Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1320 chữ

Tiếng bước chân mỗi lúc một rõ ràng, mùi thần khí cay nồng xộc qua khoé mắt.

"Tỷ tỷ đại nhân, chạy mau đi!"

"Chạy cái gì, không kịp nữa, mau trốn thì hơn..."

"Ngươi ngửi thấy gì không?", hai kẻ bí ẩn xuất hiện ở đầu kia hành lang, hai đôi mắt vàng không thèm che đậy sốt ruột nhìn khắp nơi.

"Ta đây không phải thiên cẩu! Chỉ có yêu cấp thấp thôi...khoan!"

Hô hấp giống như đột ngột bị ngừng lại, Quỳnh Yêu hé mắt qua tấm rèm lớn rủ xuống sàn, thổi nhẹ một cái. Ngọn nến bên trong đèn lồng lập tức vụt tắt, tiếng di chuyển lách cách, lách cách vang lên, "Làm gì bây giờ? Ngươi...đi đâu rồi? Áaaaaaaaa"

Kẻ xấu số kia vừa cót két quay đầu lại, một con hổ to lớn xòe móng vuốt lao tới phía trước, đồng tử vàng kim lóe lên tựa sao băng rồi biến mất.

"Yêu quái, yêu quái!"

"Ngươi hét cái rắm gì! Yêu ma giới lại không có yêu quái??????"

Thần binh còn lại thở hổn hển thắp đèn lên, nghe thì có vẻ mạnh miệng, nhưng gương mặt cũng đã xanh lét. "Ngươi..ngươi lại còn bị cái gì thế?", "Ma nữ kéo chân..."

Đúng là thảm quá mà...

"Cái gì thảm cơ...", âm thanh vừa vo ve vang lên, mũi miệng đã bị một bàn tay hữu lực bịt kín kín mít, Trương Lãng kinh sợ ra mặt. Sắc mặt Quỳnh Yêu đã tái nhợt cả đi, nàng chặn một ngón tay trước môi, mi mày nhăn cả lại. Đứa trẻ đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ hơi hơi phản đối gỡ tay kẻ sau lưng ra.

"Bọn chúng lại đến thêm rồi", kẻ đó thì thầm, vẫn nhiều lời như trước, "Đáng lẽ ta nên cào hắn một cái thật...", "Im miệng!"

Bây giờ đến lượt nàng bịt miệng con hổ kia lại, tiểu miêu yêu cuộn tròn hai tai lại, tiếng bước chân vội vã chạy tới làm nó khó chịu ra mặt.

"Làm cái gì ở đây vậy, chút nữa đã xổng mất người rồi!"

"Bắt được rồi?"

"Chạy rồi, đang đuổi theo. Thân thể cậu ta yếu ớt như vậy, chắc chắn bắt lại được."

"Hết sợ rồi chứ? Nào, đi thôi"

Vốn tưởng là đã yên bình, nắp hầm đột ngột bị mở lên, ánh sáng chói lọi chiếu lóe mắt cả đám.

"Lên đi.", một bàn tay thân thiện chìa xuống, Ma Tôn hơi hơi mỉm cười, "Trốn cũng kỹ quá đấy."

''-''

Vị cô nương phía sau trên lưng đeo một cái cung bạc, y phục màu đỏ thẫm may theo kiểu giá y, xa cách đứng canh chừng một góc. "Ngươi bị thương?", Quỳnh Yêu giật mình nhìn lên, đưa tay nắm lấy tay hắn, khó hiểu nhìn người bên trên, "Là cô ấy?"

Một người có thể khiến Ma Tôn tin tưởng đến vậy, cũng chính là kẻ bị hắn dùng mê dược 'nuôi dạy' từ bé, chính vì vậy nên nàng ta không hề bị Thần Cơ Tích ảnh hưởng. Hắn bất đắc dĩ gật đầu, phủi áo đứng lên, bỏ mặc hai tiểu tử cùng một con mèo bất mãn trèo lên khỏi hố sâu, vươn vươn người, "Tỷ tỷ đại nhân, ta nói này lần sau tỷ chọn chỗ dễ đi chút được không, cả cái đường hầm thế này, trèo bao lâu mới lên đến nơi chứ?", "Ngươi là?", "Ta là hổ yêu, họ Kim tên Chước", "Hả?"

Ma tôn trợn tròn mắt quay qua nhìn nàng, miệng Bạch Chước há hốc như trứng gà, chỉ có Trương Lãng lúc này mới tỉnh táo được: "NGƯƠI! Chính là con hổ đánh ngất ta ở y quán đó hả, nói, ngươi không phải tên Tử Chước à??????? Sao chưa gì đã đổi tên rồi???"

...

Cuối cùng, người thực sự tỉnh táo e dè mở miệng, "Lão bà bà muốn gặp mọi người.", nói rồi liền nhanh chóng đi trước,

"Thanh Y." Quỳnh Yêu ngạc nhiên nhìn nữ tử kia không hề quay đầu, ngược lại còn hết sức né xa biểu ca của mình, trong lòng dâng lên khó hiểu.

Ma Tôn thở dài, hắn trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng, "Đi thôi."

"Sư tỷ", vạt áo bị kéo nhẹ một cái, Quỳnh Yêu lo lắng quay đầu ra đằng sau, phát hiện ra khóe mắt Tiểu thiếu quân đã hoe hoe đỏ, rất không giống bình thường. "Sao thế?", cậu ta liếc quanh một vòng, nhận ra còn có đôi tai hổ lúc nào cũng nhóng lên của Bạch Chước, im lặng cúi đầu, "Trâm của tỷ rơi nè", nói rồi liền vôi vội vàng vàng lao lên phía trước, đụng cả vào Ma Tôn. "Ý gì đây?", nàng loay hoay một tay bế mèo, một tay cài bừa trâm lên tóc, khóe mắt không hiểu vì sao lại thấy con hổ lắm lời bên cạnh run nhẹ một cái. "Còn ra bộ dạng gì nữa?", ai đó nhìn thấy trâm bạc mình tặng xiêu xiêu vẹo vẹo trên mái tóc đen huyền của người kia, ngứa mắt đưa tay chỉnh lại.

*Tiền sảnh

"Lão bà bà, đưa người tới rồi", Mộ Dung Thanh Y hơi nhún gối chào bà ta, phong thái rất giống biểu huynh nàng, lạnh nhạt đến thấu xương. "Các người, các người từ khi đến đây, tại sao Ngọc Thanh lâu lập tức gặp họa hả?", "Ai mà biết được?", nói một câu thì Bạch Chước cãi một câu, câu sau là đến Trương Lãng, "Ế, chẳng phải mang Hắc Kim Miêu đến trừ tà rồi sao, ở đây vía nặng thế..."

"Tôn thượng, hai tiểu hài tử này, xử lý thế nào đây?", "Lập tức đánh chết"

''-''

"Còn cô, giả bộ gì chứ, hắn ta đâu phải phu quân của cô, muốn lừa lão nương làm gì?", "Vô lễ", tiểu đế cơ lạnh lùng dang tay chắn trước mặt bà ta, "Anh Nhi, hôm nay ngươi bị cái gì vậy, đây là ai chứ?"

Ma tôn đặt một tay lên vai nàng lay nhẹ, hàm ý mau bịa chuyện đi.

"Lão bà bà, chỗ bà có tranh sơn mẫu, cũng đã có người nhiễm bệnh, đúng hay không?"

Bà ta giật mình, hết nhìn Thanh Y đế cơ đã thu lại tay, đến hai tiểu tử đang hằm hè đứng một bên, lại nhìn đến hai người, cuối cùng quá sức ngồi phịch xuống ghế, nào nề thở dài:

"Đúng đấy, nhưng cô nói xem lầu Ngọc Thanh của chúng ta làm được cái gì nào? Ngoài nữ tử chân yếu tay mềm thì còn có ai chứ? Xúi quẩy, trục cũng không được, vứt cũng không xong!"

Thông tin đến đây có chút mù mờ, Ma tôn phá lệ cúi xuống thì thầm vào tai nàng, hắn vốn đã cao hơn người bình thường, tư thế này nhìn có chút đau lưng. "Những kẻ nào từng xem được tranh sơn nữ, sau đó đều lâm bệnh.", "Tôn thượng, vậy thì phạm vi rộng quá rồi.", "Chỉ có một bức tranh sơn nữ để ở chính miếu, đã mất tích. Tri huyện Văn Tiễn trước nay vẫn luôn dấu diếm chuyện này."

"Thì thầm cái gì đó, rốt cục các người muốn gì đây, có định cho lão đây kinh doanh nữa hay không?"

"Chúng ta phụng mệnh Văn Tiễn đại nhân, đến tiêu hủy tranh sơn mẫu", nàng miễn cưỡng bịa đại một lý do, mi mắt Ma Tôn nhướng lên lo ngại, nhưng hắn thích ứng rất nhanh, ung dung trừng lại bà ta một cái.

"Nói hươu nói vượn, Văn Tiễn đại nhân đã chết từ đời nào rồi...", đến đây thì bà chủ cũng hơi hơi chột dạ, còn cặp phu thê không biết xấu hổ trước mặt bà ta đã lạnh cả sống lưng.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.