Bán Nguyệt Cốt
Cổ tay thoáng chốc bị xiết chặt một cái, nàng vội vàng xoay người qua một bên, vừa lúc nhìn thấy thứ đang quấn trên tay mình. Tâm tình liền có chút hoảng loạn, đến cả tiểu miêu bên cạnh cũng bị đánh thức. "Meo!", "Tiểu Nguyệt Nhi, nhìn này" Quỳnh Yêu chìa tay trái ra trước mặt nó, bên trên có một nhành dây leo nở hoa ánh tím, lập lòe phát sáng trong đêm, nhìn rất giống một vành trăng khuyết. "Không có tà túy?" Tiểu Nguyệt Nhi lười biếng nhìn nàng một cái, lại lắc lắc hai cái tai mềm mại tựa như đáp lời, thầm nghĩ bổn tọa đây là miêu, không phải cẩu...Nhưng tất nhiên ăn nhờ ở đậu vẫn là nên biết điều, dù có chút không cam lòng, cũng ghé mũi giúp đỡ chủ nhân ngửi một cái.
"Vậy thì, không phải mộng cảnh này có vấn đề, mà là ta...", ánh dao sắc bén lướt qua, nhành dây kia khẽ run run một cái, tàn ảnh còn sót lại lóe lên rồi biến mất. Bàn tay người cầm dao khẽ run run, tuyệt không phải vì đau đớn. Bên cạnh Mộng Yểm Hoa, còn có một loại thảo mộc đặc biệt hung hiểm, dựa vào sự khiếm khuyết trong linh thức mà tạo ra mộng cảnh, gọi là Bán Nguyệt Cốt. Theo nghĩa mặt chữ, kẻ nhập được vào Bán Nguyệt Mộng, tất nhiên chỉ có một nửa hồn cốt...Ma Tôn đối với loại tà dược này không có mấy ác cảm, cũng không rảnh rỗi trục chúng đi. Không sai, nếu tân nương tử có mười dặm hồng trăng, thì đại ma đầu có mười dặm sát khí, trừ Yểm Hoa dược tính quá mạnh, mấy loại Tà Mộng Yêu khác gặp hắn đều né như né tà, có thể ví như lấy trứng chọi đá, không khéo tối về lại còn gặp ác mộng...
Ánh trăng ngoài cửa số rọi qua màn trúc, sắc đỏ càng lúc càng đậm hơn, đến mức toàn thân đen tuyền của Tiểu Nguyệt Nhi cũng nhuộm một màu đỏ quỷ dị.
Tiểu thiếu quân, nàng giật mình quay người lại, lập tức phát hiện được một vành trăng khuyết ẩn sau tay áo cậu ta, liền mím môi lại. Thứ quái quỷ này ẩn thân rất giỏi, một khi đã bị nguyệt quang chiếu vào, thật sự rất khó phát hiện. Con dao bạc trong tay cẩn thận lia tới trước, Bán Nguyệt Cốt bị máu đỏ đốt cháy, miễn cưỡng rời khỏi cánh tay vật chủ. Đệ ấy đột ngột mở mắt ra, hít vào mấy ngụm khí lạnh, giống như vừa mới suýt chết đuối, cả sắc mặt cũng trắng bệch.
"Sư tỷ?", "Thiếu quân, đệ không sao rồi", "Sư tỷ, sao tỷ lại nhìn đệ như thế?????" Cậu ta hoảng hồn nhìn con dao đẫm máu trong tay nàng, lẳng lặng nuốt nước miếng, thu hết can đảm lí nhí: "Ta...ta hứa từ nay sẽ chăm chỉ học hành, không làm huynh trưởng cáu, không chọc Tống Nhi giận, không báo sư tỷ sư huynh lên núi xuống bể nữa..."
Thời gian dừng khự lại một nhịp, hai con người trố mắt nhìn nhau. Nàng lẳng lặng thu dao lại, còn tiểu tử kia cũng từ từ nhớ ra. "À, phải rồi. Ta là thiếu quân, xin lỗi tỷ.."
Quỳnh Yêu săm soi sắc mặt người đối diện, nhận ra hàn băng trong mắt cậu ta đang từng chút một kéo đến, có điều, khóe mày vẫn còn đỏ hoe. "Mộng cảnh đó, tỷ vẫn còn chuyện cần hỏi ta, phải không?" Tiểu hoa yêu trầm tư một lúc, lặng lẽ vuốt ve bộ lông đen tuyền của Tiểu Nguyệt Nhi, nghĩ thế nào cũng thấy lúc này không nên, nàng nghiêng đầu, "Không sao, sau này từ từ nói." Ngữ khí cũng hết sức nhẹ nhàng, Trương Lãng hết nhìn nàng lại nhìn tiểu miêu trong tay nàng, phút chốc cảm thấy an tâm lại, vươn tay tới định xoa đầu nó. "Méoooooo", không ngờ con hắc miêu kia rít lên một tiếng, cong đuôi thẳng tót xuống đất, tan vào màn đêm mất dạng.
"Dáng vẻ" rời đi không hề quay đầu lại của một con mèo, không hiểu vì sao lại đánh thẳng vào nỗi lòng tủi thân cùng dằn vặt của đứa trẻ đó, cậu ta đột ngột bật khóc, hai vai cũng bắt đầu run lên. Khoảng tuyết trống không đằng sau cánh cổng năm đó, cũng chính là khoảng trống không thể lấp lại trong tâm.
"Sư tỷ, đáng lẽ hôm đó ta nên nghe lời Từ Lão...ta...ta không cố ý bỏ mặc huynh ấy!"
"Vì cái gì ta cái gì cũng không được biết, cũng không ai dám nói cho ta biết?"
"Mẫu thân chúng ta đột ngột qua đời, ta cũng không hề hay biết...Cũng không biết huynh trưởng phá lệ đến Thiếu Quân Phủ, chính là đã đến lúc phải đi."
Quỳnh Yêu thở dài, nàng vỗ nhẹ lên vai thiếu niên kia, cắn răng hỏi câu hỏi mà nàng biết, cậu ta cũng vạn lần không dám trả lời.
"Tại sao, lại không gặp đệ ấy?"
Trương Lãng ngẩng đầu, ánh mắt vô thức gơi lên hi vọng yếu ớt:
"Ngày còn nhỏ, huynh trưởng luôn luôn bảo vệ ta, huynh ấy biết mình không được dùng kiếm, cũng quyết tâm luyện kiếm."
"Đến lúc ta trở thành thiếu quân, đã thề không luyện được kiếm sẽ không về gặp huynh trưởng...Ta...vốn chỉ muốn, huynh ấy bớt lo nghĩ đi một chút, bớt bận tâm về ta môt chút, nhìn thấy ta thành thạo kiếm thuật sẽ không phải liều mạng nữa, có thể bảo vệ bản thân mình..."
Quỳnh hoa ngoài cửa sổ khẽ xao động, ánh xanh tím lung linh hòa vào nhau, tựa như cũng biết đau lòng.
Cũng chỉ là một kẻ cố chấp, luyện kiếm suốt mười năm.
Cũng chỉ là một kẻ im lặng, nghi hoặc suốt mười năm.
Cuối cùng, vẫn là cái gì cũng không dám nói.
Cuối cùng, vẫn là một câu "bảo trọng" chưa thành lời.
"Trên đường đến Ma Giới, huynh trưởng đột nhiên mất tíchư..."
"Ta sợ, huynh ấy không quay về."
Bàn tay đặt trên vai khẽ xiết chặt lại, sư tỷ vô thức thở dài. Một nửa hồn cốt chưa nhập thể, nghĩa là tiểu tử kia vẫn còn sống. Nhưng đứa trẻ này chịu đả kích quá nặng nề, chuyện gì chưa chắc chắn thì không nên nói ra, đề phòng cậu ta không tỉnh táo, sẵn sàng đặt cược tất cả những gì có thể...
"Huynh trưởng của đệ, sẽ không bỏ rơi đệ đâu. Ngày tháng còn dài, chúng ta sẽ từ từ tra ra được. Ta hứa với đệ."
Đệ chính là điểm yếu lớn nhất của đệ ấy, đệ ấy chắc chắn cũng sẽ liều mạng mình bảo vệ đệ bình an, cũng không muốn làm tổn thương đệ, mới lựa chọn rời đi. Một người như vậy, sẽ đi rất xa, nhưng vẫn luôn sẵn lòng quay về.
Ánh mắt Trương Lãng sáng lên rất nhanh, giống như trời nắng sau mưa, cuối cũng cũng đem tảng đá nặng nề trong lòng thả xuống. Đệ ấy mỉm cười, đều là chân thành mà cười, ánh nhìn cũng thanh tỉnh lại đôi phần ...
"Sư tỷ! Tay của tỷ, bị sao vâ...."
"Suỵt! Ngoài cửa có người."
Đáp lại ánh mắt đề cao cảnh giác của nàng, Trương Lãng lập tức ngậm chặt miệng lại, kéo chăn lên chùm kín mít mặt mũi, ra vẻ đã ngủ say. Đúng là tiểu sư đệ rồi, một ly cũng không lệch đi đâu được...
Ngoài khung cửa, khí lạnh buốt ào ạt ùa vào phòng, vây quanh một cái bóng đen thui đằng đằng sát khí. Quỳnh Yêu chết trân nhìn tiểu miêu cũng đen thui nhà mình yên vị nằm trong tay hắn, khóe môi vẫn cứng đơ nhếch lên thành một nụ cười. "Tôn thượng?" Hắn nhíu mày, ra vẻ 'không muốn phiền các ngươi tâm sự, đi ngang qua thấy con mèo nên đem trả, nhất thời làm người tốt, khỏi cảm ơn', rồi liếc lại mắt về phía con tiểu miêu trong ngực, nhướn nhướn mi mắt.
Tiểu hoa yêu vừa giơ tay lên đón Tiểu Nguyệt Nhi với vẻ mặt tàn canh gió lạnh, đã thấy hắn không hề khách khí lách qua nàng đi thẳng vào nhà từ lâu, an an ổn ổn dưỡng thần trên trường kỷ.
"Vào nhà đi, bổn tọa có chuyện muốn nói với ngươi.".
Một yêu một miêu tròn mắt nhìn nhau, đột nhiên lại cảm thấy mình chắc chắn không phải chủ nhà...
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |