Ánh đèn trong khách điếm lần lượt vụt tắt, trăng tròn rải ánh sáng dịu dàng xuống hành lang vắng vẻ, rừng trúc bốn bề lộ vẻ thanh tao không nhiễm bụi trần. Khung cảnh ấy đáng ra là vô cùng nên thơ, nếu không có một thân ảnh bí ẩn chậm rãi dạo quanh các căn phòng, cây trâm vàng đung đưa theo từng bước chân. Bà ta nhẹ nhàng cậy chốt chắn cửa, ló mặt vào bên trong, giống như chẳng thèm để ý xem gia chủ đã ngủ hay chưa vậy.
Gió theo khe hở lùa vào phòng, người phụ nữ đó đưa tay tới chỗ đống linh phẩm được đặt trên mặt bàn, cảm nhận được bề mặt mềm mại của vải vóc, thì thầm "Tân nương", sau đó lại lật đật bỏ sang nơi khác, để lại trên khung cửa một bàn tay máu quỷ dị. Bà ta cứ thế đi một vòng, tới khi gặp được một tiểu cô nương cầm theo một ngọn đèn bão từ xa đi lại, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng về phía trước. "Mẫu thân, khuya như vậy rồi, người còn ra ngoài làm gì nữa?" "Từ An, ngày mai thổ quan chọn thê tử, không được ra hậu sơn làm phiền tới ngài ấy, đã nhớ chưa?", "Đã nhớ, mẫu thân". Đôi mắt đỏ của hắc phượng chăm chú theo dõi hai thân ảnh kia rời đi, hắn khẽ cau mày, xoay cánh đón gió bay theo. Phụ nhân kia vẫn tiếp tục cuộc dạ hành kỳ quặc đó, thỉnh thoảng bà ta lại thì thầm điều gì đó với Từ cô nương. Ma Tôn cau mày, hắn đếm được ba tân nương, kể cả Tống Nhi, cùng sáu hỷ đồng, tất cả đều từ mười hai tới mười sáu tuổi. Kỳ lạ thật đấy. Cuối canh hai rồi, hắn mệt mỏi xoay người theo hướng ngược lại, quay trở về.
Cuối cùng, bóng dáng một thiếu nữ cũng hiện ra trong nhãn quang, hắc điểu trở lại thành huyền y thiếu niên. "An toàn", nàng vươn vai một cái, nhắm nghiền đôi mắt nhức mỏi, uể oải ngồi bên khung cửa hóng gió, thời tiết ngoài sơn môn với trong núi khác nhau một trời một vực, đúng là có chút khó thích ứng. Tống Nhi vẫn đang ngủ say, muội ấy còn trang trọng dâng hỷ phục tân nương lên bàn thờ...nhầm, bàn trang điểm, đúng là tiểu cô nương đọc nhiều thoại bản có khác. Phòng Trương Lãng trống trơn làm nàng sợ muốn té lầu, may mà cậu ta chỉ đơn giản là qua phòng huynh trưởng tá túc, dù khổ chủ có vẻ khó chịu ra mặt. Dù sao Trương Lãnh cũng không nhẫn tâm đá cậu em ra ngoài nên nàng mới yên tâm quay lại. Kiến trúc nơi này xây theo chữ Tử, không cẩn thận một cái là có thể môt người đi không ai về...
Gió đêm ấm áo thổi cành lá rung rinh, vết thương trên vai tôn thượng vô tình hé ra từ sau lần áo đen, có lẽ nào đó là lý do hắn luôn mặc hắc y hay không, để che dấu đi thương tích..."Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?", "Không có gì, chỉ là, để Tống Nhi làm tân nương chẳng phải quá mạo hiểm sao?", "Linh phẩm được gửi cho mỗi người, không được phép hoán đổi". Quỳnh Yêu tự giác đứng lên, nàng lờ mờ nhận thấy bão dông đang kéo tới, tất nhiên muốn tìm mái hiên trú tạm. "Không lẽ, ngươi muốn làm tân nương? Nếu bổn tọa không đồng ý thì sao đây?", hắn không mỉm cười, cũng không mở mắt ra, nhìn qua thì vô cùng bình thản. "Tiểu hoa yêu, kẻ đó rất giống ngươi." Quỳnh Yêu nghe được lời nói lạ lẫm, cũng có chút tò mò cùng áy náy, lén đưa tay chạm nhẹ vào Ma Thần ấn trên trán hắn.
Một khung cảnh tối đen hiện ra trước mắt, đường nét mờ ảo chuyển động xung quanh, là...Ma điện sao. Quả thật là nàng rất nể thị lực của Ma Tôn, hắn có thể đi lại bình thường ở cái nơi tối tăm như vậy, thân thủ tất nhiên không tệ chút nào. Một vệt sáng lấp lánh trên y phục của Thượng Huyền, hắn đang đi đâu đó.
Ánh sáng chuyển đổi đột ngột, may là bên ngoài trời cũng đang rất tối. Hắn cứ đi mãi, đi mãi, cho tới khi đến trước một khu vườn nhỏ, nơi một tiểu nữ tử đang thơ thẩn ngồi trên phiến đá, mấy bông hoa quỳnh từ tay nàng nở rộ. Tuy vậy, trong không khí chẳng hề có yêu tức, hài nữ trước mặt chỉ giống như một đốm sáng nhỏ bé lỡ bước đến đây. Thượng Huyền khẽ cau mày, hắn vốn luôn không mấy hảo cảm với tiểu hài tử, nhất là những đứa trẻ khiến phụ mẫu lo lắng.
"Về nhà đi, cha đang đi tìm ngươi..", tiểu nử tử nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn mở to, giống như không hề nghe hắn nói gì. Nàng đang hua hua bông hoa quỳnh về phía một cái hang dưới chân, trong đó có một con tiểu miêu yêu đang nằm im lìm. "Mẫu thân ta không tới được nữa, Tiểu Nguyệt, có ta ở đây rồi, ngươi đừng sợ". Cái lưỡi hồng hồng của tiểu miêu kia khẽ liếm liếm tay nàng, ra chiều vô cùng thân thiết. Hắn vô thức liếc nhìn y áo đầy bùn đất của tiểu hoa yêu, nàng đã mất công đi theo con tiểu miêu này từ nhà sao? Đợi một lúc sau, bàn tay nữ tử run rẩy đặt lên bộ lông đã lạnh cứng cùng đôi mắt không còn lưu lại ánh sáng, một giọt nước mắt lăn trên khóe mi, "Cảm ơn ngươi, mau mau...đến gặp mẫu thân nhé".
Tới lúc này nàng mới nhận ra có người vẫn đứng sau lưng mình, ánh mắt đỏ au dò hỏi, hết nhìn nàng lại nhìn cái xác đang lạnh dần của tiểu miêu yêu. Hắn cúi xuống bằng tầm mắt với nàng, "Ngươi cũng biết tiểu miêu đó sẽ tránh đi lúc này, tại sao lại còn đi theo nó", "Mẫu thân có dặn, nếu ta không thay bà ấy tới tiễn Tiểu Nguyệt một đoạn đường, nó sẽ rất cô đơn. Đại nhân, tiểu nữ thất thố rồi". Nàng bất giác gạt nước mắt, tới khi thấy phụ thân vác đao đuổi tới nơi mới ngoan ngoãn về nhà chịu tội. "Khoan đã", vị đại nhân kia đưa tay lên xoa đầu nàng, quang ảnh màu vàng óng chảy qua mái tóc trẻ thơ, hắn dùng Tỏa Tâm Cang tạm xóa đi ký ức của nàng, không hiểu vì sao, hắn không nỡ thấy tiểu nữ tử đó đau lòng thêm. Không hiểu vì sao nữa, hắn cũng đưa tay chạm lên trán mình.
Bàn tay vô tình bị một đạo lực nào đó kéo đi, chẳng mấy chốc Quỳnh Yêu đã quay về với thực tại, "Nhìn chán chưa?", Ma Tôn gằn giọng hỏi, hiếm khi thấy hắn lại cau có như vậy. Cũng phải thôi,..."Ta xin lỗi, là ta không nên mạo muội như vậy", "Biết rồi thì tốt". Quỳnh Yêu nghiêm túc nhìn hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng không giống đang tức giận với nàng lắm, mà là đang tức tối với chính mình, "Vậy không làm phiền huynh nghỉ ngơi nữa, ta đi ngủ đây", Đợi khi nàng vừa cất bước quay về phòng, bàn tay bỗng lại bị ai đó kéo lại. Quỳnh Yêu nhanh chóng nhận ra có điểm bất thường, đành ngoan ngoãn quay lại ngồi bên cạnh hắn, "Huynh có gì cần dặn dò ta sao?" hắn lắc đầu, tự nhiên lại buột miệng nói một câu, "Ở yên một chỗ, không bổn tọa đi về". Tiểu hoa yêu sững sờ nhìn Ma Tôn cao cao tại thượng của Ma Giới giả vờ ngủ ngon lành, quạu không nói nổi.
