Đi một mạch lên đến lầu ba, lão tú bà bất ngờ dừng khự lại, quả quyết chỉ tay về một góc khuất bên dưới đài, "Tiểu cô nương, tên tra phu của cô ở bên đó, lão nương đây chỉ tiễn cô đến chỗ này thôi", nói rồi lại vỗ vai nàng mấy cái, "Nói không lại hắn cũng đừng vội chạy, lão đây làm chủ cho cô." Quỳnh Yêu làm bộ cảm kích gật đầu, len lén chỉnh cái giỏ sau lưng khuất khỏi tầm mắt tham lam của bà ta, làm con "Hắc kim miêu" sau lưng bất mãn khẽ ngao một tiếng. "A Lãng, đi thôi", gạt gạt nước mắt lấy lệ rồi hai tỷ đệ rủ nhau chuồn mất hút, không dám ngoảnh lại lần nào.
Nơi này nhìn thì đông đúc, nhưng thật ra khách quan còn chưa đến hai phần, ngoài mấy vị tỷ muội Ngọc Thanh Lâu yểu điệu thướt tha, còn có tiểu nhị cùng gia nhân lăng xăng chạy khắp nơi, coi như là tăng cho kỹ viện phần náo nhiệt. Ma Tôn thì khác, hắn im lặng đứng tựa vào cột lớn, ánh mắt nhìn hướng về phía đài cao, tỏa ra khí tức băng lãnh khó lại gần. Trên đài là một tiểu thiếu nữ đang nhảy múa, mạng che mặt màu đỏ tươi có đính kim châu, tựa như hàng ngàn giọt lệ nối nhau tuôn rơi, buồn thảm không kể xiết, xung quanh là tiếng reo hò. Vạt hắc y thêu chỉ vàng khẽ lấp lánh dưới nến đỏ, tóc đen bị một dải hoa chúc treo trên cao vướng qua cũng không buồn gạt đi, hắn lặng lẽ thở dài. Ánh mắt nữ tử kia đột nhiên khẽ động, trong lòng dâng lên nuối tiếc cùng chua xót, bên tai đã bị Trương Lãng thấp thỏm nói một câu, "Tỷ tỷ, kia chẳng phải Hạ Cơ vong quốc sao, tại sao lại múa ở đây...Tỷ tỷ! Tỷ làm cái gì vậy?" Ma Tôn nghe tiếng nhìn sang, bàn tay trước mặt xiết lấy một cây trâm bạc, ánh nến mờ ảo khiến dung mạo người đó khuất sau sương mù, nhằm vào bả vai hắn đâm tới. Quỳnh Yêu căng thẳng ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tôn thượng có đôi phần khác lạ, liền vội vàng lay lay vai áo hắn, ghê sợ rũ một cái gì đó xuống đất. "Phu quân, chàng cẩn thận chút đi" Ma Tôn nghi hoặc nhìn xuống, liền phát hiện ra một con Thần Thi Mệnh đã lén lút bò lên người mình, hiện giờ đang thoi thóp ngáp ngáp thở.
"Áaaaaaaaaa", ba người hốt hoảng nhìn xuống dưới lầu, không gian im ắng đến đáng sợ, hương phấn son nồng đậm đột ngột lắng xuống, đám người có mặt trong kỹ viện lần lượt gục xuống mặt bàn. Vị cô nương trên đài cao lập tức vứt bỏ mạng che mặt nặng nề, lẩn vào đám đông nhốn nháo. Kinh hoàng hơn nữa, là hai mắt tiểu tử kia cũng đã hơi lờ đờ, mấy chén trà trên bàn tỏa ra hương mê dược ngòn ngọt. "Là thần binh, chúng đến tìm cậu ta", Hắn nhíu mày, đem áo choàng của mình che kín mặt mũi người kia, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng lộ diện, ta sẽ tìm được ngươi." rồi lập tức mất dạng.
"Tỷ tỷ, ta mới uống được hai miếng trà thôi, ta không sao..." Xui xẻo hơn, cậu ta vừa trăn trối được mấy lời thì cũng hết đứng lên được, làm sắc mặt a tỷ số khổ kia tối đi nhiều chút, nàng lầm bầm, hạ cái giỏ trên lưng xuống, "Tiểu Nguyệt Nhi, dẫn đường."
Hắc miêu ngửi được mùi thần khí, lông đuôi cũng lập tức xù lên, uy dũng tín cũng tăng mấy phần, hai mắt vàng kim nhìn chủ nhân nhẹ nhàng cõng tiểu tử kia lên, không chút chật vật.
'...'
Không đúng...Tiểu tử này rất nhẹ, so với tiểu cô nương còn có vài phần gầy yếu hơn, không hề giống một kẻ đã luyện kiếm suốt mười năm. Cũng không phải là không thể, nàng căng thẳng kéo sát vạt áo choàng lại, chỉ sợ...cậu ta liều lĩnh vay mượn linh lực, bù vào nửa phần thần cốt mà thôi. "Trâm bạc của ta bị lệch rồi, đệ cài lại giúp ta nhé?" Quả nhiên, cậu ta nghe một chữ "bạc" liền hốt hoảng cười trừ một cái, "Sư tỷ, trâm của tỷ...ta không dám động vào đâu, sư huynh sẽ đánh chết ta mất!", "Vậy thì để ta.", Quỳnh Yêu nhếch mép mỉm cười, nàng nhanh như cắt rút được cây trâm, đẩy người trên lưng ngã xuống đất, "Nói đi. Tiểu tử kia, rốt cuộc đang ở đâu?" Kẻ đang quỳ dưới đất ngoan ngoãn quay về chân thân, hai cái tai hổ run run sợ cúp, "Trong...trong hành lang bên trái, tiểu tỷ tỷ à, ta không cố ý, thật đó! Á, đừng có dí ta nữa", "Im miệng", nàng dắt lại cây trâm quỳnh hoa kia, kéo y đứng dậy. "Ngươi, đi cùng chúng ta, không tìm được cậu ta thì đừng hòng chạy.", "Được được, tỷ tỷ đại nhân, ta dẫn đường."
Bỏ lại chiến trường sau lưng, một người một yêu im lặng đi theo 'con hổ' đó tiến vào một hành lang tăm tối, miệng luyên thuyên nói không ngừng,
"Tỷ tỷ đại nhân, ta nhớ ta hóa trang kỹ lắm rồi, làm sao...",
"Vì ngươi gọi ta là sư tỷ, còn gì nữa không?",
"Tiểu tử kia cũng gọi vậy mà, lúc cậu ta ở y quán ấy, nhưng mà nhìn sư tỷ, không hề giống thai phụ."
"Ngươi nói cái gì?",
"Thì đó...sư tỷ giận dỗi sư huynh mà tổn hại đến thai khí, tâm tính khó ở...nên cậu ta trốn ra ngoài buôn chuyện qua ngày...",
"Được rồi!", nàng chán nản lên tiếng, thầm nghĩ hai đứa này cũng thật giống nhau.
"À mà, ta tên là Bạch Chước, tổ phụ nhận được sức lệnh, kêu ta đến đây phụ giúp khống chế bệnh dịch...a, đến rồi kìa!"
"Bạch Chước?", không đợi chủ nhân load kịp thông tin, Tiểu Nguyệt Nhi đã một cước phi tới trước, đáp xuống lòng tiểu tử kia cái bịch. Đúng như lời con hổ kia nói, cậu ta bị vứt trỏng trơ ở cuối mật đạo, lưng dựa vào một cánh cửa lớn, không biết là dẫn đi đâu.
Tại sao đã mất công dấu người, không dấu ở sau cửa, lộ lộ liễu liễu như vậy là có ý gì?
"Tỷ tỷ, có người đến kìa", nếu là thần binh thì quả thật rất khó đối phó,"Gian phòng phía sau kia, rốt cuộc có gì vậy?"
"Tuyệt đối không được vào đó. Bên trong, là tranh của sơn nữ nương nương."
Quỳnh Yêu đang đỡ tiểu tử kia dậy, ý kêu con hổ nói nhiều bên cạnh mau mau ghé vai cõng cậu ta lên, sống lưng tự dưng buốt lạnh, "Ế, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
....
"Ế, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, chưa nhìn thấy sơn miếu bị đốt bao giờ sao..."
"Có một đứa trẻ nói với ta, miếu sơn nữ trong trấn đều đã đốt, tranh vẽ cùng đều đã thiêu. Còn có..."
"Tỷ à, sơn nữ nương nương quanh năm phù trợ làm ăn buôn bán, ta cũng chẳng hiểu tại sao ngay cả miếu của bà ấy cũng phải đốt đi? Cháy hết cả rồi..."
Vậy bức tranh này, từ đâu mà tới?
"Tỷ tỷ đại nhân, chạy mau đi!"
Tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, mùi máu tanh xộc vào mật đạo u tối, từng bước từng bước áp sát con mồi.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |