờ hôm đó yêu quái xuất chập, khiến nội đan của hắn vỡ nát, vĩnh viễn không thể hồi phục.", "Vậy tại sao...", "Là ta thấy Hứa Hồng quay về giữa mưa lớn, muội ấy cứ nói đi nói lại đã vô tình giết chết hắn, vốn dĩ tưởng..." Y ngừng lời, hai mắt Sầm Tử Luân giương to đến rách, câu chữ trong miệng tự dưng lại không sao nói ra được, "Lúc ta tới nơi thì quả thật hắn đã chết rồi...,đành tự mình dựng lên màn kịch hắc y nhân đó, cứ nghĩ đã có thể thay Hứa Hồng gánh tội lần này, coi như chuộc lại lỗi lầm đã khiến hai bọn họ âm dương chia cắt..."
Tống Nhi ngơ ngác đưa mắt nhìn Trương Lãng, hai đứa âm thầm sụt sùi lau nước mắt sau lưng huynh trưởng đại nhân, cậu ta đang lặng lẽ thở dài. Ma Tôn đột nhiên lại vươn một cánh tay qua vai nàng, làm tiểu hoa yêu có chút tò mò ngước nhìn lên, mới thấy khóe mắt hắn hơi đo đỏ. Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của người kia, hắn chỉ nghiêng đầu giải thích, "Phụ tôn...cùng Bằng trưởng lão và Hùng trưởng lão, cũng đã từng thân thiết như vậy...".
Bỗng một tiếng hét vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người. Tống Nhi bắc loa lên miệng, "Trần sư huynh, huynh bình tĩnh đã!" trước con mắt ngỡ ngàng do chưa kịp nắm tình hình của những người còn lại. Một tiếng 'choang' vang lên, là những viên hồng ngọc Trần Lâm đang từng viên một nhẫn tâm thả xuống nền đá lạnh lẽo, ánh mắt hắn nhìn vể phía ba món bảo khí được sư phụ ban cho lúc nhỏ, đang quy tụ lại một chỗ. Hắn cùng Sầm Tử Luân đã suýt nữa tử chiến dành thanh trường thương, chỉ có Lý Tứ Kiệt ôn hòa, cuối cùng chỉ nhận được con dao bạc. Ba đứa trẻ mặc sức tung tăng khắp sơn môn, lão sư phụ muốn cản cũng không được. Không ngờ...ba người họ không bao giờ gặp lại nhau nữa, lại là trong hoàn cảnh này.
Một bàn tay giơ ra, đón được viên hồng ngọc cuối cùng. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại bắt gặp gương mặt đẫm nước mắt của Sầm Tử Luân, cậu ta vừa vươn tay tới, thành công cứu Trần Lâm một mạng, "Sư huynh, xin lỗi, cũng là ta giết hắn, sư huynh". "Nếu ngày đó ta nghĩ kỹ thì tốt rồi, nếu ta không lúc nào cũng tự cho mình là thông minh thì tốt rồi". Trần Lâm sững người, một hàng nước mắt lướt qua gương mặt hốc hác, giống như vừa nhìn thấy Lý Tứ Kiệt phía xa xa đang âm thầm bật cười nhìn hai vị huynh đệ bốn mắt đỏ hoe, từ nhỏ tên đó đã ngấm ngầm thiếu đánh như vậy rồi. "Đại nam tử mà khóc cái gì chứ, coi chừng hai người họ ở dưới đất đang cười vào mặt ngươi!", "Sư huynh....". Sầm Tử Luân cuối cùng cũng bật cười, cậu ta đưa tay gạt nước mắt, "Nghe lời sư huynh dạy bảo"
Thấy tình hình đã tạm thời yên ổn, cả đám đành ngậm ngùi quyết định rời khỏi chiến trường quay về trước, dù sao vẫn còn linh phẩm cần xem xét kia mà...Quỳnh Yêu thơ thẩn quay về phòng, không biết, hai người đó, còn có thể gặp lại nhau không nhỉ?
"Lạ...thật đấy", Tống Nhi làm vẻ mặt tức cười, giơ linh phẩm muội ấy nhận được lên, bên trong là một bộ hỷ phục cùng hồng hài thêu hoa..."Phải, tỷ cũng không hiểu lắm a", Quỳnh Yêu săm soi linh phẩm được gửi tới một lúc lâu thì hoang mang quay ra nhìn hắn, linh phẩm của nàng chính xác là...không gì cả. Ma Tôn cũng chăm chăm phán xét cái khay trỗng rỗng hắn nhận được, mặt màu đen đúa cả lại. "Chúng ta hết cứu rồi đó, của các đệ thì sao". Trương Lãng hoang mang giơ ra một cái đèn soi đường, bên trên có thắt lụa đỏ, thích thú bật cười trước vẻ vô tri của nó. "Trương Lãnh, của huynh là cái quái quỷ gì vậy", trước vẻ mặt tò mò của cậu em trai, cậu ta kia cau mày, cũng giơ lên một cái đèn y hệt như vậy, chắc đang bất lực đánh giác mức độ...vô ích vô dụng của linh phẩm lần này.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |