Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1345 chữ

Một khắc trôi qua, tiểu sư đệ đã từ giả vờ ngủ chuyển sang chết lâm sàng, một yêu một miêu vẫn ngơ ngác nhìn nhau chằm chằm, đến mức đôi mắt đỏ của ma tôn đành phải miễn lễ mở ra, một vành tóc trắng hờ hững buông trên vai áo. Hắn cau có liếc một cái, rồi lại nhắm mắt vào (????)

"Tôn thượng, huynh không sao chứ?", Quỳnh Yêu lặng lẽ ngồi qua một bên, cầm 'tay' Tiểu Nguyệt Nhi lay lay vạt hắc y, tựa hồ có thể nhìn thấy người kia thở dài. "Đọc thử đi", gương mặt hắn lạnh tanh rút ra một tập án thư, rõ ràng là phiền sắp chết với mấy thứ này rồi. "Hình bộ Ma Cung...xảy ra chuyện gì vậy?", "Giải tán rồi"

"Bởi vì?", "Người. Bỏ đi hết rồi." Tình cảnh này, nghe thế nào cũng thấy khá nản lòng. Ngoảnh đi ngoảnh lại, mái tóc hắn đã lại nhuộm một màu đen tuyền tựa như áo bào thêu chỉ bạc đang mặc trên người, thần sắc cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Ma Tôn ngàn năm có một của Ma giới, lại có thể vì chuyện này mà lo nghĩ tới bạc cả đầu?

Nhận thấy có hỏi nữa thì đại ma đầu cũng không buồn nói, nàng thở dài, chăm chú lật qua lật lại vài tờ giấy, thoáng chốc ngẩn người. Trong đó chỉ có vỏn vẹn vài dòng chữ, xem ra là viết rất rất vội:

"Lạc Yêu trấn, Họa nhan dịch quái ác hoành hành, phần lớn nữ nhân trong trấn đều đã nhiễm bệnh. Nghi ngờ, không phải ngẫu nhiên. Thỉnh quan gia, khẩn tốc thị sát, tránh cho chúng yêu hoảng loạn.

Hạ thần, Văn Tiễn"

Họa nhan dịch? Xem ra chuyện lớn rồi.

"Dịch bệnh không phải nên mau chóng tìm đại phu sao? Mất công báo lên tới hình bộ ch..."

Tiểu miêu bị tiếng nói trầm khàn bất thường vang lên giữa đêm vắng dọa sợ, đã sớm chui thẳng xuống gầm bàn.

Ma tôn không thèm liếc nửa cái, hắn nhàn nhạt nói một câu "Thiếu quân đại nhân, nếu đã nghe thấy rồi..."

Quỳnh Yêu suýt chút nữa đưa tay tự gõ lên trán một cái, ánh mắt tôn thượng nhìn nàng chăm chăm, có thể dò trong đó ra một mớ nghi hoặc cùng đắc ý..., còn vì sao thì cũng đành chịu. Khi không bị trừng cho một cái, Trương Lãng cũng không dám náo loạn nữa, lẳng lặng đến núp sau lưng tỷ tỷ, "Sư tỷ, huynh ấy không định giết ta diệt khẩu đó chứ?" Sát khí bốn phía lẳng lặng ập tới, Quỳnh Yêu căng thẳng liếc cậu ta một cái, tự nhiên trong lòng lại dâng lên nghi hoặc mơ hồ, "Sẽ không:)))"

Lại một khắc nữa trôi qua, tăng ca đã từ hai người trở thành ba người, nhân công bất đắc dĩ kia tất nhiên vô cùng cau có: "Lạc Yêu trấn này, đi được một vòng xung quanh cũng tốn 2 ngày đường! Làm sao chúng ta tra ra được?", "Suỵt!" Quỳnh Yêu bất lực lên tiếng, liếc mắt về phía Ma Tôn đang ngồi gần đó, mặt hắn lại đang khó ở. "Đệ nghĩ thử xem, nơi nào chắc chắn có rất nhiều nữ tử?", "Hậu cung?" ;-;

Tiểu huynh đệ à, vậy mà vẫn có thể hiểu lầm nữa hả??? Nàng theo phản xạ quay qua một bên cố nén cười, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt không lạnh lẽo nổi của Ma Tôn, vành tai hắn lặng lẽ đỏ lựng. Nếu đại ma đầu này thực sư có hậu cung, xem chừng ngay cả ruồi muỗi cũng không dám đến, đừng nói đến dịch bệnh. Tiểu miêu yêu gắt gao kéo kéo vạt váy nàng, đôi mắt xanh đung đưa kịch liệt, có ý nhắc nhở 'sau này ngươi cũng tuyệt đối đừng bén mảng đến đó cho trẫm'.

"Không có" Tiểu hoa yêu cũng không dám nhìn hắn nữa, gõ gõ ngón tay lên bản đồ, "Chính là ở đây, Kỹ viện trấn.", "Kỹ viện trấn?"

"Không sai, rốt cuộc đã mất công tạo ra dịch bệnh, không thể chỉ đơn giản là hủy đi dung nhan." Đại ma đầu nhàn nhạt lên tiếng, sắc đỏ trên gương mặt chưa giảm đi được mấy phần, khiến nàng khó hiểu lén nhìn thêm một chút, thầm nghĩ người này quả thực không hề vô tình, chỉ là thường ngày đeo mặt nạ lâu quá rồi, thỉnh thoảng sẽ quên cách tháo xuống.

"Nữ nhân ở kĩ viện coi trọng nhất là nhan sắc, bắt đầu điều tra từ đây cũng xem như có lý."

Tiểu tử kia nghe qua nghe lại tới ngơ cả người, cuối cùng mặt liệt vỗ tay mấy cái, "Ta hiểu rồi, sư huynh sư tỷ song kiếm hợp bích, phong thái rất giống sư phụ sư nương ngày xưa....", "Đệ im miệng."

Sau một hồi bàn bạc tác chiến, vấn đề duy nhất, chính là nhân lực.

"Đừng lo lắng, Lưu lão đã sắp xếp người tới đó an bài trước rồi, chỉ cần, tìm được đúng người đó."

'...'

Cuối cùng, khi hoa quỳnh ngoài khung cửa cũng sắp tàn hết, Ma Tôn mới miễn cưỡng gập sổ sách lại, khóe mắt âm trầm nhìn qua gương mặt nàng, "Ngươi mệt rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta lên đường." Người này có vẻ không có ý quay lại Ma Điện, không lẽ tiếp tục bị hai vị trưởng lão khó dễ? "Nhị vị trưởng lão tuổi cao sức yếu, không phí sức quỳ trước cổng nữa đâu", hắn như đoán trước được nàng đang nghĩ gì, trên mặt in lên dòng chữ, "Còn hỏi nữa bổn tọa đi về". Nguyệt Gia lần nữa lại bị lục tung lên, cũng tạm nhìn ra có thể ở được. Nhìn sư tỷ chạy đôn chạy đáo cất cái này dẹp cái kia, đến cả tiểu miêu dưới chân nàng cũng bị quét qua một hướng, bất mãn gào ầm lên, Trương Lãng có vẻ hơi áy náy, nghiêm túc đứng lên, "Sư tỷ, tỷ nằm trên giường đi, ta có thể nằm đất được...", "Không được." Ma tôn thản nhiên nói một câu, hắn đang ngồi trên trường kỷ quen thuộc nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không rõ là dưỡng được mấy phần. "Thần yêu thụ thụ bất thân, nàng ấy cũng không rảnh đi tranh chỗ với tiểu hài tử."

Dị ứng Thần tộc tới mức này cũng có thể hiểu được, nếu không nể tình cậu ta là Thiếu Quân thần tộc, lại có phần trong sát hạch Ngọc Lãng Sơn, không chừng đã bị ném qua cửa sổ..."Tôn thượng?", "Còn định bênh cậu ta?", "Không có", nàng khó hiểu thì thầm, ánh mắt trầm đục của người kia le lói sáng lên hơi bất bình thường, chắc là do nhìn nhầm thôi.

"Chuyện lần này, đích thân huynh phải...", tông giọng cũng hạ thấp mấy phần, nàng cúi người một chút, sợ 'người già' bên kia không nghe được. Chưa kịp nói hết câu, cổ tay đột ngột bị kéo xuống, hắn một tay ôm gọn nàng vào lòng. "...đi?" Từ xa vang lên vài tiếng ho húng hắng, tiểu tử kia vô cùng hiểu chuyện, thản nhiên quay mặt qua chỗ khác mắt điếc tai ngơ.

"Tôn thượng, rốt cuộc...đã tra được gì vậy?" Nàng ngơ người nằm yên trong ngực hắn, tầm nhìn bị vạt áo đen che khuất, mơ hồ cảm nhận ngữ khí của người kia có chút ngập ngừng. "Thiên binh hôm đó ngươi nhìn thấy..." Ma tôn ngừng lại một nhịp, "Đột ngột tìm được Thiếu quân Thần Tộc mất tích, sớm chạy đến Lạc Yêu Trấn rồi." Tiểu hoa yêu nghi hoặc nhìn hắn một hồi, lại liếc mắt về phía thiếu quân đang trầm ngâm ngồi bên cửa sổ ngắm gió ngắm mây, vô thức hít vào mấy ngụm khí lạnh.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.