Thảo nào, lần đó nàng vô tâm nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao vành mắt cha lại đỏ hoe như vậy..."Huynh biết không, lúc mẫu thân ta nhặt được Tiểu Nguyệt, cũng là trong Sát Hạch Ngọc Lãng Sơn đó..."
Qua tới cuối canh ba, Quỳnh Yêu mở mắt ra, tới lượt nàng thay hắn đi kiểm tra một vòng rồi nhỉ. Nhưng mà...Tiểu hoa yêu có hơi ngỡ ngàng nhận ra tình hình hiện tại, hiện giờ thì nàng chẳng nhúc nhích nổi, vì Ma Tôn đang thản nhiên tựa đầu lên vai nàng ngủ không biết trời trăng là gì. Bình thường thì hắn cũng sẽ không thất thố như vậy, có điều, nàng khẽ thở dài, lắng nghe hô hấp có chút khó khăn của người bên cạnh, tầm này còn quy củ gì nữa chứ (cụ đi chân lạnh toát tới nơi rồi). Có lẽ hắn vẫn chưa bao giờ thích ứng được với nhân giới, hai người ở đây càng lâu, càng là không có lợi. Quỳnh Yêu hết cách đành cau mày dùng yêu nhãn cố gắng nhìn ngắm xung quanh, nghiêm túc quan sát ba cỗ kiệu hỷ đang dần dần thành hình. Mi tâm khẽ nhíu lại một chút, rốt cuộc, tuyển chọn tân nương không quá mười ba tuổi, lại cử hành hôn sự giữa Tết Trung Nguyên, đây là có ý gì?
Tới sáng hôm sau, khi cả đám lết tới tiền sảnh dùng điểm tâm, trà bánh cũng đã giảm xuống còn một nửa. Trương Lãnh cùng Trương Lãng nhận được thêm hai bộ y phục đỏ viền ánh kim do chính tay bà chủ nhà may cho, là phục trang của hỷ tùng thì phải. Lãng sư đệ tối tăm cả mặt mày, hóa ra cái đèn vô tri cậu nghịch qua nghịch lại hôm qua không ngờ là dành cho việc này à. Tống sư muội cười khúc khích, hí hửng ra mặt trước vẻ đau khổ của sư huynh. Thật ra thì trong cả cái bàn chỉ có 'phụ mẫu' cùng huynh trưởng là thật sự lo lắng mà thôi, còn hai tiểu tử kia coi việc này như cái trò đùa. Quỳnh Yêu 'nghẹn ngào' đón lấy cốc nước được ai đó rót sẵn cho nàng, suýt nữa trừng mắt nhìn hai đứa kia. "Tỷ nói trước, lần này sư huynh sư tỷ không được phép đi cùng đâu, liệu mà bảo ban nhau cho tốt", "Cái gìiiiiiiiiiiiiiiii?"
Vậy là tắt điện cả đám, tuy vậy, trước khi tiễn Tống Nhi ra kiệu tân nương Trương Lãng vẫn còn cố pha trò, "Trương Lãnh, huynh mặc bộ này hợp hơn đệ nhiều" dù nàng nhìn vào thì chả biết hai lão tử này khác nhau cái chỗ quái nào. "Trương Lãng, đừng để cái này trở thành di ngôn cuối đời của đệ". Cùng lúc đó, hai người đang ở một bên dặn dò Tống Nhi, đem một cái ngọc bội ánh xánh lụm được ở Ma Vực đưa cho muội ấy. Nàng cũng không ngờ thứ này lại có ích, nhất là trong một trường hợp như này:))) "Muội đem theo cái ngọc lệnh này bên mình, còn có thể nói chuyện với...", "Đa tạ cha nương, ta nhớ rồi". Ây, bậy à nha...Hai người nhìn nhau gắng nở một nụ cười, gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán, làm tiểu tân nương khó hiểu nhìn nàng, "Mẫu thân tiễn nữ nhi xuất giá mà sao như đi đưa đám vậy sư tỷ", "Muội còn nói nữa!", "Á, phụ thân, mau quản mẫu thân đi kìa, người đánh con". (Người ngoài said: "Gia môn bất hạnh")
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |